2
"Như mọi người đã thấy, phía sau tôi chính là nhà xưởng cực kỳ nổi tiếng với cái tên thánh địa của vong hồn.... Nhà xưởng sản xuất đồ chơi đã bỏ hoang."
Sáng sớm hôm sau, Kiều Quảng Lan lại bắt đầu kiếp sống phát trực tiếp của hắn.
Phòng làm việc của hắn mang tên "Số phát sóng vi phạm lệnh cấm". Trước hắn đã có bốn nam phát thanh viên tử vong, nguyên nhân tử vong tóm gọn trong vài chữ 'không làm sẽ không chết'.
Trong mắt Kiều Quảng Lan, mỗi kỳ phát sóng của cái nơi rách nát này đều tràn ngập tò mò không nên có đối với toàn bộ thế giới.
Nói thông tục một chút là không cho làm cái gì thì đi làm cái đó, những lời người khác nói không được, không tốt, không thể đều lấn lướt mà làm, xem thử sẽ có hậu quả gì và chuyện gì sẽ xảy ra.
Hành động tìm chết lần này vẫn nằm trong đống kế hoạch của nguyên chủ, dù sao Kiều Quảng Lan cũng chẳng có gì phải sợ liền lười đi sửa lại, triệt để chấp hành năm chữ "thích ứng mọi hoàn cảnh" trên ngọc giản .
Hắn cho căn nhà xưởng tan nát phía sau mình một cảnh phóng đại, khóe môi nhếch lên "hẳn mọi người đều đã nghe qua cố sự của nhà xưởng? Nghe đồn xưởng đồ chơi này trước kia là phân xưởng chế tạo thú bông, hơn nữa còn khá lớn, làm việc và hoạt động dưới cờ của tập đoàn Đông Hà, cụ thể vào mười mấy năm trước, nơi này đột nhiên xảy ra một vụ hoả hoạn quy mô lớn, tất cả những người ở đây khi ấy đều không ai thoát khỏi, may mắn trận hỏa hoạn khủng khiếp lại diễn ra ngay trong đêm nên số lượng thương vong mới không quá nghiêm trọng."
Ngữ khí ban đầu cứng ngắc của hắn dần dần nói ra một ít cảm giác, nói đến đây hắn "sách" một tiếng "lúc ấy cảnh sát đã điều tra qua, sau đó kết luận đây là một tai nạn ngoài ý muốn, qua vài năm, việc này cũng dần lắng xuống, tập đoàn Đông Hà vốn muốn dùng nhà xưởng để xây mới và tiếp tục vận hành, thế nhưng chuyện ngoài ý muốn lại ập đến lần nữa, những người tiến vào phế tích nhà xưởng đều không ai sống sót. Bọn họ trước khi chết có biểu hiện như thế nào, tử trạng ra sao không ai biết cả, bởi vì chẳng có ai thành công trở ra nói cho chúng ta biết."
Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, âm cuối cũng bị hắn kéo thành hình lượn sóng u ám, dư âm lượn lờ ba ngày không tan, người xem trước màn hình đều không hẹn mà chà xát da gà nổi đầy tay.
【 Cho nên......hôm nay phải vào trong đó thám hiểm sao? [ hoảng sợ ][ hoảng sợ ]】
【 Kỳ thật chỉ cần phát thanh viên xinh đẹp như hoa mỗi ngày mở máy quay, trực tiếp lên sóng khuôn mặt của mình xoát cảm giác tồn tại tui cũng cảm thấy rất mỹ mãn, không cần phải đi chỗ nguy hiểm như vậy...... Hoa hồng nở tháng chín, trong lòng tui chỉ có Kiều mỹ nhân, một quả ngư lôi tặng cho người! 】
【 Đúng vậy! Tui kiến nghị Kiều mỹ nhân có thể làm trực tiếp mỹ nhân tắm! 】
【 A, vụ nhà xưởng này tui có nghe nói, hồi trước nhà tui ở gần chỗ đó đó, thật sự rất đáng sợ...... Kiều mỹ nhân ngàn vạn anh đừng luẩn quẩn mà bước vào nha! 】
Kiều Quảng Lan dựa theo bản thảo đã học thuộc trước đó rồi diễn thuyết sinh động như thật, vừa kể truyện kinh dị vừa bớt thời giờ nhìn lướt qua khu bình luận, cong cong đôi mắt, tay trái lẳng lặng rụt vào tay áo bấm quyết niệm chú, trong lòng âm thầm quát một tiếng: "Nổi gió lên!"
Tức khắc một cổ âm phong bất ngờ ập đến, thổi ra cửa lớn nửa đóng nửa mở.
【!!! 】
Khu bình luận tức thì căm lặng, phỏng chừng đều bị dọa són ra quần.
Kiều Quảng Lan bất động thanh sắc thu tay về, đùa giỡn hắn là cần phải trả đại giới.
Cánh cửa sắt cũ nát không phải "Phanh" một tiếng nhanh chóng mở ra, mà là "kẽo kẹt" chói tai, chậm rì rì lùi về phía sau, dần dần lộ ra cảnh vật bị đốt trụi bên trong, bụi bặm sụp xuống, cùng với......từng đoạn hài cốt.
Tính nghiêm trọng của vụ việc khi ấy không ngờ đến nông nỗi không thể thu gom thi hài của nạn nhân.
Lúc này, một cái bình luật màu đỏ nhảy ra, những đoạn chữ dài chiếm cứ toàn bộ màn hình.
【 theo tôi được biết, đi vào nơi này có ba điều cấm kỵ, chỉ cần nghiêm khắc tuân thủ ba điều này thì hy vọng sống sót rời khỏi rất lớn.
Không đụng vào hài cốt của người chết.
Không trò chuyện với âm hồn.
Không mang đi bất cứ thứ gì từ nơi này.
Bên trên là lời khuyên của người chuyên nghiệp, phát thanh viên hãy cẩn thận tự cầu nhiều phúc đi. 】
【 Trời ạ, kiêng kị nghe thực đáng sợ, loại địa phương này đúng là không phải chỗ để đùa giỡn, thật sự muốn vào sao? 】
Hai bình luận này trôi qua hồi lâu mới có một cái bình luận yếu ớt nhảy ra.
【 Chờ một chút, Kiều mỹ nhân đang làm gì? Ảnh muốn lấy ra pháp bảo lợi hại gì sao~】
Khu bình luận lại lần nữa tràn ngập chờ mong mà an tĩnh một hồi, Kiều Quảng Lan đối mặt từng đôi mắt nỗ lực trừng to, thong thả móc ra một hộp sữa dạng có đỉnh chóp, không cần cắm ống hút mà trực tiếp xé mở miệng hộp 'ừng ực ừng ực' uống liền một hơi.
【......】
"Ngại quá, nói chuyện nhiều có hơi khát."
Kiều Quảng Lan uống hết hộp sữa, nhìn như lơ đãng ném cái hộp đi, hộp giấy vẽ ra một đạo đường cong, bay thẳng đến thùng rác cách đó không xa, vài giọt sữa còn dư vẩy ra ngoài, vừa vặn dính lên một đoàn sương đen đang hội tụ trên mặt đất.
Sương đen phát ra tiếng rít nho nhỏ, tức khắc tản ra.
【 Không biết vì sao khi mà phát thanh viên ném hộp sữa của ảnh đi, tui lại cảm thấy màn hình đột nhiên sáng lên? Giống như không khí nguyên bản đang bị vờn quanh bởi một lớp sương mù trắng xám, hiện tại đã biến mất. 】
【=v= chẳng lẽ màu đỏ có thể trừ tà? 】
【 Tui cũng cảm thấy vậy đó, nhưng mà hẳn là...... Tác dụng tâm lý hén? 】
Bởi vì bản thân thế giới này tồn tại rất nhiều sự kiện thần quái khoa học không thể giải thích, cho nên mức độ tiếp thu của người thường đối với quỷ quái cũng cao hơn bình thường, mọi người nói tới nói lui, ngược lại cũng không sợ đến mức phải thăm hỏi nhà vệ sinh.
"Đương nhiên là tác dụng tâm lý." Kiều Quảng Lan dùng tay gõ gõ cửa lớn loang đầy rỉ sét và rêu xanh, sau đó nghênh ngang đi vào đại sảnh nhà xưởng "Tôi lại thấy nơi này rất không tồi, thực vật tươi tốt, không khí thông thoáng, hơn nữa còn thoang thoảng một chút gió mát thiên nhiên, là nơi tránh nóng mùa hạ, hẹn hò khi rảnh, lúc nhàm chán còn có thể ôm đoàn chơi trò đi tìm kho báu, giấu meo meo....."
Hắn vừa nói vừa xoay di động dạo qua một vòng, không phát hiện điều gì thú vị liền rảo bước tiến vào sâu hơn, vì biểu thị tôn trọng người chết, mỗi lần đặt chân hắn đều cẩn thận để tránh đạp phải những mảnh hài cốt chồng chất lung tung.
"Hiện tại chúng ta sẽ đến khu làm việc của nhà xưởng nhìn một chút......"
"Hì hì hì hì hì hì~~~"
Sau khi Kiều Quảng Lan rời khỏi đại sảnh đẩy ra cánh cửa thứ hai ở nhà xưởng, từng trận tiếng cười bén nhọn đột nhiên vang lên, đánh gãy lời hắn.
Cùng lúc đó, cánh cửa cũ nát run rẩy mở ra, bên trong một mảnh đen kịt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của mấy vật linh tinh, căn bản không biết thứ gì đang phát ra âm thanh.
Cứ như có một bàn tay vô hình đang lặng lẽ xáo trộn mọi thứ trong bóng tối, một đoàn sương đen im ắng bừng lên hòa vào tiếng cười lần bò về phía Kiều Quảng Lan.
【 A!!!!! Đừng đứng ở cửa, Kiều mỹ nhân chạy mau! 】
【 Phát thanh viên quả nhiên rất trâu bò, cư nhiên không chút chuẩn bị đã phá cửa xông vào! 】
【 Nhưng...... cho dù làm chương trình theo yêu cầu, có phải cũng nên tế bái vong hồn trước hay không? Tui không phải mê tín, nhưng, này, cái này cũng đâu phải trò đùa a! 】
【 Vì phát thanh viên dùng sinh mệnh làm phát sóng trực tiếp châm một ngọn nến [ ngọn nến ][ ngọn nến ], phát thanh viên, anh là người dũng cảm nhất mà tui thấy. 】
【 Nếu đẩy cửa rồi thì vào mau đi chứ! Chẳng lẽ biết sợ rồi?! 】
......
Kiều Quảng Lan hơi hơi mỉm cười, không để ý đến khu bình luận, ngược lại nhìn vào khoảng không tối đen phía trước, lên tiếng chào "người anh em, anh cũng đến đây thám hiểm sao?"
Theo hắn nói, bên trong lại thật sự có một thanh niên cao gầy đi ra, ngũ quan còn khá đoan chính, mặt mày tươi cười, chẳng qua khuôn mặt của gã có loại cảm giác uể oải suy sút, liên đới tươi cười của gã cũng âm khí nặng nề, vừa nhìn đã khó chịu.
Kiều Quảng Lan liếc mắt một cái liền phát hiện gã ta là quỷ, một con quỷ không hề có ý tốt.
Phong thuỷ sư xem yêu quái cũng như chó sói thấy hồ ly vậy, trong lòng luôn tràn ngập yêu thích lẫn thương tiếc đối với con mồi. Hắn đối với con quỷ chết trẻ gắn mác 'người tới không có ý tốt' này sinh ra vài phần thân thiết khó hiểu, muốn đùa giỡn gã ta.
Đối phương chậm rì rì đánh giá hắn một lát mới dùng thành âm chậm rì rì đồng dạng trả lời "Đúng vậy, nghe nói nơi này thường xuyên có quỷ quái quấy rối, rất thú vị, trèo tường vào trong chơi, cậu cũng vậy?"
"A, tôi là phát thanh viên, vốn muốn đến đây trực tiếp chương trình thám hiểm." Kiều Quảng Lan ngáp một cái, cười như không cười đáp lời gã "Nhưng vào nhìn thử mới phát hiện chỗ này thật sự quá nhàm chán, quỷ quái gì chứ, ngay cả cái bóng cũng không có, nhiều lắm là thổi hai trận gió nhẹ, không vui."
Gã cao gầy "......"
Toàn bộ cơ mặt của gã vặn vẹo trong nháy mắt, phút chốc lại tiếp tục treo lên ý cười, nhẹ nhàng hỏi "Nói thế....cậu rất muốn nhìn thấy quỷ?"
Kiều Quảng Lan nói: "Đúng vậy. Hai ngày nữa tôi còn phải phát trực tiếp về mỹ thực, khổ nổi không đủ nguyên liệu nấu ăn, nhớ chuyện chú Tống bắt quỷ năm xưa, tôi cảm thấy mình cũng có thể trảo một con, trở về hấp thử não quỷ lên xem sao!"
Gã cao gầy "......"
Đệt mọe nó, thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày!
Kiều Quảng Lan lại nhỏ giọng nói thầm một câu "thật không biết con quỷ này có não hay không...... Xét từ chỉ số thông minh của nó, phỏng chừng không có tí nào đâu."
Tốt, mày có thể câm miệng!
Gã cao gầy nhanh chóng tiếp lời "vậy thật quá tốt, tôi cũng muốn xem anh bắt quỷ như thế nào. Chúng ta đi cùng nhau đi? Tôi tên Trịnh Khang."
"Tốt thôi, tôi là Kiều Quảng Lan." Kiều Quảng Lan dứt khoát đáp ứng.
Thời điểm gã cao gầy xoay người, ánh mắt cố ý vô tình xẹt qua màn ảnh, tuy dời đi rất nhanh nhưng tất cả người xem đều rùng mình sinh ra cảm giác sởn da gà như bị thứ gì đó lạnh lẽo dõi theo.
【 Mẹ ơi, cái gã đột nhiên chui ra này thật quái dị! Tại sao trước đó không ai phát hiện gã mà chỉ có một mình phát thanh viên trông thấy? 】
【 Lầu trên, sao bác xác định được cái gã đột nhiên chui ra đó là một con.....người? 】
【 Run bần bật-ing】
【 Bất quá nói thật, cách gã xuất hiện thật sự rất quỷ dị, cảm giác mang đến cho người khác cũng thực đáng sợ, Kiều mỹ nhân, anh chắc rằng mình muốn dẫn gã theo chơi thiệt hả?! 】
Kiều Quảng Lan đương nhiên muốn chơi với gã, vì vậy, hai người một trước một sau, kết bạn dấn chân đi sâu vào trong nhà xưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro