Chương 63: Sổ tay nuôi dưỡng bé con thời mạt thế (12)
Edited by: Cún già
Trạng thái của Trần Hệ đang tốt lên từng ngày.
Hắn bắt đầu dần dần có được suy nghĩ của riêng mình, tuy là trí óc hắn như một đứa nhóc hai, ba tuổi.
Nhưng này cũng đủ cho Trần Lập Quả thở phào nhẹ nhõm —— mà thực ra hắn cũng mới có hai tuổi thôi mà.
Trần Hệ ngồi cạnh Trần Lập Quả kêu ba ba, Trần Lập Quả liền vô cùng thuần thục đem trái cây đút cho hắn. Trần Hệ ăn phi thường nghiêm túc, chậm rãi nhai nhai nuốt nuốt, không hề lãng phí dù một chút.
Trần Lập Quả đoán, Trần Hệ hẳn là bị tang thi cao cấp lây nhiễm mới có thể xuất hiện trạng thái đặc thù như vậy. Nhưng cụ thể xem ra Trần Hệ vẫn có khác biệt rất lớn với tang thi, làm Trần Lập Quả cũng có chút không rõ ràng lắm hiện tại hắn là như thế nàp.
Trần Lập Quả cũng hỏi hệ thống, hệ thống nghĩ nghĩ nói: "Sao ngươi không cảm thấy vốn ngay từ đầu hắn đã có quan hệ với tang thi rồi?"
Trần Lập Quả cảnh giác nói: "Có ý tứ gì."
Hệ thống nói: "Không phải từ nhỏ hắn đã thích ăn thịt tươi sao?"
Chính xác, Trần Hệ từ nhỏ đến lớn luôn có chấp niệm sâu đậm với thịt tươi, sau đó bị Trần Lập Quả nghiêm khắc uốn nắn. Hơn nữa hắn lớn lên cũng nhanh, dần dần biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Nhưng việc này hiện tại bị hệ thống đào lại, Trần Lập Quả không khỏi suy tư nhiều thêm một chút: "Ý của ngươi là thời điểm Trần Mặc Vi mang thai ở bệnh viện đã bị lây nhiễm rồi?"
Hệ thống nói: "Rất có khả năng nha."
Trần Lập Quả thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ."
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Trần Hệ, tuyệt đối không thể mang về căn cứ.
Hệ thống tự hỏi nói: "Trước đó ngươi đem tin tức này nói cho Trần Mặc Vi đi, xem xem thanh tiến độ có tăng lên chút nào không."
Trần Lập Quả cảm thấy như vậy cũng hợp lý. Đối với hệ thống không những không châm chọc mỉa mai mà còn đưa ra lời khuyên đúng lúc như vậy, Trần Lập Quả vô cùng cảm động: "Thống Nhi, em đối với anh quả nhiên là chân ái."
Hệ thống trong lòng bày dáng vẻ lạnh lùng ngước nhìn một góc 60° đầy suy tư, ta chỉ không muốn cuộc sống này tràn ngập từng mảng mosaic vô vị mà thôi.
Trần Lập Quả mang theo Trần Hệ, lề mề trở về căn cứ.
Trần Hệ trước mặt Trần Lập Quả hiện tại vô cùng nghe lời —— Trần Lập Quả kêu hắn ngoan ngoãn ở trong không gian, hắn liền không chạy loạn khắp nơi nữa.
Trần Lập Quả đi gần một tháng, cuối cùng cũng trở lại phụ cận căn cứ.
Đường trở lại vô cùng đơn giản, so với đường lúc đi lại càng dễ dàng hơn. Đại loại là do hơi thở đặc biệt của Trần Hệ, Trần Lập Quả một đường này một con tang thi cũng không có, thậm chí cả động vật biến dị cũng chưa từng xuất hiện. Toàn bộ hành trình an toàn như đang dạo chơi trong thành vậy.
Trần Mặc Vi chưa bao giờ nghĩ đến còn có thể nhận được tin tức từ Trần Lập Quả. Tuy rằng lúc rời đi cậu vô cùng tự tin, bất quá nàng cũng không nghĩ Trần Lập Quả có thể cùng Trần Hệ bình an trở lại.
Không nghĩ tới nửa năm trôi đi, Trần Lập Quả trở lại, còn mang theo cả Trần Hệ cùng trở lại.
Trần Mặc Vi ngựa không dừng vó mà chạy tới, vừa chạy tới rìa khu rừng gần căn cứ đã thấy một chiếc xe việt dã đỗ ở ven đường.
Trần Lập Quả ngồi trước vô lăng còn Trần Hệ ngồi ở ghế sau.
So sánh với nửa năm trước, tóc Trần Lập Quả hiển nhiên dài ra không ít. Bất quá trên mặt lại không mấy chật vật, thậm chí còn tròn ra một vòng, hiển nhiên là không phải chịu khổ.
Trần Hệ lại hoàn toàn thay đổi, làn da tái nhợt, đôi mắt vàng cam sắc, hiển nhiên không phải nhân loại bình thường.
Trần Mặc Vi thấy Trần Hệ thay đổi nhiều tới vậy, sợ hãi hỏi: "Tại sao hắn lại trở thành như vậy?"
Trần Lập Quả nói: "Hắn biến thành tang thi, nhưng giống như vẫn còn giữ được ý thức."
Trần Hệ không nhận ra Trần Mặc Vi, trong mắt bắt đầu nổi lên cảnh giác.
Trần Lập Quả quay lại vỗ vỗ đầu hắn, kêu hắn thả lỏng.
Trần Hệ hàm hồ kêu một tiếng ba ba.
Trần Mặc Vi tỏ vẻ không thể tin nổi: "Sao có thể......" Nàng chưa bao giờ biết con người còn có thể biến thành dạng tang thi như vậy.
Trần Lập Quả thở dài: "Tình huống của Trần Hệ có chút kỳ quái." Cậu trên đường trở lại đã thí nghiệm qua, nước bọt cùng máu của Trần Hệ không có tính lây nhiễm như tang thi khác. Nhưng máu của Trần Hệ lại không hề lưu chuyển, trái tim cũng chưa từng đập nữa, cơ thể cũng lạnh như băng, không phải tang thi thì còn có thể là thứ gì nữa.
Trần Mặc Vi nói: "...... Có thể lấy chút máu của hắn không?"
Trần Lập Quả đồng ý.
Trần Mặc Vi cùng Trần Lập Quả đều mơ hồ nhận ra, có lẽ chìa khóa để giải quyết tận thế là nằm trên người Trần Hệ.
Trần Lập Quả cầm lấy ống tiêm lấy một ống máu, đưa cho Trần Mặc Vi.
Trần Mặc Vi thận trọng tiếp nhận ống tiêm, thật cẩn cất kỹ mới ngẩng đầu hỏi Trần Lập Quả, tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Trần Lập Quả nói: "Ta cùng Hệ Hệ sẽ yên ổn ở lại phụ cận căn cứ, ta sẽ cố gắng bảo vệ hắn thật tốt."
Trần Mặc Vi có điểm do dự, bất quá lúc này hiển nhiên cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn: "Vậy có chuyện gì nhớ liên hệ với ta."
Trần Lập Quả nói được.
Vì thế việc này cứ như vậy được an bài ổn thỏa.
Sau khi trở lại Trần Lập Quả mới biết được, tổng tình hiện tại thế giới đang trở nên nguy hiểm. Tuy rằng nghiên cứu thành công ra huyết thanh, nhưng huyết thanh đó tác dụng lại không lớn cũng không thể sản xuất đại trà. Mà nhân loại thăng cấp dị năng thì tang thi cũng không ngừng tiến hóa —— Thật giống như hai loài thiên địch chạy đua trên còn đường tiến hóa.
Nhân loại chỉ cần chậm một bước chắc chắn sẽ bị thiên nhiên ruồng bỏ, trở thành con bọ bị bánh xe lịch sử nghiền nát.
Nếu là ở thế giới nguyên bản, có lẽ lúc này cũng gần đến thời điểm Trần Mặc Vi hủy diệt thế giới. Nhưng hiện tại tình huống của nàng cùng khi đó lại bất đồng, có thể nói nàng đã đi lên một con đường nhân sinh hoàn toàn khác.
Tra nam đến nay cũng không biết hắn cùng Trần Mặc Vi có một đứa con trai, sau sự việc bạch liên hoa phản bội kia lại càng làm cho một đả kích vô cùng lớn. Thật lâu, thật lâu sau mới có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
Bạch liên hoa mỗi ngày cùng Trần Mặc Vi tú ân ái, không hề nghi ngờ Trần Mặc Vi so tra nam càng thích hợp với nàng hơn, cũng hiểu nàng hơn.
Hai người ở bên nhau trước giờ chưa từng khắc khẩu, chỉ cần một ánh mắt là đã có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Điểm tỳ vết duy nhất trên nhân sinh của Trần Mặc Vi, dường như chỉ còn lại Trần Hệ.
Mà Trần Mặc Vi sau khi biết Trần Hệ và Trần Lập Quả an toàn cùng nhau trở lại, thanh tiến độ liền liên tục tăng trở lại. Trần Hệ khôi phục càng tốt, thanh tiến độ trên đầu nàng lại càng đầy, tạo ra mục tiêu phấn đấu cho Trần Lập Quả.
Đoạn thời gian kế tiếp, Trần Lập Quả liền bắt đầu cuộc sống hai người với Trần Hệ.
Câu vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều hết ăn lại ngủ, dạy cho Trần Hệ một chút thường thức. Những lúc nhàn rỗi còn có thể dắt tay nhau tới hai pháo nha.
Hệ thống mỗi ngày niệm Phật, bất quá nếu so với những ngày tháng trước đó bị mosaic quay cuồng thì như vậy đã là vô cùng tốt rồi, nó thực thỏa mãn.
Quỹ đạo thế giới vẫn tiếp tục phát triển, rất mau liền xuất hiện tình huống mà trong nguyên bản thế giới Trần Lập Quả chưa từng nhìn thấy —— tang thi bắt đầu tập kích căn cứ nhân loại ở quy mô lớn.
Tuy rằng trước mắt căn cứ của Trần Lập Quả còn chưa có xuất hiện tình huống này nhưng một căn cứ cỡ trung ở phía đã bị tang thi san bằng. Nghe nói căn cứ kia có tới hơn một nghìn dị năng giả, họ vì bảo vệ người dân, không ai chạy trốn, tới cuối cùng cũng không còn một ai sống sốt.
Đó vẫn chưa phải tệ nhất, tệ nhất chính là những dị năng giả này sau khi chết đi bị lây nhiễm lại trở thành tang thi cao cấp. Cho dù chúng không có ý thức đi chăng nữa thì đó cũng là một chuyện vô cùng phiền toái.
Căn cứ bị tập kích càng ngày càng nhiều, nhưng Trần Lập Quả lại vô tình phát hiện ra —— căn cứ của họ thế mà chưa từng bị tang thi tập kích lấy một lần nào.
Trần Lập Quả mới đầu cũng không để ý, về sau mới phát hiện ra việc này, tiếp đó cậu liền quy công lao này cho Trần Hệ.
Trần Hệ mỗi ngày đều dạo một vòng quanh căn cứ, giống như một con sư tử đầu đàn tuần tra lãnh địa, đánh dấu lãnh thổ của bản thân đề phòng dã thú khác xâm nhập.
Trần Lập Quả còn thấy Trần Hệ đi tiểu ở góc căn cứ.
Trần Lập Quả: "......" Cậu cạn lời nhìn hành động của Trần Hệ, mê man vô lực hỏi hệ thống: "Tang thi cần đi tiểu nữa sao?"
Hệ thống lạnh nhạt nói: "Hắn còn cứng được thì đi tiểu đã sao chứ?"
Trần Lập Quả: "......" Có đạo lý.
Sau đó hắn đối Trần Hệ nói: "Con trai, lần sau con đi tiểu có thể chọn một nơi đừng có trống trải như vậy được không."
Trần Hệ nghe cái hiểu cái không, bất quá sau đó hắn cũng học được cách đào một cái hố, Trần Lập Quả biểu thị cậu vô cùng vui mừng.
Ống máu Trần Mặc Vi cầm đi kia mang lại một tác dụng vô cùng to lớn. Nghe nói phòng thí nghiệm trong căn cứ tìm ra một loại bào tử nấm trong thành phần của nó. Loại nấm này có thể làm cho những con người đã hóa thành tang thi không thể cử động —— Phát hiện này có thể nói là kỳ tích, không, hẳn nó phải là một thần tích.
Hiện tại Trần Hệ có lẽ chính là vị thần sẽ cứu vớt toàn bộ nhân loại.
Nhưng sau khi biết được tin tức này, Trần Mặc Vi lại ngay trong đêm tìm tới Trần Lập Quả, nàng nói: "Mang Trần Hệ đi đi thôi."
Trần Lập Quả hỏi sao lại phải rời đi.
Trần Mặc Vi nói: "Bọn họ muốn hỏi ta tìm ra máu này ở đâu, ta lấy lý do cho qua nhưng chắc chắn họ sẽ không buông tha dễ dàng như vậy."
Trần Lập Quả nói: "Loại bào tử nấm đó không thể sản xuất hàng loạt sao?"
Trần Mặc Vi thở dài: "Không nhanh như vậy đâu."
Trong lòng Trần Lập Quả liền hiểu rõ, cậu nói: "Trần Hệ đi rồi, căn cứ chắc chắn sẽ bị tang thi tập kích."
Trần Mặc Vi cười khổ, nàng nói: "Ta không quản được nhiều như vậy, hắn là con trai ta." Còn là đứa con trai nàng thiếu nợ nhiều như vậy.
Trần Lập Quả nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là không có đi xa, kéo Trần Hệ vào trong không gian, dặn dò hắn không được chạy lung tung.
Khuôn mặt Trần Hệ ngây thơ ngoan ngoãn, thiên chân vô ta gật đầu nói: "Nghe ba ba."
Trần Lập Quả thấy bộ dáng này, không kìm được mà lại gần hôn lên trán hắn: "Ngoan, ba ba thương con."
Giờ khắc này, tình phụ tử thuần khiết đã rửa sạch tâm hồn dơ bẩn của Trần Lập Quả, cậu nắm tay ngước cổ một góc 45 độ đầy cảm xúc nói: "Ta muốn quên đi những dục vọng dơ bẩn kia."
Hệ thống sâu kín nói: "Thế giới sau liền thỏa mãn ngươi."
Trần Lập Quả biểu tình cứng đờ: "A ha, nói giỡn nói giỡn, ta chỉ nói giỡn một chút thôi mà?"
Hệ thống: "Ha hả."
Trần Lập Quả cảm thấy vô cùng không ổn, nhưng sau thế giới như thế nào rốt cuộc phải chờ cậu đi thì mới biết được......
Sau khi Trần Hệ vào trong không gian, dấu hiệu khống chế đối với khu vực này cũng dần yếu đi, đã có tang thi thử công kích về hướng này.
Trần Lập Quả cũng không khách khí, kêu Trần Hệ trực tiếp tiễn con tang thi dẫn đầu kia về trời.
Hiện tại năng lực của Trần Hệ đã vô cùng kinh người, lần chấn động nhất có lẽ là lúc Trần Lập Quả thấy mười mấy vạn tang thi quỳ xuống trước mặt Trần Hệ.
Sự việc kia, so với xem 3D màn hình lớn còn đã hơn cả ngàn lần.
Nhưng mà trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt, nhân loại bắt đầu nổ ra những cuộc chiến lớn với tang thi.
Đầu mùa xuân, nhân loại lần đầu tiên sử dụng vũ khí hạt nhân.
Trần Mặc Vi nói: "Ta không biết chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu nữa."
Trần Lập Quả nói: "Có thể được bao lâu liền cố bấy lâu." Tình hình tuy rằng chuyển biến xấu, nhưng thanh tiến độ của Trần Mặc Vi lại vẫn chầm chậm tăng. Tuy rằng thong thả nhưng cũng có thể nhìn ra nội tâm cứng rắn của nàng.
Trần Lập Quả nói: "Có lẽ cũng chẳng tới mùa xuân năm sau đi."
Trần Mặc Vi ôn nhu cười cười, nàng nói: "Ngươi cần phải hảo hảo mà sống, nói không chừng ngươi chính là nhân loại cuối cùng còn sống ấy chứ."
Trần Lập Quả nói: "Ta cũng đâu thể sinh con, chẳng phải cũng là diệt sạch sao."
Trần Mặc Vi nói: "Cũng đúng."
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Trần Hệ lặng lẽ đi tới bên người Trần Lập Quả. Trong tay hắn cầm một bông hoa, nhẹ nhàng cài lên đầu Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả cười: "Đẹp sao?"
Trần Hệ hàm hồ nói: "Đẹp."
Trần Mặc Vi nhìn hai người hỗ động, trong ánh mắt tràn ngập ấm áp, nàng nói: "Có thể gặp được ngươi, là phúc khí cả đời của Trần Hệ."
Trần Lập Quả tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng chột dạ, nếu Trần Mặc Vi biết được con trai nàng bị cậu trộm đi liệu còn có thể nói như thế nữa không. Hẳn là nàng sẽ trở mặt tiễn cậu một đoạn về trời luôn đi.
Trần Mặc Vi nói: "Ta đi trước, lần sau lại nói."
Trần Lập Quả nhìn Trần Mặc Vi, trong lòng thở dài, cậu bắt đầu tò mò, rốt cuộc nhân sinh của Trần Mặc Vi đạt tới viêm mãn hoàn mỹ trước, hay là thế giới này bị hủy diệt trước.
Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, mà trạng thái của Trần Hệ cũng đang chuyển biến tốt hơn. Nhưng không đợi được Trần Hệ khôi phục lại hoàn toàn, đại chiến đã diễn ra rồi
Đại chiến tuy rằng không phát sinh ở căn cứ của Trần Lập Quả, nhưng căn cứ cũng điều ra một phần lực lượn, Trần Mặc Vi nằm trong số đó.
Trần Lập Quả cũng không khuyên nàng, cậu chỉ nói: "Bảo trọng."
Trần Mặc Vi cười nói: "Được, ta sẽ."
Trần Hệ ôm chặt lấy Trần Lập Quả, như là sợ cậu sẽ rời đi cùng Trần Mặc Vi.
Trần Lập Quả cảm thấy Trần Mặc Vi đi lần này chính là lành ít dữ nhiều, nếu vận mệnh chi nữ chết, Trần Lập Quả cũng ngay lập tức phải rời đi, kết quả của thế giới này cậu cũng không thể biết được.
Trần Lập Quả chỉ có thể cầu nguyện Trần Mặc Vi vận khí tốt một chút.
Trận đại chiến này kéo dài ước chừng ba năm.
Trần Hệ vẫn chậm rãi khôi phục. Tuy rằng có ý thức, nhưng lại vô cùng mơ hồ, vẫn chỉ có thể nhận thức được một người duy nhất là Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả cũng không vội, liền chậm rãi nuôi hắn. Cậu kỳ thật không có ghét sinh hoạt như vậy, thậm chí còn có chút hưởng thụ.
Mùa đông năm thứ ba, tiền tuyến truyền đến tin tức thắng trận, nhân loại chiến thắng. Nhưng thắng thật thê thảm, người còn sống cũng chỉ có mười mấy người.
Trần Mặc Vi chính là một trong số đó —— nàng rốt cuộc có thể trở lại xem ái nhân bạch liên hoa của nàng, xem nhi tử mà nàng luôn lo lắng.
Tang thi mạnh nhất bị tiêu diệt, nguyện vọng thế giới hòa bình cũng đã đạt tới. Thế nhưng thanh tiến độ của Trần Mặc Vi lại không hề đầy.
Trần Lập Quả ban đầu còn nghĩ là nàng có nguyện vọng gì đó chưa bỏ xuống được. Kết quả cậu lại trăm triệu lần không ngờ tới, Trần Mặc Vi trở lại căn cứ, nhìn thấy được ba người nghênh đón nàng xong, thanh tiến độ kia nháy mắt liền thành 100.
Trần Lập Quả lúc này mới minh bạch, nguyên lai nguyện vọng cuối cùng của nàng, chỉ đơn giản là có thể thấy ba người họ bình an.
Trần Lập Quả quay đầu nhìn về phía Trần Hệ, Trần Hệ trừng đôi mắt màu cam nhìn lại, bên trong là sự hồn nhiên ngây thơ của trẻ con. Trần Lập Quả không nhịn nổi, hôn hôn đôi mắt ấy, nói: "Trần Hệ, về sau phải thật ngoan ngoãn a."
Trần Hệ nói: "Được, nghe lời ba ba."
Trần Lập Quả nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Hệ, cư nhiên có điểm chua xót —— cậu có cảm giác như cực cực khổ khổ trồng cải trắng, sau đó cải trắng lại bị heo gặm.
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn phải đi, cho nên Trần Lập Quả nói: "Trần Hệ, quên ta đi."
Trần Hệ vẻ mặt mờ mịt, nhìn thân thể Trần Lập Quả thân thể ở trong lòng mình dần mềm xuống.
Trần Lập Quả tử vong trước nay đều là tới đột ngột như vậy. Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, ai cũng không cản nổi cậu.
Trần Lập Quả có chút buồn bực, cùng hệ thống thương lượng: "Không thể hoãn lại mấy ngày sao?"
Hệ thống nói: "Hoãn lại mấy ngày ngươi có thể làm gì?"
Trần Lập Quả bi thương: "Hoãn lại mấy ngày ta có thể đem cải trắng mình trồng gặm thêm chút nữa nha."
Hệ thống: "......"
Trần Lập Quả khổ sở chấm chấm giọt nước mắt vốn không tồn tại: "Thế giới sau không còn tiểu nhi tử đáng yêu nữa."
Hệ thống: "......"
Trần Lập Quả nói: "Cũng không có dây leo play, băng hỏa luân phiên, điện chích tê tê dại dại......" Cậu còn chưa nói hết lời đã bị hệ thống lạnh lùng kéo vào thế giới mới.
Việc Trần Lập Quả tử vong ai cũng đều không ngờ tới, Trần Mặc Vi một giây trước còn nhìn cậu tươi cười đùa giỡn trước mắt mình, giây tiếp theo lại nhìn thấy cậu mềm mại ngã xuống từ lồng ngực Trần Hệ.
----------------------------------
Để đọc full mời tới: https://motocunhoang.wordpress.com/
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro