Chương 7
Đối với một người có bệnh khiết phích nghiêm trọng mà nói, tủ quần áo đột nhiên chứa đầy quần áo người khác thực giống như xối vào đầu một chậu nước bẩn, căn bản không thể chịu đựng được. Trần Lập Quả tưởng tượng đến những cái vi khuẩn đủ loại màu sắc đó lan tràn toàn bộ trong ngăn tủ của cậu thì lông tơ toàn thân đều dựng lên, cậu trực tiếp lao ra đối với Trình Hành Ca rống lớn một hồi.
Xem bộ dáng kia nếu không phải còn có thương tích ở bụng thì phỏng chừng đã đối Trình Hành Ca động thủ.
Trình Hành Ca cũng không nghĩ tới Trần Lập Quả cư nhiên phản ứng lớn như vậy —— hắn đem Trần Lập Quả thượng đều không thấy cậu có phản ứng như vậy.
"Bình tĩnh một chút." Trình Hành Ca nói, "Tôi đã giặt sạch toàn bộ một lần, rồi mới bỏ vào."
"Kia cũng không được, kia cũng không được!!" Lần đầu tiên ở trước mặt Trình Hành Ca bày ra một mặt táo bạo như vậy, Trần Lập Quả giống như cái bình gas bị châm lửa, cậu thở hổn hển, gắt gao trừng mắt Trình Hành Ca, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh vì cái gì muốn đem quần áo nhét vào đây —— anh có biết hay không, có biết có bao nhiêu dơ không?"
Trình Hành Ca sắc mặt bình tĩnh nhìn Trần Lập Quả tạc mao, cũng không nói lời nào, chờ cảm xúc Trần Lập Quả hơi bình tĩnh xuống một ít mới nói: "Làm đều làm rồi, kia làm sao bây giờ?"
"Lấy ra ngoài a!" Trần Lập Quả đương nhiên nói.
"Khó mà làm được." Trình Hành Ca nói, "Tôi muốn ở nơi này, em đến giúp tôi nghĩ cái biện pháp đi."
Trần Lập Quả tức tới mặt mũi trắng bệch.
Trình Hành Ca dù sao đã quen với việc Trần Lập Quả sinh khí, hắn cứ vậy ngồi trên sô pha nhìn Trần Lập Quả phát hỏa, cũng không khuyên bảo, cũng không đáp lời. Dù sao Trần Lập Quả sinh khí mắng người cũng không nói thô tục, bộ dáng mắng chửi người còn đặc biệt đẹp, Trình Hành Ca cư nhiên xem đến nghiện.
Trần Lập Quả mắng mệt, lại thấy Trình Hành Ca cái tên vương bát đản này dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô pha, ánh mắt cùng biểu tình đều chưa từng đổi qua, lập tức khí tới tức ngực.
Cậu phi thường bất mãn nói: "Trình Hành Ca, anh không nghe tôi nói sao?"
Trình Hành Ca cười tủm tỉm nhìn Trần Lập Quả, ánh mắt lộ liễu dọa người, cũng không biết trong đầu nghĩ loạn thất bát nháo gì, hắn nói: "Tôi vẫn đang nghe a, bảo bối em tiếp tục."
Trần Lập Quả cứng họng, cuối cùng cắn răng nói: "Anh cái tên hỗn đản này."
Trình Hành Ca cố ý lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Trần Lập Quả cuối cùng đem tất cả quần áo của cậu cùng quần áo Trình Hành Ca để vào lấy ra ngoài, mang ra giặt, xem ra là tính toán toàn bộ giặt tay một lần.
Trình Hành Ca nhìn hành động của Trần Lập Quả cũng không có ý tứ khuyên bảo gì, dù sao đến cuối cùng người phải thỏa hiệp cũng không phải hắn.
Thời điểm Trần Lập Quả tắm rửa, cố ý dùng màng giữ tươi bao lấy miệng vết thương, sợ bị dính nước, bất quá cho dù như vậy cậu vẫn là tốc chiến tốc thắng, thực mau liền đi ra.
Thời điểm Trần Lập Quả từ phòng ngủ đi ra, Trình Hành Ca đang nói chuyện điện thoại với người ta.
Người nói chuyện đầu bên kia tựa hồ tâm tình phi thường không tốt, thanh âm rít gào lớn đến nỗi Trần Lập Quả đều có thể nghe được một hai.
"Tôi không muốn nghe anh giải thích." Trình hành Ca ngồi trong phòng khách lạnh nhạt nói: "Nếu đã dám làm thì cũng đừng sợ tôi trả thù."
Đầu bên kia điện thoại lại là một hồi tự thuật.
"Tôi không biết, cũng không muốn biết." Trình Hành Ca nói: "Ta chỉ biết kết quả là được."
Đầu bên kia mắng lớn một câu.
Trình Hành Ca nói: "Đủ rồi."
Thời điểm hắn nói lời này, cả người đều tản ra nồng đậm lệ khí, dáng vẻ này của Trình Hành Ca Trần Lập Quả chưa bao giờ gặp qua.
Hắn thoạt nhìn tràn ngập công kích, quả thực giống như một hùng sư đang hung hăng tranh đoạt lãnh địa. Mà ở trước mặt Trần Lập Quả, dù là cường thế như thế nào cũng sẽ mang theo vài phần mềm mại, nhưng có lẽ Trình Hành Ca hiện tại trước mắt mới là Trình Hành Ca trong mắt ngoại nhân, là hắn chân chính.
Trần Lập Quả có chút mệt mỏi, tắm rửa xong liền leo lên giường chuẩn bị ngủ.
Trình Hành Ca thực mau kết thúc cuộc gọi, vào phòng ngủ đi đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay sờ sờ trán Trần Lập Quả xác định trạng thái của cậu, hắn nói: "Vân Chỉ, tôi thực sự xin lỗi."
Trần Lập Quả không biết là hắn xin lỗi vụ ảnh chụp hay vụ quần áo.
Trình Hành Ca nói: "Người nọ là một trong những bằng hữu của tôi...... Quan hệ rất tốt, tôi không nghĩ tới hắn sẽ đem ảnh chụp tiết lộ ra ngoài."
Trần Lập Quả thiếu chút nữa liền che lại lỗ tai lắc đầu nói tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không muốn nghe anh giải thích.
Trình Hành Ca có điểm chần chờ, nhưng rốt cuộc vẫn là tiếp tục nói, hắn nói: "Hắn..... Là người đứng đầu cái tổ chức kia."
Trần Lập Quả trong lòng vừa động, nói: "Cái tổ chức giết người kia?"
Trình Hành Ca sau một lúc lâu mới gật gật đầu.
"Vậy còn anh." Trần Lập Quả nói: "Anh cùng cái tổ chức kia cũng có quan hệ sao?"
Trình Hành Ca chậm rãi nói: "Có chút quan hệ, nhưng quan hệ không lớn."
Trần Lập Quả nói: "Bằng hữu đó của anh tên là gì?"
Trình Hành Ca nói: "Cái này tôi không thể nói cho em được."
Bất quá những nội dung trước đó hắn nói cho Trần Lập Quả hiển nhiên đã biểu đạt rằng hắn đã quyết định xóa tên người này trong danh sách bằng hữu của hắn.
Mà vận mệnh chi nữ Từ Hiểu Đồ dưới sự che chở của Trình Hành Ca, cái gì đều có thể tra, chỉ cần nàng có thể tra được tới.
Này đại khái là trợ giúp lớn nhất cho vụ án này sau khi Trần Lập Quả cùng Trình Hành Ca ở bên nhau.
Trình Hành Ca nói: "Tôi muốn ra ngoài một chuyến."
Trần Lập Quả nhắm mắt, không đáp lại.
"Em hảo hảo nghỉ ngơi." Trình Hành Ca nhìn khuôn mặt Trần Lập Quả, hình như có chút cố chấp không tha, "Chờ tôi trở lại."
Một hồi lâu sau, Trần Lập Quả nghe được tiếng đóng cửa thực mạnh, cậu mở to mắt, lập tức rời giường mở máy tính gửi mail cho vận mệnh chi nữ.
Mail này đại khái nói một chút về vụ án cùng bằng hữu Trình Hành Ca có chút quan hệ, cho nàng một phương hướng điều tra.
Gửi xong mail, Trần Lập Quả đối với hệ thống nói: "Tui cảm giác tui hiện tại chính là một cái liệt sĩ lẻn vào doanh trại địch!"
Hệ thống: "........"
Trần Lập Quả ngượng ngập nói: "Hảo tưởng địch nhân dùng phương thức tàn nhẫn nhất khảo vấn tui."
Cậu có ý nhấn mạnh hai chữ khảo vấn.
Hệ thống quả thực muốn đối Trần Lập Quả trợn trắng mắt —— nếu như nó có mắt mà trợn.
Trần Lập Quả nằm trên giường một hồi, nhắm mắt lại, thực mau liền ngủ rồi.
Cũng không biết có phải ảo giác của Trần Lập Quả không, sau sự kiện cậu bị thương, tần suất người bị giết nhanh chóng giảm xuống. Từ mỗi tháng có ít nhất hai ba vụ, giờ trực tiếp biến thành cả tháng không có một chút động tĩnh.
Nhưng lực ảnh hưởng lại không theo thời gian trôi đi mà còn ở lên men, nghe nói trên mạng đã xuất hiện những âm thanh muốn gia nhập cái tổ chức này.
"Đều là * người bị giết, cái tổ chức này cũng không có hư đi nơi nào sao."
(Tui cũng không biết * cái gì nha. Cũng không biết tác giả viết gì chỗ này. Chịu, không tự biên được.)
"Đúng vậy, cái vị Cao Quản bị giết trước đó còn không phải cũng là người như vậy sao."
"Tôi nhìn liền biết hắn không phải người tốt."
"Sách, những người này có chết cũng không hết tội, xứng đáng a."
Trần Lập Quả lướt qua vài diễn đàn liền tắt đi, cậu mãnh liệt hoài nghi, nếu như bản thân mình bị y tá trưởng đâm chết trên mạng có phải sẽ đem cậu mắng một hồi hay không.
Trần Lập Quả ủy khuất nói: "Tui trước nay đều không muốn, nhân gia căn bản không phải cái loại người này."
Hệ thống toàn bộ quá trình đều lạnh nhạt: "Cậu chẳng lẽ không thích Trình Hành Ca?"
Trần Lập Quả nói: "Chán ghét cực, ma quỷ."
Hệ thống: "......."
Trần Lập Quả phi thường nghiêm túc tự hỏi một chút, cuối cùng trả lời vấn đề của hệ thống, cậu nói:" Kỳ thực vẫn là khá thích, rốt cuộc thì hắn vừa thô vừa lớn, năng lực kéo dài lại tốt."
Hệ thống: "........"
Trần Lập Quả nói: "Dùng 4 chữ mà hình dung thì đại khái là một bước đến dạ dày."
Hệ thống: "........." Nó đối với bản lĩnh ngôn từ của Trần Lập Quả cảm thấy bội phục sâu sắc.
Hán ngữ quả thật là bác đại tinh thâm a.
Trình Hành Ca tuy rằng khoa trương tuyên bố tại nhà Trần Lập Quả, nhưng mà kỳ thật tháng này hắn đặc biệt bận rộn.
Bận tới mức căn bản không thể về nhà.
Trần Lập Quả còn chờ mong cùng hắn quá một đoạn thời gian không biết xấu hổ lại đi tới thế giới tiếp theo đâu, nào biết người này căn bản không trở về nhà.
Trần Lập Quả: "Trở về đi~ trở về nha~ lưu lạc thiên nhai du tử~" cậu một bên ca hát một bên quét tước vệ sinh.
Hệ thống chịu đựng Trần Lập Quả tàn phá thính giác, lại lần nữa gửi cho Tổng bộ yêu cầu có nội dung tương quan về quyền lợi bảo hộ Al.
Trần Lập Quả đang ca hát vui vẻ, bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, cầm lên liền thấy là vận mệnh chi nữ gọi tới.
"Uy"
"Bác sĩ Tô!!" thanh âm kích động của Từ Hiểu Đồ từ đầu kia truyền đến, nàng thở hổn hển, cảm xúc phấn khởi tới cực điểm: "Cảm ơn anh!!"
Trần Lập Quả không hiểu ra sao.
Từ Hiểu Đồ ngữ tốc bay nhanh, nàng nói: "Nếu không phải anh cung cấp những manh mối đó cho tôi, tôi có lẽ cả đời đều không tra được mấy thứ này—— bác sĩ Tô, cảm ơn anh!"
Trần Lập Quả mạc danh cảm thấy ngượng ngùng, cậu nói: "Cô quá khách khí."
Từ Hiểu Đồ vẫn còn ngây ngô cười.
Trần Lập Quả nói: "Mấy người tra được những gì rồi?"
Từ Hiểu Đồ nói: "Hiện tại còn chưa thể nói cho anh được, bất quá anh rất nhanh sẽ biết......"
Trần Lập Quả nga một tiếng, nói: "Vậy được rồi."
Từ Hiểu Đồ báo tin vui cho Trần Lập Quả xong liền cúp điện thoại.
Trần Lập Quả hỏi hệ thống mới biết được độ hoàn thành lại tăng thêm 5, cách chân tướng là một bước dài.
Điện thoại vừa dứt không lâu, có tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Trần Lập Quả đi đến cạnh cửa, thông qua mắt mèo nhìn thấy một nam nhân xa lạ, cậu chần chờ nói: "Ai vậy?"
Nam nhân kia nói: "Có đồ chuyển phát nhanh cho anh, thỉnh ký nhận một chút."
Trần Lập Quả: "..... Tôi không mua đồ gì cả."
Nam nhân kia nói: "Tôi chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh, không biết trong này có gì cả."
Trần Lập Quả có điểm chần chờ, cậu cảm thấy tình huống này có điểm giống với thế giới của mình, chỉ là từ mở cửa tra đồng hồ nước thay thành mở cửa nhận chuyển phát nhanh thôi.
Trần Lập Quả nói: "Đồ tôi không nhận, anh đưa về đi."
Nam nhân kia sửng sốt, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới Trần Lập Quả sẽ phản ứng như vậy.
Nam nhân kia chần chờ càng làm suy nghĩ Trần Lập Quả kiên định, cậu nói: "Anh đi đi, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát."
Lúc này, nam nhân mới xoay người rời đi.
Trần Lập Quả cảm thán nói: "May mà tui cơ trí."
Hệ thống nghĩ thầm, cậu cơ trí cái rắm, không có tôi thì cậu đã sớm bị thọc thành cậu bé bọt biển rồi.
Người nọ vừa đi không lâu, Trình Hành Ca liền gì điện tới, nhận cuộc gọi xong nghe được cậu đầu tiên là: "Em ở trong nhà, ai tới gõ cửa cũng đừng mở."
Người nọ mới vừa đi không lâu, Trình Hành Ca điện thoại liền đánh tiếp lại đây, điện thoại chuyển được câu đầu tiên lời nói đó là: “Đãi ở nhà, ai tới gõ cửa đều đừng mở.”
Trần Lập Quả âm thầm xướng trong lòng: Không mở không mở tôi không mở, baba không trở về đâu.
Trong giọng nói Trình Hành Ca có điểm mệt mỏi, hắn nói: "Gần nhất có chút chuyện.... Em, chú ý an toàn."
Trần Lập Quả: "Chuyện gì?"
Trình Hành Ca nói: "Tôi không nói chi tiết qua điện thoại với em được, em chờ tôi trở về lại nói."
Trần Lập Quả lại nói: "Anh chừng nào thì về?"
Trình hành Ca tính toán thời gian một chút, nói: "Muộn nhất là buổi chiều ngày mai, trong lúc này em đừng ra ngoài, tôi sẽ cử người tới."
Trần Lập Quả nói: "Vì cái gì tôi lại bị liên lụy vào?"
Trình Hành Ca nói: "Bời vì tôi thích em."
Trần Lập Quả: "....." Thực hảo, cái lý do này 0 điểm, về chỗ. (:))))) )
Nhưng tiến độ hoàn thành của vận mệnh chi nữ đã gần đầy, Trần Lập Quả nếu như lại bị người thọc thận, vậy vụ mua bán này thiệt không có lời. Cho nên tuy rằng trong lòng cậu ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn nghe Trình Hành Ca nói, ở nhà.
Người Trình Hành Ca sắp xếp bảo vệ Trần Lập Quả thực mau liền tới, là ba người nam nhân vạm vỡ, vừa đứng ở cửa liền giống như đi đòi nợ vậy.
Chủ bất động sản bị dọa vội gọi điện thoại cho Trần Lập Quả, uyển chuyển hỏi cậu có phải đã đắc tội người nào, có cần báo cảnh sát không.
Trần Lập Quả thâm trầm trả lời: "Không cần, đều là tiểu đệ của tôi."
Chủ bất động sản: "....."
Bất quá, sau khi ba người này tới chẳng những giúp Trần Lập Quả mua đồ ăn, đổ rác, còn ngăn cản những người tới chơi.
Mấy đồng nghiệp vốn dĩ nghĩ muốn qua thăm cậu đều bị ba người ngăn cản, tiễn về.
Sau khi Trần Lập Quả rời giường mới biết được chuyện này, có chút sinh khí: "Các người có thể đừng tự chủ trương hay không hả?"
Ba vị môn thần: "....." Trầm mặc.
Trần Lập Quả nói: "Các người liền không thể hỏi ý tôi hay sao? "
Một vị môn thần có thân hình nhỏ nhất trong ba người nói: "Chúng tôi hỏi ý kiến của Trình tiên sinh."
Trần Lập Quả nói: "Các người thực nghe lời hắn a!"
Người nọ thành thật nói: "Hắn trả tiền cho chúng tôi."
Trần Lập Quả phẫn nộ phỉ nhổ: "A, tiền? Hắn cho các người bao nhiêu tiền?"
Người nọ nói một con số.
Sau khi Trần Lập Quả nghe xong, trầm mặc ba giây, đóng cửa lại —— đem hai cái thận của cậu cùng hai cái □□ bán đi còn thiếu một chút.(Chả biết □□ ở đây là cái gì:)) )
Trần Lập Quả khổ sở nói: "Tôi cũng không biết, thế giới này lại là cái dạng để ý vật chất như thế."
Hệ thống nói: "Thời điểm cậu lấy tiền, không có nói như vậy à."
Trần Lập Quả: ".....Tôi sẽ bởi vì vật chất bán đứng linh hồn sao?"
Hệ thống nói: "Bằng không cậu cho rằng vì cái gì tôi sẽ xuất hiện a."
Trần Lập Quả nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói chuyện càng ngày càng sâu sắc triết học, đúng vậy, cậu nếu không bán ra linh hồn thì làm sao sẽ tại mấy cái thế giới loạn xuyên đâu.
Hệ thống hiếu học cùng Trần Lập Quả suy ngẫm triết học cùng nhau lâm vào trầm mặc.(không biết hiểu đúng ko nữa)
Phản ứng của Trình Hành Ca cùng vân mệnh chi nữ có thể biểu thị bằng một hồi gió lốc quét qua.
Trần Lập Quả cũng đoán rằng sự tình không sai biệt lắm sắp tới kết cục, nhưng không đoán được hết thảy lại tới một cách đột nhiên như thế.
Vào buổi tối một ngày nào đó, cảnh sát tuyên bố nhân vật cao tầng thuộc đảng phái nào đó bởi vì bị tình nghi liên quan tới vụ án giết người hàng loạt nên bị bắt, giới truyền thông đều nổ mạnh.
Trần Lập Quả ngày đó ngủ được ngon lành, sang ngày hôm sau mới hậu tri hậu giác phát hiện chuyện này.
Cảnh sát dốc toàn lực điều tra, cư nhiên phát hiện nhân vật cao tầng kia cùng tổ chức gây án giết người gần đây có quan hệ, cùng lúc đó cũng tuôn ra thông tin có người thuộc thượng tầng trong giới cảnh sát cùng một chuyên gia từ thiện toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp vì HIV cũng tham dự trong đó.
Kỳ thật dân chúng là thực bát quái, đặc biệt đối mặt với án kiện dụ hoặc như vậy. Tuy rằng cảnh sát còn không có công bố cụ thể, nhưng giới truyền thông cơ hồ đều trực tiếp nổ tung chảo.
Ứng dụng mạng trên điện thoại Trần Lập Quả cũng bị oanh tạc, đơn giản là y tá trưởng đảm đương nhân chứng ở vụ án này.
Thời điểm y tá trưởng nhận phỏng vấn đã bị che mặt, thanh âm cũng đã trải qua xử lý, nàng nói: "Không sai, hắn là một thành viên trong cái tổ chức kia."
Phóng viên hỏi: "Ngay từ đầu hắn đã tham gia tổ chức giết người này sao?"
Y tá trưởng nói: "Không, hắn từ ban đầu chỉ là tưởng giúp chúng ta." Nàng nhàn nhạt kể rõ, đã không còn điên cuồng giống như khi muốn giết Trần Lập Quả, xem ra cũng đã đi ra từ những hồi ức không xong kia, nàng nói: "Cái tổ chức này lúc ban đầu thành lập, mục đích cũng không phải giết người."
Phóng viên hỏi: "Vậy sau đó như thế nào lại biến tính?"
Y tá trưởng nói: "Bởi vì lại có thêm những người khác gia nhập."
Nàng nói: "Tôi chỉ biết đại khái, cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào."
Phóng viên nói: "Người nhà của cô cũng là người bị hại sao?"
Y tá trưởng hờ hững xé rách miệng vết thương của chính mình, nàng nói: "Chồng tôi vì xuất quỹ sau hôn nhân nên bị nhiễm HIV, cũng may khi đó quan hệ giữa tôi và hắn đang có mâu thuẫn, không có bị lây bệnh..... Nhưng là, con gái tôi lại không may mắn thoát khỏi." Có lẽ là một lần dắt tay, có lẽ là một lần hôn môi, là miệng vết thương vô tình đụng chạm... Nói tóm lại, con gái của y tá trưởng cứ như vậy trở thành vật hi sinh.
Y tá trưởng tiếp tục nói: "Sau khi tôi biết được chuyện này, thực thống khổ.... Phi thường thống khổ, tôi đối với chồng mình nổi lên sát tâm."
Phóng viên nói: "Cho nên cô giết hắn?"
Y tá trưởng nói: "Không phải tôi ra tay, là người của tổ chức kia. Bọn họ đều là bị những người nhiễm HIV ác ý lây nhiễm, bọn họ......rất hận những cái người bệnh đó."
Kỳ thật vụ án này đã phá, phóng viên hỏi như vậy hiển nhiên là chỉ muốn chế tạo chút mánh lới.
Y tá trưởng nói: "Ngay từ đầu bọn họ vốn vô tội. Chúng tôi tập hợp lại là muốn giúp đỡ lẫn nhau, khiến những kẻ kia không lại đi gieo vạ cho người khác, chỉ là sau này.....lại biến chất."
Sự tình chân tướng liền xuất hiện mạch lạc trước mặt mọi người.
Nhưng Trần Lập Quả vẫn mơ hồ cảm thấy trong đó vẫn có cái gì đó nói không thông.
Trình Hành Ca ở trong tổ chức đó là sắm vai nhân vật như nào a, hắn vì cái gì muốn bán đứng tổ chức của mình? Trần Lập Quả không tin Trình Hành Ca là cái dạng người vì thảo hồng nhan tiếng cười mà cái gì cũng chịu làm.
Phóng viên lại nói: "Cuối cùng, cô có gì muốn nói không?"
Y tá trưởng nói: "Tôi nghĩ muốn đối với người bị tôi thương tổn.....nói tiếng thực xin lỗi." Ngữ khí của nàng có chút nghẹn ngào.
Phóng vấn đến đây là kết thúc, phóng viên làm tổng kết: "Người này, chỉ là một phần nhỏ trong vụ án này. Tin tưởng còn có càng nhiều chân tướng chúng ta không biết, đang chờ bị tố giác."
Vụ án này đã kéo dài hơn nửa năm, người bị hại trong một tháng nhiều nhất có thể có năm, sáu người. Là một vụ án hình sự mà tình tiết phi thường ác liệt.
Loại án kiện như vậy một khi bị đại chúng chú ý liền đừng mong lại mạnh mẽ áp xuống.
Những kẻ cầm đầu của án tử này bị tra ra tới một người lại một người. Nhưng lại làm người không nghĩ tới là những người này không có biện pháp bị phán xử nghiêm khắc về hành vi phạm tội. Bởi vì bọn họ đều không phải người hành hung.
Những người bị tra ra tới cơ ồ đều duy trì cùng cách nói: Bọn họ chỉ muốn trợ giúp những người này, cũng không xui khiến bọn họ đi phạm tội, bọn họ thậm chí cũng không biết những người này vì sao lại muốn làm như vậy.
Loại cách nói này cũng không dựa vào được thế nào, bởi vì đại bộ phận hung thủ đều là thành viên của cái tổ chức này.
Nhưng mà cảnh sát cũng không có chứng cứ chứng minh chính người này xui khiến phạm tội. Hơn nữa dù có định tội được những người này, một cái tội danh xui khiến phạm tội, hơi chuẩn bị một chút là có thể khiến bản án tù có thời hạn thành hoãn thi hành án.
Trần Lập Quả còn đang sốt ruột nên làm cái gì bây giờ, không nghĩ tới liền có chứng cứ mới được đưa ra.
Trong đám người có địa vị quan trọng nhất của tổ chức cư nhiên đã từng giết người, tuy rằng vụ án này đã qua mười mấy năm, niên đại thập phần xa xăm, nhưng lại có chứng cứ vô cùng xác thực, một chút đường xoay chuyển cũng không có.
Mặt khác, mấy phạm nhân còn lại cũng bị đào ra không ít vết nhơ.
Chuyện này vừa thấy liền biết không phải thủ đoạn của cảnh sát, Trần Lập Quả cảm thấy rất có phong cách của Trình Hành Ca.
Bất quá, người sáng lập cái tổ chức này, cũng chính là nhà từ thiện đã từng tận sức Với công việc trợ giúp người nhiễm HIV, lại làm người ta cảm thấy mạc danh bi ai.
Ở trong ghi chép của cảnh sát lời khai của hắn lại thật trung thực, thành khẩn:Lúc mà hắn phát hiện toàn bộ sự tình lệch đường ray thì đã quá muộn, muốn báo án, chính là lại sợ liên lụy tới những thành viên vô tội khác trong tổ chức, hơn nữa người nhà lại bị người khác uy hiếp, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Nhưng chờ đến khi hắn hạ quyết định thì sự tình đã đi tới tình trạng không thể cứu vãn.
Thời điểm Trần Lập Quả xem tin tức đầy ngon lành thì Trình Hành Ca trở về.
Hắn một thân phong trần đầy mệt mỏi, nhìn thấy Trần Lập Quả ngồi trên sô pha thì biểu tình căng chặt trên mặt mới chậm rãi thả lỏng, hắn gọi một tiếng: "Vân Chỉ."
Trần Lập Quả nhìn hắn một cái, cũng không có ý tứ nghênh đón, thậm chí chưa từng nói câu nào.
Trình Hành Ca cũng không thèm để ý, hắn trước tiên cầm lấy quần áo sạch vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới từ trong phòng tắm đi ra.
"Vân Chỉ." Trình Hành Ca thấp thấp kêu tên Trần Lập Quả, thanh âm của hắn dễ nghe, lại cố ý kêu uyển chuyển, chỉ gọi tên cũng cho người ta cảm giác hắn đang nói lời âu yếm.
Trần Lập Quả ngước mắt nhìn hắn một cái, không hé răng.
Trình Hành Ca thấy thái độ Trần Lập Quả như vậy, có chút ủy khuất ngồi vào bên cạnh Trần Lập Quả, nói: "Em như thế nào không để ý tới tôi."
Trần Lập Quả cầm ly nước lên uống miếng nước, nói: "Tôi và anh chẳng có lời nào để nói."
Trình Hành Ca thấp thấp thở dài, hắn nói: "Em liền không đau lòng tôi chút nào sao?"
Trần Lập Quả thầm nghĩ tới tới tới, nhào vào lòng thúc thúc nè, thúc thúc hảo hảo đau! Yêu! Cưng! Nhưng trên mặt cậu vẫn là lạnh nhạt nói: "Như thế nào đau? Cho anh hai bàn tay sao?"
Trình Hành Ca: "....."
Lúc này trên TV đang nói đến tin tức vụ án giết người hàng loạt, Trình Hành Ca quay đầu nhìn thoáng qua mới nói: "Việc này thực mau liền kết thúc."
"Kết thúc?" Trần Lập Quả trào phúng cười cười, cậu nói: "Chỉ cần người thân của những người bị hại còn sống một ngày, chuyện này liền vĩnh viễn sẽ không kết thúc."
Trình Hành Ca chăm chú nhìn góc nghiên khuôn mặt Trần Lập Quả, phát hiện bản thân cực kỳ yêu dáng vẻ lãnh đạm của Trần Lập Quả, thích cậu hơi hơi nhăn mày, nhấp môi, cùng viên lệ chí hoặc nhân nơi khóe mắt.
Đã lâu chưa từng thư hoãn dục vọng, hô hấp Trình Hành Ca ngày càng dồn dập.
Trần Lập Quả là ai chứ, cậu chính là lão tài xế đã khai xe đi tận chân trời, hô hấp Trình Hành Ca biến đổi cậu liền biết hắn muốn làm gì, trong lòng cảm thấy thực kích thích, lại sợ hãi, còn có chút mong chờ nho nhỏ.
Trình Hành Ca nhẫn nại nói: "Vân Chỉ, tôi muốn em."
Trên mặt Trần Lập Quả vẫn vân đạm phong khinh, cậu nói: "Nga."
Trình Hành Ca rốt cuộc nhịn không được, xoay người ôm lấy Trần Lập Quả, không để ý cậu giãy giụa, hôn lên môi cậu.
Trần Lập Quả ngay từ đầu còn giãy giụa, sau lại từ bỏ, để Trình Hành Ca hôn môi.
Vốn dĩ cảm xúc Trình Hành Ca rất kích động, nhưng chú ý tới ánh mắt lãnh đạm của Trần Lập Quả, cảm xúc kích động của hắn lại như bị dội một chậu nước lạnh, hơi thở cả người đều trầm xuống.
Trần Lập Quả thấy thế cực kỳ tiếc hận, thầm nghĩ đừng a huynh đệ, làm sao lại yếu ớt như vậy đâu!
Trình Hành Ca yếu ớt đã mềm......
Trần Lập Quả: "Ai, người này không được."
Hệ thống: "....."
Sắc mặt Trần Lập Quả tang thương mắng thô tục, sau lại nghe thấy độ hoàn thành của vận mệnh chi nữ bên kia đẫ tới 98. Cậu liền cảm thấy mình chuẩn bị phải đi rồi, còn muốn ở thế giới này tiêu một đợt xe cuối cùng a, nào biết Trình Hành Ca nhìn được vậy mà không dùng được nha.😂😂😂
Không biết Trình Hành Ca nếu biết Trần Lập Quả nghĩ gì, liệu có thể nào hắn sẽ hung hăng "làm" cậu.
Trình Hành Ca nói: "Vân Chỉ."
Trần Lập Qủa buông lông mi xuống, cậu chậm rãi nói: "Trình Hành Ca, đừng ép tôi có được không."
Trình Hành Ca đã ngồi máy bay thật lâu, lệch múi giờ cũng chưa điều chỉnh lại, vốn vô cùng mệt mỏi, lúc này lại bị Trần Lập Quả rót nước lạnh tâm tình liền càng thêm không xong.
Hắn lau mặt một phen thật mạnh, nói: "Tôi đi ngủ."
Trần Lập Quả nhìn bóng dáng Trình Hành Ca, chảy xuống nước mắt bi thương.
Trình Hành Ca vây quá mức, lúc này lại ngủ không được, hắn nằm trên giường Tô Vân Chỉ, ngửi lấy mùi hương của cậu lưu lại, bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm tin tức.
Biểu tình lãnh đạm của Tô Vân Chỉ, ánh mắt chán ghét, không cái nào không khiến Trình Hành Ca cảm thấy thất bại. Nếu là ngày thường thì còn tốt, hôm nay hắn phá lệ mệt mỏi, nhìn thấy những điều này có chút chịu không nổi.
Trình Hánh Ca nghĩ nghĩ, hỗn hỗn độn độn ngủ mất.
Trần Lập Quả đem âm thanh TV giảm nhỏ xuống, cậu nói: "Vận mệnh Từ Hiểu Đồ thực mau liền đầy đi."
Hệ thống ừ một tiếng, nói: "Nếu đoán không sai thì hẳn là sẽ hoàn thành trong hai ngày tới."
Trần Lập Quả có chút cô đơn nói: "Này liền phải đi rồi."
Hệ thống: "....Cậu không vui?"
Trần Lập Quả nói: "Còn có chút luyến tiếc thế giới ngũ quang thập sắc này nha hì hì hì hì."
Hệ thống: "......"
Trình Hành Ca ngủ một giấc đến ngày hôm sau, tỉnh dậy đi ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện Trần Lập Quả cả đêm qua tạm nằm ở sô pha.
Trần Lập Quả tuy rằng đã xuất viện nhưng miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, ngủ như vậy cũng không biết khó chịu như thế nào đâu.
Trình Hành Ca bế Trần Lập Quả lên, muốn đem cậu vào phòng ngủ.
Trần Lập Quả đang ngủ mơ mơ màng màng, bị Trình Hành Ca bế lên cũng không giãy giụa, ngược lại dán mặt vào cánh tay hắn cọ cọ, giống một bé mèo con đáng yêu.
Trình Hành Ca không nhịn được cúi đầu hôn hôn lên mặt Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả lẩm bẩm một câu: "Đau...."
Tâm Trình Hành Ca trầm xuống, nghĩ tới miệng vết thương của Trần Lập Quả, hắn nhẹ nhàng xốc áo Trần Lập Quả lên, thấy được miệng vết thương còn chưa cắt chỉ, miệng vết thương này cùng làn da trắng nõn chỗ khác trên người Trần Lập Quả tạo thành tiên minh đối lập, thật chướng mắt.
Trình Hành Ca âm thầm cắn răng, đem Trần Lập Quả đặt trên giường xong liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi ra ngoài, Trần Lập Quả liền nói mớ bổ sung vế sau: "Hảo sảng.... Đừng có ngừng..."
Hệ thống: "..."
Kỳ thật cái loại chuyện nói mớ này phải nhìn xem thân thể Trần Lập Quả xuyên vào, có thân thể thích nói mớ, có thân thể lại rất an tĩnh. Trước đây Tô Vân Chỉ chưa từng nói mớ, cho nên hệ thống cũng không có làm chuẩn bị nhiều lắm, thiếu chút nữa liền bị Trình Hành Ca nghe thấy.
Hệ thống: "......" Thật tò mò nếu là OOC như vậy thì sau khi Trần Lập Quả tỉnh lại có thể nào khóc vựng xuống một cái thế giới hay không.
Không phải trực ban, Trần Lập Quả theo lệ thường hô hô ngủ thẳng tới giữa trưa mới thức dậy trong hương khí ngào ngạt của cơm trưa, cậu ngồi dậy mơ hồ trong chốc lát mới nói: "Tôi, tôi làm sao vậy."
Hệ thống nói: "Cậu đã chết."
Trần Lập Quả kinh hãi: "Chết như thế nào?"
Hệ thống nói: "Ngu chết."
Trần Lập Quả lúc này mới phát hiện hệ thống là đang lừa mình, cậu lẩm bẩm nói: "Cậu có thể đừng làm tôi sợ sao."
Trình Hành Ca nghe được động tĩnh trong phòng ngủ, mặc tạp dề đi vào, nói: "Cơm đã làm xong rồi, dậy ăn cơm đi."
Trần Lập Quả nhìn hắn ừ một tiếng.
Cơm trưa thực phong phú, Trần Lập Quả gắp một miếng cá Trình Hành Ca làm, cảm thán: "Hệ thống, cậu liền nói thật cho tôi biết đi, Trình Hành Ca này có phải NPC cậu phải tới hay không a."
Hệ thống nói: "Ân?"
Trần Lập Quả nói: "Hương vị nấu cơm đều giống nhau như đúc!"
Hệ thống lạnh nhạt nói: "NPC tôi phái tới đều muốn đem cậu thọc chết."
Trần Lập Quả: “……”
Hương vị đồ ăn thực hảo, Trần Lập Quả ăn thật vui vẻ, bất quá vì rụt rè, cậu vẫn chỉ là ăn no bảy phần liền ngừng.
Phản ứng Trần Lập Quả như thế đủ làm Trình Hành Ca kinh hỉ, hắn nói: "Thích sao? Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Trần Lập Quả nhàn nhạt nói: “Không cần phiền toái.”
Trình Hành Ca nói: “Không phiền toái.”
Trần Lập Quả nói: "Anh chừng nào rời đi?"
Trình Hành Ca nói: “Trong khoảng thời gian này có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Sự kiện kia cơ bản đã trần ai lạc định, chỉ là còn cần hắn đi thả xuống một khối trọng thạch cuối cùng.
Trần Lập Quả cũng liền tùy tiện hỏi một chút, tựa hồ cũng không quá để ý Trình Hành Ca trả lời như thế nào.
Trình Hành Ca thật sự là không có biện pháp với Trần Lập Quả. Hắn thật sự có thể giống như trước tiếp tục cưỡng bách Trần Lập Quả, nhưng trên người Trần Lập Quả hiện tại còn bị thương bởi vì hắn, miệng vết thương còn không có hoàn toàn khỏi hẳn, Trình Hành Ca không nghĩ lại xảy ra sai lầm gì trên chuyện này.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần vừa mở kênh tin tức, chính là đưa tin về các loại vụ án giết người, các loại chuyên đề.
Trần Lập Quả nhìn chằm chằm TV nhìn trong chốc lát, chợt mở miệng hỏi: “Anh phụ trách vai trò gì trong đó?”
Động tác gắp đồ ăn của Trình Hành Ca khựng lại.
Con ngươi Trần Lập Quả nhìn về phía hắn, bên trong cảm xúc bình đạm, giống như ở cùng Trình Hành Ca bàn việc nhà, cậu nói: “Kẻ giết người? Người lãnh đạo?”
Trình Hành Ca xoa xoa miệng, chậm rãi nói: “Tôi bất quá là một kẻ đầu cơ trục lợi thôi.”
Trần Lập Quả tựa hồ có chút không tin.
Trình Hành Ca nói: “Nếu tôi là người lãnh đạo cái tổ chức kia, sao có thể bán đứng tổ chức lại còn bỏ đá xuống giếng?”
Này ngược lại có thể giải thích thông, Trình Hành Ca tiếp tục nói: “Tôi chỉ là ngẫu nhiên cùng bọn họ có đồng dạng mục tiêu.”
Ai cũng không biết, vị cao tầng kia là một người nhiễm HIV đã chuyển sang AIDS, thời điểm hắn tiềm quy tắc với một ít người lại không đem chuyện này nói cho họ, thậm chí còn cố ý không mang bao.
Sau đó Trình Hành Ca cố ý đem chuyện này cung cấp cho nhân sĩ cực đoan của tổ chức kia.
Vì thế vị kia liền bị giết, Trình Hành Ca không phải hao phí chút sức lực nào.
Trần Lập Quả tựa hồ có chút mê hoặc, cậu nói: "Cho nên từ ban đầu, anh đều chỉ là một người đứng xem?"
Trình Hành Ca nói đúng.
Trần Lập Quả nghe vậy trầm mặc một lát, rốt cuộc đánh tan một tầng chắn không khỏe cuối cùng, cậu nói: "Tôi..... Muốn hỏi........"
Trình Hành Ca lần đầu tiên thấy Trần Lập Quả ấp úng như vậy, cũng có chút tò mò Trần Lập Quả rốt cuộc muốn hỏi cái gì.
Trần Lập Quả đỏ mặt, trong mắt có chút cáu giận, cậu cắn răng nói: "Anh, anh vì cái gì sẽ đột nhiên theo dõi tôi."
Trình Hành Ca cảm thấy dáng vẻ này của Trần Lập Quả đáng yêu cực kỳ, hắn nói: "Em biết y tá trưởng của bệnh viện em làm không?"
Trần Lập Quả điểm điểm nói tiếp tục.
Trình Hành Ca nói: "Nàng sùng bái em giống như thần."
Trần Lập Quả: "........"
Trình Hành Ca nói: "Mỗi ngày đều cùng người trong tổ chức kia nói về em, nói em có bao nhiêu tốt, nhiều sạch sẽ."
Trần Lập Quả nhớ tới hộ sĩ biểu tình dữ tợn, cảm thấy thận mình ẩn ẩn đau.......
Trình Hành Ca nói: "Em chính là như vậy đi vào tầm mắt tôi." Hắn tiếp tục nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của em, tôi liền có hứng thú với em, sau lại tìm hiểu về em liền cảm thấy thú vị."
Trần Lập Quả nói: "Cho nên anh liền theo dõi tôi?"
Trình Hành Ca phi thường không biết xấu hổ nói: "Kia sao có thể gọi là theo dõi đâu, đây là chúng ta ở tăng tiến cảm tình, tìm hiểu lẫn nhau a."
Trần Lập Quả: "......." Tìm hiểu cái rắm.
Trình Hành Ca nói: "Vân Chỉ, tôi sẽ không tùy tiện cùng người khác phát sinh quan hệ, nếu tôi muốn em vậy là muốn cùng em quá cả đời."
Trần Lập Quả lại cười lạnh, cậu nói: "Trình Hành Ca, lần trước sau khi anh nói xong câu đó, liền đem cái loại ảnh chụp kia của tôi cho người khác."
Sắc mặt Trình Hành Ca cứng đờ.
Trần Lập Quả nói: "Lần này anh lại nói loại lời nói này. Không biết lần này tôi còn có gì có thể cho những người khác đây?"
Trình Hành Ca tiết khí, hắn nói: "Chuyện này là tôi không đúng." Lúc hắn có được Trần Lập Quả thật sự là quá vui, thật giống như hài tử được ăn loại kẹo ngon nhất, luôn muốn khoe ra một phen, tuy rằng hắn đã chọn lựa ảnh chụp, Trần Lập Quả chưa bị lộ ra thân thể, nhưng đối với một người bình thường mà nói, điều này thực sự làm người tức giận.
Trình Hành Ca nói: "Em có thể tha thứ cho tôi một lần được không?"
Trần Lập Quả lạnh nhạt nhìn Trình Hành Ca, trong mắt không có bất cứ dao động nào, cậu nói: "Đừng cùng tôi nói chuyện như vậy, tôi ghê tởm."
Trình Hành Ca nhấp môi.
Trần Lập Quả đứng lên, không nhìn Trình Hành Ca, ngữ khí mỏng lạnh đáng sợ, cậu nói: "Trình Hành Ca, có phải sự phản kháng của tôi quá yếu ớt, yếu tới mức làm anh quên anh đã làm cái gì với tôi? Hai người chúng ta trước giờ đều không phải hai bên tình nguyện, toàn bộ là anh cưỡng bách tôi!"
Trình Hành Ca cảm thấy trên mặt mình như bị tát mạnh một cái, hắn cố tình mơ hồ quan hệ giữa chính mình và Trần Lập Quả, lại không nghĩ Trần Lập Quả thanh tỉnh như thế.
Trần Lập Quả nói: "Nếu anh thật sự thích tôi, vậy liền để cho tôi một con đường sống đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro