Chương 2.
Lúc này tận thế phát sinh không sai biệt đã được bảy tám tháng. Thành thị đã hoàn toàn tê liệt, nguyên bản là phồn hoa trên đường nay mọc ra cỏ dại rậm rạp, thậm chí bắt đầu có động vật hoang dã lui tới.
Ngày đó Trương Minh Phàn nói hắn ở ven đường thấy một con báo, tuy rằng chỉ là một thân ảnh nhanh chóng xoẹt qua, nhưng vẫn làm đoàn người ra một thân mồ hôi lạnh. Trương Minh Phàn suy đoán đó là dã thú từ Vườn Bách Thú chạy ra, chỉ là khống biết làm sao chạy khỏi lồng sắt đã khóa.
Sau đó hắn lại cùng Trần Lập Quả nói một đám người bọn họ lấy được súng.
Trần Lập Quả hỏi bọn họ từ nơi nào lấy tới, Trương Minh Phàn nói ở phụ cận Cục Công An.
Trần Lập Quả từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Trương Minh Phàn, hỏi hắn: "Mọi người tính toán sau này làm sao chưa?"
Trương Minh Phàn không nghĩ tới chỗ Trần Lập Quả còn có thuốc lá, hai mắt sáng ngời tiếp nhận tới rút ra một cây hút, lúc sau hút thật sâu một ngụm, mới nói: "Đi phía nam đi, bên kia khí hậu tốt hơn, bên này mùa đông quá gian nan."
Trần Lập Quả gật gật đầu.
Trương Minh Phàn nói: "Ở trong quân I lần trước giống như cũng có người nhiễm, những người trước kia đi theo đã chết không ít...."
Địa phương nào nhiều người liền nhất định có nguy hiểm, xác suất xảy ra chuyện tự nhiên cũng lớn hơn nữa.
Trần Lập Quả thở dài, cậu nói: "Các người nhất định phải đi sao?"
Trương Minh Phàn nói: "Chờ mùa xuân sang năm đi, nếu hiện tại đi, nói không chừng còn bị đông chết ở nửa đường." Hắn là một quân nhân đã xuất ngũ, cho nên mới biết nhiều tin tức như vậy, cũng tại hỗn loạn ở tận thế này, lợi dụng chức nghiệp của mình, tìm được một vị trí nhỏ.
Kì thật hắn rất bội phục Trần Lập Quả, một người thoạt nhìn gầy yếu vô cùng, còn đặc biệt hảo tâm, cư nhiên có thể tại thế đạo này sống sót.
Lúc này Trương Minh Phàn còn không biết Trần Lập Quả còn nuôi một hài tử, bởi vì Trần Hệ đặc thù, Trần Lập Quả vẫn luôn che giấu thực hảo, có người vào cửa, liền đem Trần Hệ ném vào trong không gian.
Trương Minh Phàn nói : "Người anh em, cậu suy xét một chút, cùng đi với chúng tôi đi, ở mãi chỗ này cũng không có biện pháp, vật tư bên này đã bị cướp đoạt không sai biệt lắm, người sống cũng không còn nhiều."
Trần Lập Quả đích xác suy xét cùng Trương Minh Phàn rời đi, cậu vốn dĩ tính toán ở đây nghỉ ngơi mấy năm, chờ Trần Hệ tuổi lớn hơn chút, thân thể không yếu như bây giờ rồi đi. Nhưng lấy tốc độ sinh trưởng trước mắt của Trần Hệ, Trần Lập Quả có vẻ không cần chờ lâu như vậy.
Trương Minh Phàn nói :" Cậu đi đi, tôi sẽ che chở cậu."
Trần Lập Quả nói :"Cảm ơn Trương đại ca."
Trương Minh Phàm cười khổ, hắn nói :"Khách khí cái gì, lúc trước nếu không có cậu, Đông Đảo* còn không biết sẽ thế nào."
(* không biết dịch sao luôn)
Đông Đảo là con gái Trương Minh Phàm, đã bảy tuổi, là một nữ hài đáng yêu, được Trương Minh Phàn bảo hộ thực hảo. Tại tận thế cư nhiên còn bảo lưu tính hồn nhiên thuộc về hài tử.
Trần Lập Quả nói :"Để tôi ngẫm lại đã, chờ mùa đông qua lại nói."
Trương Minh Phàn nói cũng được.
Thời tiết cứ càng ngày càng lạnh, kết quả năm nay đặc biệt lạnh sớm, mới đến tháng chín đã có tuyết đầu mùa.
Trần Lập Quả lớn lên tại phía nam, ở quê nhà cậu vào tháng chín còn là mặc áo thun quần cộc, nhìn tuyết rơi ngoài trời mà khiếp sợ.
Trần Hệ chưa thấy qua tuyết rơi, biểu tình thập phần tò mò, mũi bé dán vào cửa kính, tựa như một tiểu trư, Trần Lập Quả nhìn liền muốn cười, cậu sờ sờ tóc mềm của Trần Hệ, nói :"Đi ra ngoài chơi không?"
Trần Hệ phản xạ có điều kiện hôn Trần Lập Quả một cái, mềm mại nói :"Cảm ơn ba ba."
Trần Lập Quả cười tủm tỉm nhìn bé.
Tiểu hài nhi đứng ở ban công giơ tay đón bông tuyết, thời tiết còn chưa đủ lạnh, bông tuyết rơi xuống tay liền tan, bé thấy thế chu miệng lên, một bộ dáng không cao hứng.
Trần Lập Quả nói :"Thích không?"
Trần Hệ nói :"Thích."
Trần Lập Quả vỗ vỗ vai bé :"Thích một thứ, không nhất định phải có được thứ đó, có đôi khi ở xa xa nhìn cũng là một loại hạnh phúc." Giống mẹ con vậy, vì một tên cặn bã hủy diệt Địa cầu, vậy càng không đáng.
Trần Hệ ngẩng đầu lên, nói với Trần Lập Quả bé nghe hiểu.
Trần Lập Quả vừa lòng gật gật đầu, cảm thấy mình đã hoàn mỹ sắm vai ba ba—— thẳng đến nhiều năm sau, cậu mới phát hiện, hùng hài tử Trần Hệ này sớm đem những gì cậu ân cần dạy bảo coi như quăng.
Tại thời điểm Trần Lập Quả cùng Trần Hệ thưởng tuyết, Trần Lập Quả nghe được cửa nhà mình truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng, cón có giọng nữ nhân sốt ruột kêu to :"Quý Dương, Quý Dương, cậu ở đâu?" Nga, đã quên nói, Trần Lập Quả ở thế giới này tên gọi Quý Dương, nhưng thật ra thân sinh mẫu thân của Trần Hệ họ Trần.
Trần Lập Quả đi qua mở cửa, thấy vợ Trương Minh Phàm là Đỗ Manh mặt đầy mồ hôi, thần sắc hoảng sợ, nàng nói :"Quý Dương, Minh Phàn đột nhiên sinh bệnh, cậu có thể lại giúp tôi nhìn xem được không?"
Trần Lập Quả nói được a.
Đỗ Manh nói :"Vậy cảm ơn cậu."
Hai người cùng nhau đi lên tầng lầu, vừa mới tiến vào phòng khách Trần Lập Quả liền nhìn đến Trương Minh Phàn nằm bất tỉnh nhân sự trên sô pha.
Trần Lập Quả đi qua kiểm tra một chút, phát hiện Trương Minh Phàn phát sốt, cả khuôn mặt đều nóng đến đỏ bừng, Trần Lập Quả đặt tay lên, cư nhiên cảm thấy như bị phỏng.
Trần Lập Quả hỏi sao lại thế này.
Đỗ Manh nói :"Ngày hôm qua đưa về đã như vậy." Nàng nói, nước mắt vẫn là không nhịn được rơi xuống, nghẹn ngào nhỏ giọng nói :"Tôi kiểm tra một chút rồi, phát hiện.... Trên vai hắn có miệng vết thương, như là cái dấu răng."
Trần Lập Quả trong lòng trầm xuống, nói :"Đã sốt một ngày?"
Đỗ Manh gật gật đầu.
Trần Lập Quả nghĩ nghĩ, nói :"Đem hắn đưa đến nhà tôi đi, mẹ con hai người thân thể không tốt, vạn nhất lây bệnh......"
Đỗ Manh nuốt một ngụm nước miếng, nàng nói :"Nhưng, chính là, vạn nhất..........."
Trần Lập Quả nói :"Tôi đem hắn nhốt tại phòng ngủ............ Sẽ không có việc gì."
Đỗ Manh nức nở khóc, nhưng không khóc bao lâu liền mạnh mẽ tỉnh táo lại. Mặc dù Trương Minh Phàn gặp chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng phải chăm sóc con gái nàng, còn phải gian nan giãy giụa sống sót.
Trần Lập Quả không nói nên lời an ủi nào, cùng Đỗ Manh đưa Trương Minh Phàn dọn tới dưới lầu.
Trần Lập Quả đem hắn thả tới trên giường trong phòng cho khách đã không dùng tới nữa, kêu Đỗ Manh đi về trước.
Đỗ Manh cố cười nói :"Tôi không có việc gì."
Trần Lập Quả nói :"Chị đi về trước đi, trước cho hắn dùng chút dược, có động tĩnh gì sẽ kêu chị."
Đỗ Manh cắn răng, hồng vành mắt nói cảm tạ, rồi lảo đảo đi."
Trần Lập Quả nhìn bộ dáng Trương Minh Phàn, chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa, đi vào không gian rót lấy nước suối cho hắn, lại uy cho hắn ít thuốc hạ sốt.
Không biết nước suối có thể hay không chữa khỏi virus tang thi, Trần Lập Quả nói :" Trương Minh Phàn, chính anh cố gắng a, anh mà chết thì lão bà cùng con gái anh phải làm sao bây giờ a."
Trương Minh Phàn cư nhiên đối với lời này của Trần Lập Quả có phản ứng, mày nhíu chặt lại.
Trần Lập Quả lại nói nói một chút, thấy Trương Minh Phàn người càng ngày càng hồng, trong lòng thở dài, liền xoay người đi ra ngoài đem của phòng đóng lại.
Vừa đóng liền là hai ngày.
Trong lúc này, Trần Hệ vẫn luôn ở trong không gian, Trần Lập Quả sẽ ngẫu nhiên đi vào bồi bé, trong phòng có cái tang thi, Trần Lập Quả là luyến tiếc đem bảo bối của cậu đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hai ngày nay Đỗ Manh căn bản ngủ không yên, cả ngày canh giữ ở ngoài cửa, con gái nàng cũng phát hiện không thích hợp, biểu hiện dị thường ngoan ngoãn.
Cũng không biết có phải lời cầu nguyện của ba người bọn được trời cao nghe thấu không, hai ngày qua đi đến chạng vạng, trong phòng ngủ luôn đóng chặt truyền đến tiếng tru, tiếng tru lên này là kêu Đỗ Manh cùng tên con gái Trương Minh Phàn, là tang thi tuyệt không có khả năng nói ra.
Đỗ Manh trên mặt vui vẻ, đang chuẩn bị mở cửa, lại bị Trần Lập Quả ngăn cản, cậu nói :"Tình huống rất không thích hợp, chờ một lát lại mở cửa đi."
Trên mặt Đỗ Manh có chút nghi hoặc, nhưng rốt cuộc là nghe Trần Lập Quả nói.
Quả nhiên, liền sau đó trong phòng bát đầu truyền đến thanh âm vật nặng rơi xuống đất, còn có tiếng Trương Minh Phàn gào rống.
Đỗ Manh run giọng nói :"Đây là làm sao vậy?"
Trần Lập Quả nghĩ nghĩ, nói :"Có lẽ là di chứng đi, chúng ta ở bên ngoài cứ từ từ."
Này đợi liền mất đến nửa ngày, của phòng ngủ may cũng đã mất công gia cố, bằng không đã sớm nát. Trương Minh Phàn từ bên trong mở cửa đi ra, thời điểm đi ra cả người đều là máu, Đỗ Manh thấy bộ dạng của hắn, oa một tiếng liền khóc.
Trương Minh Phàn duỗi tay ôm thật mạnh nàng vào lòng, hắn nói :"Bà xã, anh còn sống."
Đỗ Manh nói :"Anh không biết em có bao nhiêu sợ hãi................ Nếu không có Quý Dương , em. Em........."
Sau đó Đông Đảo ngồi trên sô pha cũng đi tới, cả nhà ba người ôm nhau khóc thành một đoàn.
Trần Lập Quả bị không khí này cảm nhiễm, hận không thể vọt vào không gian ôm mặt Trần Hệ thân vài cái cho đã.
Sau đó Đỗ Manh đưa Trương Minh Phàn trở về nhà, hắn tu dương mất nửa tháng mới khôi phục nguyên khí.
Lúc Trương Minh Phàn tu dưỡng hảo rồi, liền tới tìm Trần Lập Quả, hắn đối với Trần Lập Quả cảm tạ trước đó, còn nói một chút tình huống thân thể của mình —— đơn giản mà nói, chính là thân thể hắn xảy ra biến dị, đạt được dị năng, còn hướng Trần Lập Quả triển lãm chút năng lực của hắn.
Dị năng của Trương Minh Phàn là lôi hệ, là loại dị năng rất khó tiến giai, nhưng một khi đã tới cao giai thì so với các dị năng khác càng mạnh hơn.
Trần Lập Quả nói :"Chúc mừng Trương ca, lần này thật là trong họa có phúc."
Trương Minh Phàn nói :"Nếu không có cậu hỗ trợ, tôi còn không biết có thể chịu đựng hay không."
Trần Lập Quả cười cười, cậu nói :"Tất cả mọi người đều như vậy, chiếu cố lẫn nhau là dĩ nhiên."
Trương Minh Phàn nói :"Tôi lại thiếu cậu một ân tình."
Trần Lập Quả cười nói :"Tôi về sau còn muốn dựa vào Trương ca bảo hộ đâu, nên Trương ca đừng khách khí với tôi như vậy."
Trương Minh Phàm lại cùng Trần Lập Quả hàn huyên đôi chút, rồi về nhà.
Trần Lập Quả đem cửa đóng lại xong, lúc này mới đem Trần Hệ bị bỏ trong không gian mấy ngày nay ra ngoài.
Trần Hệ bĩu môi, hiển nhiên không cao hứng khi bị đưa ra.
Trần Lập Quả thấy thế chạy nhanh tới hống, đáp ứng buổi tối làm cho Trần Hệ ba khối thịt, lúc này Trần Hệ mới lộ ra tươi cười, bé nói :"Ba ba, con không thích thúc thúc kia."
Trần Lập Quả nói :"Vì cái gì không thích?"
Trần Hệ nói :"Cùng ba ba quá thân cận, người ta đều không thích......"
Trần Lập quả sửng sốt, chợt nhớ tới cái gì, cậu nói :"Thúc thúc? Con không phải ở trong không gian sao? Như thế nào biết là thúc thúc tới?"
Trần Hệ đầy mặt nghi hoặc, nói :"Chính là con nghĩ muốn nhìn, liền nhìn đến nha."
Trần Lập Quả lại hỏi Trần Hệ chút vấn đề, nhưng bé con trả lời rất mơ hồ, làm Trần Lập Quả cùng không hiểu được chuyện này là như thế nào, dù sao ý tứ của Trần Hệ chính là, cho dù bé ở trong không gian, cũng có thể nhìn đến mọi việc phát sinh bên ngoài.
Trần Lập Quả nghĩ đến tình huống Trần Hệ phát sốt trước đó, mơ hồ cảm thấy loại năng lực này cùng Trần Hệ có dị năng có liên quan, tuy rằng trước đó Trần Hệ cũng không biểu hiện ra bên ngoài, Trần Lập Quả đều cho rằng lần phát sốt kia là ngoài ý muốn không phải là thức tỉnh dị năng. Lại không nghĩ rằng khi đã lâu vậy rồi, Trần Hệ mới biểu hiện ra bé không bình thường.
Nhìn khuôn mặt thiên chân của Trần Hệ, Trần Lập Quả cảm thấy mất mát, cậu nói :"Thống nhi, hài tử của tôi cư nhiên là cái thiên tài toàn năng."
Hệ thống nói :"Là thiên tài không tốt sao?"
Trần Lập Quả đầy mặt âm trầm :"Này khẳng định không phải di truyền gen của tôi, nói đi, em đi đâu câu tam đáp tứ làm bụng to, lúc trước thời điểm em mang thai tôi liền hoài nghi, em là cái hệ thống không giữ phụ đạo(đạo làm vợ)!"
Hệ thống :".............." Thật muốn đạp vào mông Trần Lập Quả hai phát.
Trần Lập Quả nói :"Em sao không nói? Em chột dạ a?"
Hệ thống không nói lời nào, ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, đợi nó lần này trở lại Tổng bộ sẽ mang trường hợp của Trần Lập Quả giao lên trên, xin nghiên cứu phát minh trình tự bảo hộ hệ thống.
Trần Lập Quả nói :"(⊙v⊙)Thống nhi, em sẽ không cân nhắc thế giới sau làm thế nào cho tôi lăn lộn đi, tôi sai rồi."
Hệ thống :".........." Trần Lập Quả ngươi chờ đó cho ta!!!
Trần Lập Quả chột dạ vô cùng, cậu cảm thấy mình ở thế giới này đã đủ thảm, nhưng xem phản ứng của hệ thống, như thế nào luôn có loại ảo giác chính mình đi thế giới sau sẽ càng thảm hơn. Này nhất định là ảo giác đi, cậu và hệ thống đều có kết tinh tình yêu là Trần Hệ, Thống nhi như thế nào có thể hạ thủ được.
Hệ thống nếu biết Trần Lập Quả suy nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ cười lạnh một tiếng, sau đó nói cho Trần Lập Quả, nó chẳng những hạ thủ được, còn sẽ hạ thủ thật tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro