Chương 24: Ngồi tù (4)
Suốt buổi sáng, cả khu đều đồn ầm lên.
Hai hôm trước, phòng 16 có một tên phạm nhân mới đến, là một tên bá vương, không làm nổ tung cả khu này thì không chịu yên.
Hôm qua, phòng 17 lại xuất hiện một "hoa ngục*", chỉ dựa vào gương mặt mà có thể khiến đám đàn ông trong tù điên loạn tranh giành.
(*) Hoa hậu ngục giam
Hiện tại đã xác nhận chắc chắn, anh Phi đang để mắt đến "hoa ngục". Ai dám đụng một ngón tay đến hắn chính là đối đầu với anh Phi.
Cả phòng 17 ôm đầu khóc không ra nước mắt.
"Anh Phi ơi, làm ơn đưa người về phòng anh mà xử đi! Chúng em thật sự chịu không nổi!"
Trần Hựu cảm nhận được sự cầu khẩn mãnh liệt từ mấy người kia, cậu bày tỏ sự thấu hiểu. Ở cùng một chỗ với một thằng nhóc xinh đẹp nhưng tâm lý vặn vẹo, có thể nhìn, có thể ngửi, nhưng không dám chạm.
Đúng là cực hình!
"Sẹo, người giao cho mày trông coi đấy."
"Ây dô, anh Phi ơi..." Sẹo gãi đầu, "Hay là anh vẫn nên mang nó đi đi?"
Trần Hựu kín đáo bĩu môi, tôi còn sợ hơn mấy người đây này. Cậu có bóng ma tâm lý, cậu cũng rất sợ bị biến thành tiêu bản, OK?!
"Không mang đi được đâu, trưởng khu vắng mặt, cảnh vệ thì cố tình không quản, phải đợi thêm hai ngày nữa."
Sẹo gãi đầu, "Anh Phi, thằng nhóc này rất âm hiểm, thân thủ thì..."
Gã nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ có thể dùng một từ "kỳ quái".
Sẹo đã ở tù mấy chục năm, lần đầu tiên cảm thấy sởn tóc gáy như vậy, chỉ e rằng thực lực thật sự của thằng nhóc này còn trên cả Tiêu Phi và Sở Thiên. Gã cố tình không nhắc đến chuyện hai tên suýt chết trong tay thằng nhóc đêm qua.
Chó cắn chó, cả hai cùng chết càng tốt.
"Nói chung, nó không dễ xử lý đâu. Anh Phi, anh cẩn thận một chút."
Trần Hựu vỗ vai Sẹo, cảm kích vô cùng. Anh em à, tôi biết rồi, tôi cũng sợ chứ bộ.
Lúc đi tư vấn tâm lý, Trần Hựu ngồi xuống bên cạnh Hà Tư Dương.
Tên tù nhân ngồi đó liền nhích mông qua chỗ khác. Xung quanh, mấy người khác cũng vội vàng dời mắt khỏi thằng nhóc, nhét lại vào hốc mắt của mình.
Trần Hựu vừa mới ngồi xuống, bên phía còn lại của Hà Tư Dương đã có một bóng người bước tới.
Đại ca khu D, hoa ngục lạnh lùng, chó điên hung mãnh, ba người này ngồi chung một hàng, không khí lập tức thay đổi.
Đại ca và hoa ngục, đại ca và chó điên, chó điên và hoa ngục. Bất kể là tổ hợp nào cũng đủ khiến đám tù nhân phía sau bứt rứt không yên.
Phía sau, Đông tử định đứng dậy, lão Dư giữ gã lại, thấp giọng, "Nhìn đại ca đã."
Đông tử tức điên. Người của đại ca cũng dám đụng vào?! Thằng nhóc đó rõ ràng là đang khiêu khích!
Gã nhìn qua, đại ca chẳng có bất kỳ động tác nào, vẫn là cái thái độ thờ ơ, không quan tâm.
"......"
Đại ca, đừng ngẩn người nữa! Thằng chó kia đã khoác vai chị dâu rồi kìa!
Trần Hựu rất bình tĩnh. Không chỉ cậu, mà cả đám phạm nhân phòng 17 cũng bình tĩnh nốt.
Ha ha, bọn tôi đều là những kẻ từng chịu tổn thương cả rồi.
Chỉ là, Hà Tư Dương trước sau vẫn không có động tĩnh gì, như thể người bị khoác vai, bị quấy rối không phải hắn.
Nơi này là một chỗ, đàn ông khi bước vào thì còn thẳng, nhưng khi đi ra thì đã thành hình chữ S. Hiện tại, Sở Thiên vẫn là loại thứ nhất, gã làm vậy với Hà Tư Dương là để chọc tức Trần Hựu, gã vẫn ghi hận chuyện hôm qua bị chơi xỏ.
Nhưng mà, đối phương không phản ứng.
Sở Thiên ra hiệu bằng mắt với một phạm nhân phòng 16. Tên đó nét mặt ẻo lả, miệng bôi đầy dầu, chuyên châm ngòi thổi gió.
"Chà, hoa ngục của chúng ta với anh Thiên đúng là một cặp trời sinh! Quả thực là duyên trời tác hợp!"
Đông tử chửi ầm lên: "Thằng bede này, mày ăn phải cứt à?!"
Không khí căng thẳng như sắp bùng nổ.
Trần Hựu sợ Đông tử mắc bẫy, cậu bất ngờ vươn tay, vòng qua đùi Hà Tư Dương, vồ lấy Sở Thiên.
Lực tay tàn bạo kinh khủng.
Sở Thiên đau đến hít vào một hơi, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh. Gã gầm lên: "ĐM, mày sờ vào chỗ nào của bố đấy?!"
Trần Hựu nhướng mày, chợt hiểu ra, hóa ra vẫn còn là trai tân cơ à. Cậu cười khẽ: "Tiểu đệ của mày chứ sao."
"ĐM!!"
Sở Thiên nổi điên, giơ ghế đập thẳng xuống đầu Trần Hựu, kết quả là bị lôi đi nhốt vào phòng tối một ngày.
Trần Hựu phủi bụi trên người, ra hiệu cho đám đàn em ngồi xuống, chuyện với con chó điên Sở Thiên này, coi bộ thật sự không có hồi kết.
Mà nguyên nhân của tất cả rắc rối này, chàng trai xinh đẹp kia vẫn chẳng có chút thay đổi nào, một chút nhận thức về việc bản thân chính là kẻ gây họa cũng không có.
Lúc này, quản giáo mới lững thững bước vào.
Giữa một đám đàn ông thô lỗ, xấu xí và bẩn thỉu, cậu thiếu niên kia đặc biệt nổi bật.
Quản giáo là một phụ nữ đang ở độ tuổi như lang như hổ, ngày ngày chỉ toàn tiếp xúc với đàn ông, lại còn đói khát chưa được thỏa mãn. Bà ta vừa thấy cậu thiếu niên, đôi mắt lập tức sáng rực: "1713, đứng lên đọc một lượt 'Quy định nhà tù' cho tôi."
Hà Tư Dương vẫn ngồi bất động, giống như hắn vẫn chưa nhớ rõ số tù của mình.
Trần Hựu dùng khuỷu tay thúc nhẹ.
Lông mi Hà Tư Dương khẽ run lên, hàng mi dài nhẹ nhàng ngước lên. Đôi mắt đào hoa ấy, tối tăm, trống rỗng. Hắn đứng dậy, bắt đầu đọc từ chương đầu tiên: "Không được làm ồn, không được đánh nhau gây rối..."
Giọng thiếu niên hơi khàn, như thể có thứ gì đó đang chậm rãi mài vào dây thần kinh của tất cả phạm nhân trong phòng. Không lâu sau, bọn họ đều cúi đầu làm việc riêng.
Trần Hựu không để ý đến sự thay đổi trong phòng, cậu chỉ cúi xuống nhìn tay phải của mình. Vừa nãy khi thu tay về, cậu vô tình đè lên chỗ của Hà Tư Dương.
Một khối...
To...
Rất to...
Không thể nào...?! Thằng nhóc này mới mười chín tuổi, giống y độ tuổi của cậu trong thế giới thực, hắn chỉ có...
Trần Hựu giơ ngón tay ước lượng, lòng đầy xót xa.
Sắp đến đầu tháng rồi, nghĩa là sắp đến ngày phải đi tắm công cộng, đến lúc đó... cậu có thể kiểm chứng lại một lần nữa. Cậu chống cằm, tưởng tượng đến cảnh tượng hoành tráng kia, cảm giác như mắt sẽ không đủ dùng để ngắm.
Tan học, Đông tử và lão Dư tiến lại gần, gọi Hà Tư Dương: "Chị dâu!"
Hà Tư Dương mặt không cảm xúc, cứ thế bước đi.
"Đại ca, cậu ta đúng là không biết điều quá rồi đó?"
"Hay để mấy anh em dạy dỗ một trận, xem cậu ta còn dám lên mặt nữa không?!"
"Thôi," Trần Hựu khoát tay, "Mặt mũi mà bị thương thì tao còn hứng thú gì nữa?"
"Đại ca, mùi vị thế nào?"
Vừa đi, Trần Hựu vừa đáp: "Không thể dùng lời diễn tả."
Đông tử và lão Dư nuốt nước bọt: "Chắc chắn là rất ngon."
Trần Hựu: "Ừm." Chuột con đem nướng, rắc thêm chút hành lá, chắc cũng... Không được! Cậu lại muốn nôn rồi.
Cậu không sợ rắn, không sợ nhện, nhưng sợ nhất là chuột.
Biết mục tiêu của mình rất giỏi, Trần Hựu cũng yên tâm để cậu ta ở lại phòng 17.
Mỗi lần gặp mặt, cậu đều lượn lờ xung quanh Hà Tư Dương, cố ý làm cho phạm nhân khác thấy.
Đây là người của cậu.
Mặc dù, người kia hoàn toàn không có chút cảm kích nào.
Khi trưởng khu trở về, ông ta lập tức gọi Trần Hựu đến. Vừa gặp mặt, ông đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói chú mày thân với người phòng 17 lắm nhỉ?"
Trần Hựu vắt chân chữ ngũ, mũi giày khẽ chạm đất: "Toàn khu D, cậu ta là đẹp nhất."
Trưởng khu nhấp một ngụm trà: "Chỉ vì một phút sung sướng mà mất mạng thì không đáng đâu."
Trần Hựu gãi cằm: "Ý ông là sao?"
Trưởng khu ngẩng đầu nhìn hắn: "Chú mày biết thằng nhóc đó vào đây vì tội gì không?"
Trần Hựu nhún vai: "Nghe nói là giết người."
"Không sai." Trưởng khu đặt tách trà xuống bàn: "Mà người nó giết là thiếu gia nhà họ Chu."
Trần Hựu giả vờ kinh ngạc: "Xem ra lại là một câu chuyện bi thảm đầy khúc mắc."
"Không ai quan tâm chuyện đó cả." Trưởng khu gõ mạnh lên mặt bàn, trầm giọng tiếp lời: "Chú mày có biết nó xử lý xác chết thế nào không?"
"Đúng là một thiên tài... Một thiên tài thực thụ... Mức độ hiểu biết về cấu trúc cơ thể người của nó đáng sợ đến mức nào chú mày có biết không? Chỉ với sức của một mình nó, nó đã hoàn thành toàn bộ quá trình gây án. Bẻ gãy từng khớp xương, gập đôi lại..."
Nói đến đây, trưởng khu đứng phắt dậy, bước qua bước lại trước bàn, vẻ mặt không giấu được sự nghiêm trọng.
Trần Hựu nghe mà tóc gáy dựng đứng, không hổ là mục tiêu nhiệm vụ, vì báo thù cho em gái, cậu ta không bỏ sót một bước nào.
Cậu thầm nghĩ trong lòng: "Hệ thống, tao có linh cảm không lành... Có vẻ như tao đang đối mặt với nguy cơ bị lột da."
Hệ thống: "Đinh, da không phải của ký chủ."
"Tao đau có được không hả?!" Trần Hựu tức điên: "Mấy người có nghiên cứu chức năng chặn cảm giác đau nhanh nhanh lên không?!"
Cậu thở dài: "Từ ngày theo tụi bây, nội tiết tố của tao rối loạn hết cả rồi."
Hệ thống: "..."
Trần Hựu đưa ra nhận xét sau khi nghe xong một câu chuyện kinh dị: "Thật không nhìn ra được."
"Những kẻ có tâm lý vặn vẹo thì trên mặt không ghi chữ đâu." Trưởng khu bật một điếu thuốc, "Một phần tử nguy hiểm như vậy, không nhốt vào khu A để giám sát chặt chẽ, mà lại ném vào khu D, chú mày nghĩ là có ý gì?"
Trần Hựu giả ngu, "Không biết."
"..." Trưởng khu ném bật lửa vào ngăn kéo, trầm giọng: "Nơi càng hỗn loạn, càng có thể ra tay mà không ai hay biết."
Trần Hựu búng ngón tay. Người nhà họ Chu chắc chắn sẽ không bỏ qua Hà Tư Dương, bọn họ sẽ cài người vào đây.
Chẳng lẽ là Sở Thiên?
Không lẽ hắn ta giả ngu để che mắt thiên hạ?
Không đúng. Dựa vào kinh nghiệm của cậu, Trần Hựu cảm thấy Sở Thiên không giống giả ngu, mà là ngu thật.
Nếu Sở Thiên thực sự là đang diễn, vậy hắn ta xứng đáng được trao giải Oscar.
Trưởng khu nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Năm đó, khi đối phương mới vào tù, vẫn còn là một thằng nhóc non nớt. Lúc ấy, ông ta vừa mới nhậm chức, còn trẻ và tràn đầy sức lực. Bây giờ thì sắp về hưu rồi.
Những năm qua, nhờ có con rắn độc này đè xuống, tỷ lệ bạo động và tử vong của khu D thấp nhất so với các khu khác, nhờ vậy ông ta cũng có thể an nhàn một chút.
Nhưng giờ sắp về hưu, lại có kẻ cố tình không để ông ta rời đi yên ổn, ném một quả bom vào đây.
Bây giờ ông ta chỉ có thể cố gắng sắp xếp đường lui, giảm thiểu rắc rối xuống mức thấp nhất.
"Tiêu Phi, hai đàn em thân cận của chú mày sắp được điều sang đội giám ngục rồi. Mau chóng nâng đỡ người khác lên, cũng đừng quên bồi dưỡng tân binh."
Trưởng khu trầm giọng: "Với biểu hiện cải tạo của chú mày, không phải không có khả năng giảm án, tốt nhất là tránh xa cái thằng nhóc phòng 17 kia ra, đừng dính vào tai họa đẫm máu, mất cả mạng."
Trần Hựu có khổ mà không nói được. Ông già à, tôi cũng muốn tránh xa cái tên biến thái đó, nhưng không được đâu! Tôi còn phải làm nhiệm vụ nữa mà!
"Trưởng khu, thằng nhóc đó, tôi nhất định phải che chở."
Không khí trong phòng chợt thay đổi.
Trưởng khu nhíu mày: "Chú mày nói gì?"
"Cậu ta quá mê người." Trần Hựu tán thưởng, mặt đầy vẻ say mê khó tả: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tôi đã muốn cùng cậu ta lăn lộn trên bãi cỏ phía Tây, còn có mỏ phía Nam, bờ sông, từng góc của khu D, tôi đều muốn thử một lần."
"Khụ khụ khụ..." Trưởng khu bị sặc khói thuốc, ho dữ dội. Ông ta uống liền mấy ngụm trà mới dịu lại.
"Tao đã nói nhiều như vậy, chú mày coi như gió thoảng bên tai à? Không sợ bị nó chơi cho chết à?"
Trần Hựu cười hề hề: "Không giấu gì ông, bây giờ vừa nói chuyện với ông, trong đầu tôi toàn là nghĩ về chuyện làm cậu ta."
"Chú mày thật là—"
Trưởng khu vừa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Ông ta hít một hơi thuốc, trầm giọng: "Vào đi."
Hà Tư Dương bước vào.
Vừa quay đầu nhìn thấy cậu ta, khóe miệng Trần Hựu co giật.
Em trai à, lần này hiểu lầm lớn rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro