Hồi 4: Ga tàu định mệnh [2]
Khi đã yên vị trên chiếc ghế da, em lại hướng mắt về phía cửa sổ.
Cái ánh nắng chói chang ấy xông thẳng vào mắt, tuy vậy em lại không hề chớp lấy một cái.
Cứ vậy mà lim dim rơi vào giấc ngủ.
Việt Minh nhìn từng lọn tóc đen đang phát sáng dưới ánh nắng đó. Hắn lại một lần nữa cảm thán em rất đẹp, đẹp hơn tất cả những người con gái hắn từng gặp.
Làn da trắng trẻo dù ở nơi tiền tuyến cùng khuôn mặt 'ưa nhìn' lại lấp thêm vào mức đẹp đẽ của em.
Giống như viên đá quý màu xanh lam lấp lánh vừa mới tinh chế.
Hắn vô thức vuốt ve khuôn mặt của em.
-Dương...
-...
Ngủ rồi.
Đôi mắt lim dim ấy đã hoạt động hết công suất, dường như lại muốn nghỉ ngơi.
Dù ở trong toa tàu giữa nhưng cái nóng ngày hè vẫn ập đến, thoáng chốc đã có hàng tá người rời khỏi toa.
*Xình xịch*
Chuyến tàu khởi hành, hắn nhìn khuôn mặt của em bị chiếu rọi bởi ánh nắng, lại kéo em về phía mình, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai.
[...]
-Rứa cậu đi mô tui chở cho?
( Vậy cậu đi đâu tôi đưa đi?)
-Đến hiệu sách.
-Vâng.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa nhà, cái mùi màu dầu lại quanh quẩn đâu đây.
Chững lại, hắn thấy cậu hoạ sĩ nhỏ của mình lại đang xách chiếc va li, ngồi lên chiếc xe xích lô đi đâu đó.
-Không...
-Chi rứa?
( Gì vậy?)
-Không đi hiệu sách nữa, theo cậu hoạ sĩ đi!
-...
Hoàng Cao bất lực, lái chiếc xe hơi Renault theo sau chiếc xe xích lô ấy.
Khi chiếc xích lô dừng trước ga tàu, hắn lại ung dung bước xuống, hệt như quý ông thực thụ. Hắn quay đầu, nói nhỏ với Hoàng Cao:
-Tôi đi cùng hoạ sĩ, có lẽ sẽ đi khoảng một tháng, mày về thông báo cho mẹ tao kẻo mẹ tao lại nói. Dù tao không sợ bả nhưng vẫn phải theo phép tắc.
-Ừ, tui biết rồi, cứ rứa mà làm phải không?
( Ừ, tôi biết rồi, cứ vậy mà làm phải không?)
-...
Như đã ngầm hiểu ý, Cao lái chiếc xe hơi chạy vù đi, lúc đó hắn mới yên tâm mà theo sau em.
Em chững chân lại bên đường sắt, sau lưng là hàng ghế dài cùng bầu không khí nhộn nhịp hối hả.
Đúng là không khí Hà thành.
Hắn thoáng chốc đã nhìn thấy em đứng giữa khối người.
Ánh mắt đờ đẫn có thể gục xuống bất cứ lúc nào.
Thật kì lạ.
Khi nhìn thấy em trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc bồi hồi khó tả.
Nó thôi thúc.
Phải chiếm lấy em ấy, phải đến gần em ấy, phải khiến cho em ấy yêu mình.
Hắn chợt hoảng hốt khi dòng suy nghĩ cuối cùng hiện lên.
[ Thật tởm lợm, mày bị ngu à Minh?]
Hắn trấn an bản thân, tự nhủ rằng không nên có những suy nghĩ bệnh hoạn như vậy nữa.
[ Dương là con trai, mày không thể...]
Bệnh hoạn và ghê tởm là những gì hắn nghĩ về tình yêu đồng tính.
Hắn lại bước tới gần em, dường như cái suy nghĩ ban nãy lại vụt đi mất.
-Nếu cậu bị phục kích mà chết thì sao?
Cái câu nói chết người ấy được nói ra từ cái miệng xinh xắn kia mà không chút e ngại.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã cảm thấy sợ nhưng nhanh chóng hoàn hồn:
-Nếu vậy thì tôi sẽ kéo cậu đi cùng.
Đó thật sự là suy nghĩ của hắn, chết cũng phải có người theo...
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có đôi ba phần bất ngờ ấy, hắn lại lần nữa mỉm cười.
[...]
Từng đoàn người lần lượt vào rồi lại ra toa tàu, em lại say giấc bên trên vai hắn.
Hương dầu màu thoang thoảng đọng lại nơi đầu mũi, lọn tóc đen dài của em cọ xát với chiếc cổ của hắn làm nó thêm phần ngứa ngáy.
[... Chậc]
Hắn trút ra tiếng thở dài đầy nao lòng, rồi lại nhìn em, không thể bực bội được nữa.
Chốc chốc lại trôi qua 2 tiếng, giữa cơn mê đầy huyền ảo, em lại chớp đôi mắt tỉnh dậy.
Đôi lông mi cong ấy động đậy rồi từ từ mở ra.
Em hoảng hốt khi thấy mình đang ke đầu trên vai hắn.
Hắn ngủ rồi...
Cả một đoạn đường dài đầy mệt mỏi đã khiến hắn ngủ say.
[May thật...]
Em bâng quâng ngồi thẳng dậy, cố bình tĩnh nhưng trong lòng cứ nôn nao.
Thiếu niên cường tráng đang trong độ tuổi xuân sắc với cái khuôn mặt có thể làm chết người đó đang ở cạnh em.
Len lén nhìn rồi lại sợ hãi.
Hắn lại chợt tỉnh dậy.
-Chào buổi trưa, hoạ sĩ!
-Vâng...
Hắn thầm nghĩ ngợi, khoảng cách này là quá gần rồi.
-Này, cậu hoạ sĩ đây đừng bao giờ thích tôi nhé.
Cái câu nói 'thích' ấy phát ra từ miệng hắn.
Đôi mắt thâm sâu nhìn em như muốn đâm thủng em.
Hồ Dương ngập ngừng rồi khẽ đáp:
-Ừ, cậu hai yên tâm...
Dường như đã nhẹ lòng hơn, hắn thu lại cái ánh mắt chết người rồi lại nở một nụ cười quỷ dị.
Sởn hết cả ốc gáy.
Chuyến tàu đã đi hơn hai phần ba chặng đường. Lòng em dần nôn nao, muốn mau chóng gặp lại Hồ Hiên.
Khoảng cách giữa hai người lúc này là một bức tường băng, không ai xâm phạm ai.
Có lẽ là do câu nói ban nãy đã làm cái bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Hắn có chút hối hận rồi.
- Chúng tôi xin trân trọng thông báo, còn 3 phút nữa là sẽ đến ga Đông Dương, xin quý khách vui lòng soạn hành lí, tránh bị thất lạc để xuống ga, xin trân trọng cảm ơn!
Khi cái thông báo ấy vang lên, nét mặt của thiếu niên ấy rạng rỡ hẳn.
Đôi mắt tựa như bừng sáng. Tay nắm chặt lấy nhau.
*Xoạch*
Tiếng cửa tàu mở ra, hắn nhìn khuôn mặt tựa hướng dương hướng về mặt trời của em.
Đứng phắt dậy, lấy hai chiếc va li xách tay.
- Đi thôi, cậu hoạ sĩ!
-Vâng!
Bước xuống ga tàu, bầu trời ánh chiều nắng lấp lánh chiếu rọi hai con người.
- Dương!
Từ xa vọng đến một tiếng kêu.
Là một nhi đồng xấp xỉ 16-15 tuổi.
- Bé Nam...
Thằng nhóc trên tay cầm xấp báo, người đeo một cái túi đeo chéo, mặt mày hớn hở chạy vọt tới trước mặt em.
Đã đến tiền tuyến Hà Đông rồi!
(* Mọi nhân vật, địa điểm và sự việc trong tiểu thuyết đa số là hư cấu, vui lòng không phán xét hay bắt lỗi lịch sử, xin trân trọng cảm ơn bạn đã ủng hộ tác phẩm!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro