TẬP 29
TẬP 29
Mặt trời cũng dần lặn xuống, cả ngày nay ngoại trừ chạy xung quanh trường không thì ngồi trong phòng lo lắng ra thì chàng hay cậu đều không làm gì, kể cả ăn uống...
Cạch...
Tiếng cửa phòng mở ra, chàng cũng không phát hiện mà đứng thất thần ngoài ban công cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của ai đó. Bỗng, một vòng tay ôm siết lấy eo chàng đem chàng bao trọn trong lòng ngực rắn chắc.
Chàng ngẩn người ngước nhìn người phía sau, dù không ngước nhìn chàng cũng nhận ra được hơi thở bá đạo của người đó nhưng chàng vẫn muốn nhìn thấy người đó, chàng cảm thấy sợ khi quay đầu lại không thấy hắn chỉ là cảm tưởng mà thôi...
" Thiên Hạo? Là anh sao?" chàng run rẩy hỏi
Hắn cảm thấy có lỗi khi rời đi mà không nói cho chàng biết, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chàng làm hắn muốn ôm chặt lấy chàng hơn. Hắn cúi xuống đặt nụ hôn lên môi chàng, chàng cũng đáp lại và còn ôm chặt lấy hắn sợ hắn rời đi. Nụ hôn kéo dài thật lâu cuối cùng hai người cũng dứt ra. Hắn nâng khuôn mặt đỏ bừng do thiếu dưỡng khí của chàng.
Chàng giờ mới tức giận dùng tay đánh vào ngực hắn trừng mắt nói:" Anh đi đâu cả ngày vậy hả?!"
Hắn cứ đứng yên cho chàng đánh thoải mái cười cười nói:" Tôi muốn chuộc lỗi với em" ( ~kha kha, giờ xưng em luôn~)
Chàng ngẩn người rồi chợt đỏ mặt quay đi nơi khác hờn giận nói:" Chuyện gì chứ"
" Em không giận tôi sao?"
Chàng trừng mắt nhìn hắn rồi đi vào phòng ngồi trên giường trừng mắt nhìn hắn:" Tôi không biết anh nói gì, hôm qua tôi không nhớ gì hết". Chàng là đang xấu hổ không biết đối mặt thế nào. Hắn bật cười đi đến cúi người xuống nhìn chàng:" Nhưng tôi nhớ rất rõ, tôi đã nói là tôi yêu em".
Chàng né tránh ánh mắt chân thật của hắn nói nhỏ:" Anh không sợ sẽ bị mọi người để ý sao?"
" Để ý thì mặc họ, tôi không quan tâm!" nói rồi hắn bá đạo chỉnh lại ánh nhìn của chàng cúi xuống hôn mạnh mẽ lên đôi môi có phần đỏ lên do bị sưng tấy...
Cạch...
Cửa phòng mở ra, anh bước vào phòng đập vào mắt anh là bóng lưng người nào đó đang hết sức lo lắng cho anh. Nghe tiếng mở cửa cậu quay lại nhìn bắt gặp anh đang nhìn cậu.
Bao nhiêu tức giận cùng lo lắng của cậu đột nhiên bùng phát, cậu đi thật đến trước mặt anh vung nắm đấm vào mặt anh. Nắm đấm chưa hạ xuống thì anh đã nhanh chóng bắt lấy xoay người ôm cậu vào lòng.
Cậu tức giận vùng vẫy dùng hai tay cố đẩy anh ra tức giận nói:" Buông ra! Cậu đã đi đâu vậy hả?!"
Anh vẫn không buông cậu ra mà càng siết chặt hơn:" Xin lỗi đã để cậu lo lắng"
" Ai...ai lo lắng chứ?" cũng may là anh đang ôm cậu nếu không anh sẽ nhìn thấy vẻ mặt đang đỏ ửng của cậu. Anh vùi vào hõm vai cậu nói:" Tôi là tìm anh hai a~"
Cậu đẩy anh ra hỏi:" Tìm được chưa? Tại sao giờ này mới trở về?!"
" Tìm được rồi" anh gật đầu
XgAByUr6P6TqBwMhAo6CygPCm48CAwEAAaOBnDCB
mTAOBgNVHQ8BAf8EBAMCAQYwDwYDVR0TAQH/BAUwAwEB/zAdBgNVHQ4EFgQUm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro