TẬP 16
TẬP 16
Anh và cậu đi cũng khá xa nơi hắn và chàng dừng chân, cậu cười cười nói với anh:" Có vẻ hai người đó tiến triển khá tốt"
Anh gật đầu:" Đúng vậy, không ngờ anh hai lại có thể cởi bỏ vẻ ngoài thâm trầm trở thành người theo đuôi của anh Nhiên, ha ha. Anh ấy thay đổi nhiều thật"
Cậu bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh nói:" Vậy còn cậu, bốn năm qua cậu sống như thế nào. Anh dừng lại im lặng nhìn cậu hồi lâu rồi lên tiếng:" Tôi sống rất tốt, còn cậu?'
" Như cậu thấy rất tốt"
Anh nhìn cậu đang cười thì trong lòng cũng cảm thấy bình an một chút, trong thế giới showbiz thật rất khó để an nhàn được... Hai người cứ tiếp tục đi, đi xong thấy đói thì lấy cơm do nhà trường chuẩn bị ra ăn còn có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh.
Cảnh núi rừng hiện ra và thay đổi theo từng góc độ của ánh mặt trời, bỗng chốc trời chuyển mây đen... Anh và cậu nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, nhưng giữa rừng núi thế này ẩn nấp làm sao?
Anh và cậu đi vội tìm một cái hang nào đó để trú mưa, do đi vội nên cậu vấp cành cây trên đường ngã xuống đất. Anh nhanh chóng đi đến dìu cậu lo lắng hỏi:" Cậu không sao chứ? Đi phải cẩn thận chứ!"
Cậu được đỡ lên nhưng lại vô lực khụy xuống, anh nhíu mày:" Cậu làm sao vậy?"
Cậu nhăn mày rên:" Tôi bị trật chân hay bong gân gì rồi, không đi được...". Anh ngồi xuống để cậu chống tay lên vai anh giữ thăng bằng, còn anh thì kiểm tra chân của cậu. Nhìn thì thấy có vết bầm trên mắt cá chân anh nhíu mày:" Có đau lắm không?"
Cậu nhẹ giọng:" Hơi đau một tí".
Anh chợt đứng lên quay lưng lại rồi khụy người xuống:" Cậu leo lên đi, tôi cõng cậu". Cậu khó xử:" Cái này... tôi tự đi..."
" Không được cãi, leo lên!" anh ra lệnh. Cậu trừng mắt nhìn anh nhưng vẫn trèo lên lưng anh. Lưng anh đủ rộng và đủ ấm áp, cậu rất muốn dính sát vào nhưng có phần ngượng ngùng nên không dám...
Đùng...
Một tia sét chợt rạch ngang, mưa bắt đầu rơi xuống. Cậu hốt hoảng khi nghe tiếng sấm vang, không cần ngượng ngùng nữa mà trực tiếp ôm chầm lấy anh, người có phần run rẩy. Anh biết là cậu sợ sấm nên đi nhanh tìm nơi ẩn nấp, nếu không thì cả hai sẽ ướt mất cũng cần tìm nơi cho cậu nghỉ ngơi.
Đi được một lúc thì phía trước xuất hiện một hang động nhỏ dựa vào vào vách núi. Anh không chần chừ chạy vào bên trong rồi đặt cậu ngồi xuống rồi nhìn hang động. Hang động này khá nhẵn, sâu khoảng 2m rộng 3m, đặc biệt là bên trong có đầy đủ dụng cụ cho một buổi cấm trại. Anh lục tìm bên trong thì tìm được một ít củi và bật lửa, anh bèn thắp sáng cái hang này. Sau đó anh ngồi xuống xem xét vết thương cho cậu.
Anh xem xong nói:" Có vẻ cậu bị trật chân rồi". Cậu nhẹ gật đầu, cậu vẫn còn cảm thấy hơi sợ, ngoài trời mưa cứ rơi, thỉnh thoảng lại có sấm chớp, mặc dù cậu không quá sợ hãi nhưng sấm chớp cứ giật mình và lớn như thế này không sợ cũng không được.
Anh nhẹ nhàng nâng chân cậu lên nói:" Chịu đau một chút". Cậu bặm môi gật đầu:" Được..."
Anh xoa xoa cổ chân rồi bẻ một cái. Rắc...!
" A...!" cậu hét lên. Anh nắm lấy tay cậu trấn an rồi tìm xem có vải băng hay không. Cũng may bên trong có một vài dụng cụ y tế, anh nhanh chóng băng bó chân cho cậu. Băng xong, anh ngồi cạnh cậu để cậu dựa vào vai mình nói:" Còn đau không?"
" Đỡ hơn rồi..."
Rầm...
Sấm chớp lại xẹt ngang một cách bất ngờ, cậu giật mình rồi co rúc vào anh. Anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu:" Ổn thôi, có tôi ở đây, đừng sợ". Cậu vẫn không ngừng run rẩy, không biết do quá sợ hãi hay là lời nói của anh...
Cậu lắp bắp:" Chúng... chúng ta chừng... nào mới về..."
" Chắc sẽ đến ngày mai, đợi mưa tạnh đã"
" Nhưng... nhưng mà..."
Anh cầm lấy vai cậu để cậu nhìn thẳng vào anh, anh nói:" Cậu bình tĩnh lại đi"
Cậu lo lắng:" Nhưng... nhưng..."
a
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro