Chương 1
Chương 1:
" Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi nhất định phải giúp ta giết cái tên tiện nhân kia!"
La Lan nhìn bộ mặt dữ tợn không còn chút lý trí điên cuồn gào rống của người phụ nữ ở nơi xa. Mặt cô không biểu tình mà ấn ngôi sao màu đỏ trước mặt. Hình ảnh và âm thanh của người phụ nữ biến mất trong nháy mắt, sau đó cô xoa xoa lỗ tai hỏi:
"Linh, ngươi xác định đây là ngươi dùng hết sức bú sữa mẹ mới có thể cướp về được hả?"
Ngôi sao màu tím ở trước mắt nhảy lên: "Đúng vậy, ta là hệ thống mới, ta không có quyền lựa chọn, ngươi hiểu mà"
La Lan trầm mặc.
"Ký chủ, cố lên nha"
Âm thanh vui sướng vừa mới rơi xuống ngôi sao mỹ lệ kia liền biến mất không thấy nữa. Lúc này lọt vào trong tầm mắt là một góc cửa kính cùng với cảnh sắc hoang vắng bên ngoài không ngừng lùi lại và tiếng "Loảng xoảng, loảng xoang" rất có tiết tấu nhịp điệu.
Cô thu hồi tầm mắt bởi vì ngồi lâu mà có chút không thoải mái ở mông.
Phía trong xe có rất nhiều hành khách nên không khí có một vài hương vị không được tốt lắm, nhẫn nhịn cơn đau do dạ dày không khỏe. Trong lòng thầm gọi hệ thống nhà mình: "Linh, ký ức".
"Được nha, ký chủ."
Âm thanh của Linh trước sau vẫn như một rất là vui sướng.
Ký ức hơn ba mươi năm của người phụ nữ kia lập tức nhét vào đầu cô. Sau khi choáng váng khoảng chừng là hai phút La Lan nhìn về phía bên cạnh có một người phụ nữ chính là chị gái của thân thể này. Cũng chính là tiện nhân trong lời của người phụ nữ điên cuồng kia, La Ngọc.
Hai chị em sinh ra cùng một năm chỉ kém nhau có một tháng.
La Lan là sinh non nên từ nhỏ thân thể gầy yếu, thường thường mà bệnh là sẽ bệnh liên hồi. Nhưng nàng có một đôi cha mẹ vô cùng thương yêu. Ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc mà còn có thể đem nàng chiều chuộng mà lớn lên. Dù không thể nói là phú quý nhưng cũng đã là không dễ dàng gì.
Thời điểm mười sáu tuổi, chị họ La Ngọc nói rằng muốn kết hôn với một nam nhân đang tham gia quân ngũ ở thôn cách vách.
Ngay sau đó, cha mẹ của La Lan cũng đề cập đến vấn đề cưới xin của cô. Đối phương cũng là tham gia quân ngũ, hơn nữa còn cùng đối tượng của chị họ ở cùng một thôn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hai cuộc hôn nhân này đều là tốt đẹp. Và chính La Lan cũng cảm thấy là vậy, nàng lại cùng chị họ quan hệ rất tốt như vậy sau này gả đi cùng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Chỉ là sau khi kết hôn không biết từ khi nào khoảng cách chênh lệnh lại chậm rãi kéo dần ra.
La Ngọc thân thể tốt trong vòng ba năm sinh liền hai đứa trê, mà bụng La Lan vẫn luôn không có động tĩnh. Thời gian dài nhà chồng tự nhiên có chuyện nói ra nói vào
Chờ đến thời điểm khi hai người có tư cách theo vào quân đội thì chồng của La Ngọc là doanh trưởng, còn chồng của La Lan lại là phó trưởng.
Sau đó tới quân đội, chênh lệch lại càng thêm rõ ràng.
La Ngọc mạnh vì gạo bạo vì tiền, trong nhà có nhiều bé trai, bên ngoài lại có nhiều chị dâu em chồng. La Lan thân thể không tốt, yếu ớt lại mẫn cảm, ra ngoài còn cần chồng giúp đỡ cơ bản là không thể nào ra khỏi cửa.
Thêm đoạn thời gian, chồng La Ngọc từng bước thăng chức mà La Ngọc cũng từng bước thành công trong sự nghiệp.
Chồng La Lan như cũ vẫn là phó doanh, cô lại thời gian dài không có công việc làm. Rồi không thể nào ra cửa giao lưu lại thêm thời gian dài hậm hực. Vốn dĩ thân thể đã không tốt nên chưa đến bốn mươi tuổi đã mắc phải bệnh nan y.
Nếu không phải trước khi chết, La Ngọc đến trước giường bệnh của cô mà nói những lời đó thì có lẽ cô chỉ cảm thấy cả đời này của của cô trôi qua có chút uất ức mà thôi.
Chỉ là, nàng nghe được cái gì?
Chị họ nói cho cô vốn dĩ người cô phải gả là chồng của chị họ. Mà chị chị ta đã sớm biết rằng người đang ông cô gả bây giờ không có khả năng sinh đẻ, bởi vì người đàn ông đó chính là chồng của chồng đời trước của chị ta.
Sự tình hoang đường như vậy, La Lan thật sự là không tin nỗi.
Nhưng nhìn chị họ ngày thường dịu dàng, bây giờ lại là một bộ mặt ác ý, từ trên cao nhìn xuống cô: "Người nhìn xem hiện tại chính là bộ dáng như vầy, hắc hắc thật là đáng thương. Lại nói thêm cho ngươi một tin tức, ta đã đem tình hình hiện tại của ngươi nói cho tam thẩm cùng tam thúc. Hai người họ thật là thương yêu ngươi đã gấp rút lên đường ngay trong đêm tối, lại gặp lũ bất ngờ khiến xe cùng với người trôi sông."
"Ta."
Ở thời điểm sinh mệnh đếm ngược La Lan lại nghe được lời này, làm gì còn có thể nói được lời nào. Chỉ có thể hét một tiếng lớn như vậy, cô trừng đôi mắt lớn nhìn La Ngọc sau đó nhắm nghiền đôi mắt lại.
Ừm
Sau đó liền phát điên rồi.
La Lan nghĩ nguyên chủ cả đời sung sướng thì ít mà hập hực thì nhiều. Ngoài tự oán trách bản thân cô không biết cố gắng ra vốn dĩ cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng La Ngọc ở thời điểm nguyên chủ chết lại cho cô một đả kích, mà không thể hình dung bằng hai chữ chí mạng được.
"Linh, nguyện vọng"
"Được nha, ký chủ"
Tiếp theo, La Lan liền thấy thân thể hệ thống liền biến lớn, bày ra ba nguyện vọng: "Thứ nhất, làm cho cha mẹ ở tuổi già được hạnh phúc."
Có thể.
"Thứ hai, ly hôn với Vương Vĩ."
Đợi đã, xem ký ức của nguyên chủ thì Vương Vĩ là một người đàn ông không tồi. Ly hôn hay không phải đợi khi cô nhìn thấy đã.
"Thứ ba, làm cho La Ngọc tan nhà nát cửa, hai bàn tay trắng."
Không làm.
Lần này, La Lan ngay lập tức phủ định. Yêu thương mầm non của tổ quốc là nghĩa vụ của mỗi công nhân phải làm. Muốn trừng trị La Ngọc cô có nhiều cách để làm, nhưng cô tuyệt đối sẽ không đêm mấy đứa trẻ dính líu vào. Tuyệt đối không nha.
Cô không biết có phải là mình đã từ sinh con hay không dù sao cô cũng không hề có ký ức. Nhưng không hiểu vì sao cô lại biết rằng sinh con là một chuyện vô cùng vĩ đại nha.
Còn người chồng Vương Vĩ không có khả năng sinh đẻ này cũng chỉ là La Ngọc tự mình nói. Cô sẽ tự mình nhìn nhận rồi đưa ra phán đoán, sau đó sẽ đưa ra biện pháp để thực hành xem.
"Ký chủ, cô muốn cốt chuyện hay là?"
" Không cần." La Lan không cần suy nghĩa liền cự tuyệt.
"Tiểu lan, làm sao vậy?"
La Ngọc cảm giác được ánh mắt em họ nhìn mình, âm thanh rất là dịu dàng vang lên: " Có phải hay không rất là khó chịu, kiên trì một lát rất mau liền tới nơi."
"Ừm."
La Lan với khuông mặt trắng bệch gật gật đầu, phương tiện giao thông này thật khiến người ta không thoải mái.
Thời điểm đến trạm, La Lan liền thoải mái thở dài một hơi.
Thời khắc xuống xe lửa kia, cô liền biến thành La Lan. Con đường sau này sẽ là do cô đi.
"Tiểu Lan."
Âm thanh tuy thô bạo nhưng mang theo vui sướng rõ ràng. Ở ga tàu đầy tiếng người ồn ào này âm thanh kia lại có thể xuyên qua tạp âm truyền đến tai cô một cách rõ ràng. Có thể thấy được giọng này quá là lớn đi.
Vừa ngước đầu lên nhìn, La Lan liền thấy là Vương Vĩ. Người đàn ông này sở hữu làn thiên ngăm, gương mặt đoan chính. Anh ta đang cười ra hàm răng trắng tinh, tay phất phất về hướng của cô.
Cô nhịn không được dơ tay lên tươi cười, chân cũng bước hướng ra cổng nhanh hơn vài phần.
"Tiểu Lan, chậm một chút, cẩn thận ngã."
Vương Vĩ lúc này lại thấy nóng nảy, giọng lớn hơn vài phần, "Aiz, nhìn một chút, đừng chen lấn, chen lất cái gì a!"
Âm thanh này rõ ràng là nói với người bên cạnh La Lan.
Mà âm thanh này cũng chính là bộ dáng hận không thể tiến vào bên trong. Người bên cạnh hắn nhìn thấy đều có chút há hốc mồm.
Trong đó có một vị chính là đồng đội Vương Duệ nhìn thấy cảnh này cũng có quá mức khoa trương rồi đi.
La Lan vừa mới ra tới, hai tay cô đã bị bàn tay to lớn của đối phương bắt lấy. Lòng bàn tay kia thô ráp khô ráo lại vô cùng ấm áp cùng với tay cô tinh tế lại lạnh lẽo vô cùng đối ngược. Ngẫn cao đầu mới phát hiện, người đàn ông này lại cao ráo tráng kiệt. Ăn mặc một thân quân trang rộng lớn, tráng có một tâng mồ hôi. Đôi mắt lớn lại có thần nhìn trên dưới đánh giá nàng.
" Tiểu Lan, có mệt hay không? Có đói bụng hay không? Khát hay không khát?"
Một bên hỏi, một bên buông tay nàng ra. Từ túi sách bên người lấy ra đồ ăn cùng nước.
Tiếp nhận bánh bao còn nóng hầm hập, La Lan cắn một ngụm sau đó lại nhai nhai nuốt vào. Vương vĩ liền đưa tới miệng nàng chai nước đã mở sẳn. "Uông chút sữa đậu nành trước cho dạ dày ấm áp."
"ừm."
Bánh bao ngon thật, sau đó uống thêm ngựm sữa đậu nành. Đôi mắt cô càng thêm sáng ngời, uống ngon.
"Vương Vĩ, ngươi muốn ăn sao?"
Giọng La Lan thật mềm mại rất không nhỏ cũng không lớn, rất giống với con cừu con.
"Ăn, ăn."
Vương Vĩ vội vàng gật đầu, nhìn cô vợ nhỏ nhà mình ăn xong một cái bánh bao thịt, lại uống thêm không ít sữa đậu nành, nói: "Tiểu Lan, không thể ăn nữa nếu không đến giữa trưa lại không thể ăn ngon."
Trước khi tới, hắn cùng Vương Duệ bàn bạc trước, giữa trưa sẽ ăn ở bên ngoài. Ăn cong bên ngoài thì sẽ đi dạo sau đó lại mua ít đồ dùng hằng ngày.
"Được."
Lại một lần nữa cầm lấy bàn tay của cô vợ nhỏ nhà mình, Vương Vĩ mới phát hiện anh rể kiêm đồng đội Vương Duệ còn chưa được gặp gỡ vợ cùng con, liền kéo vợ mình qua cùng nhau chờ.
Nhìn thấy bao lớn bao nhỏ cùng với hai đứa nhỏ của chị họ được hành khách trợ giúp mang ra giúp chị họ. Một lần nữa thấy quyết định của cha mẹ vợ thật sáng suốt khi đã gởi đồ vật của vợ mình qua bưu diện đến bộ đội trước tiên.
Vương Duệ ôm con trai nhỏ cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người.
La Ngọc cũng đứng cạnh hắn nói lời cảm tạ.
Có một bác gái đứng bên cạnh La lan thấy cô đứng không một bên, sắc mặt rất chi là không tốt nói: "Ta nói cô này, làm người cũng cần đến lương tâm. Chị gái ngươi một đường đi này đều giúp đỡ ngươi. Thời điểm ngươi xuống xe không giúp một chút còn chưa tính. Chị ngươi mang theo hai đứa con nhỏ còn phải giúp ngươi lấy đồ vật, ngươi như vậy có bộ dáng làm em gái hay không?"
La Lan bị nói một hồi không cảm thấy gì nhưng Vương Vĩ lại không như vậy: "Chị họ, ngươi tới nói cho bác gái này biết nơi này có đồ của tiểu Lan không!"
La Ngọc vội vàng giải thích, " Bác gái người hiểu nhầm rồi, đây đều là đồ của ta cùng với con ta."
"Cô ta ra cửa không mang hành lý?" Đừng nói bác gái không tin, hai hành khách hóng chuyện bên cạnh cũng không tin.
Vương Vĩ không nói lời nào, nhìn về phái hai vợ chồng Vương Duệ.
"Bác gái, thân thể của em gái ta không tốt. Hành lý của nàng đều được gởi bưu điện mang đi."
Có thể nhiệt tình giúp đỡ người khác, tất nhiên tính tình đều sẽ không có vấn đề. Nghe đến đó mọi người liền cẩn thận mà nhìn lại La Lan, phát hiện sắc mặt nàng quả thật là không tốt. Tuy là lớn lên xinh đẹp nhưng trên mặt trắng bệch, lại khô gầy đến mức một trận gió phản phất qua là có thể thổi bay.
"Không cần quan tâm."
La Lan lắc đầu.
Ra khỏi ga tàu hỏa, lại một lần nữa ngồi trên xe ô tô. Cả người La Lan đều không chút nào tốt, không đến hai phút cô liền cảm thấy choáng váng. Muốn ói.
"Tiểu Lan, nhịn một chút."
Hai người ngồi ở phía sau, Vương Vĩ đem cô ôm vào trong ngưc, nhỏ giọng mà nói: "Rất mau liền đến."
"Về quân đội cũng phải ngồi xe này sao?"
Khó trách nguyên chủ không muốn ra khỏi cửa. Việc say xe này phải tự bản thân trải nghiệm mới biết khó chịu như thế nào.
"Ừm."
Vương Vĩ gật đầu, "Lát nữa xem trong nhà chúng ta thiếu những gì đều mua hết. Về sau cần đồ vật gì, chờ ta nghỉ phép sẽ vào trong thành mua cho ngươi."
"Được nha."
La Lan gật đầu nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro