Ngây thơ đen tối
Lời 1:
Tôi chẳng thể dùng ngữ điệu đơn giản như xưa. Để tiếp tục hát những khúc ca trữ tình. Tuy bên ngoài, tôi vẫn là bản thân mình như trước . Nhưng trong thâm tâm như đã tan vỡ rồi. Có một ngôi sao tôi nhìn và thầm ước nguyện khi còn nhỏ. Đang dần biến mất. Những thăng trầm trong tình yêu vui đó rồi cũng buồn đó. Trước khi biết cách gian dối. Có một lời nói tôi chẳng bao giờ nói ra. Đã từng làm cho em cười. Và rồi đánh mất cả dũng khí của chính mình. Em có biết chăng, điều tàn nhẫn nhất em làm với tôi chính là biến tôi qua một đêm đã trưởng thành. Những ngây thơ và dũng khí. Chớp mắt liền hóa thành những vết thương trên cả đoạn đường dài, Tôi hoài niệm về sự ngây thơ của mình. Baby, em biết rõ cách phá hủy một đời người. Thêm một nhân vật phản diện vào khu công viên giải trí thuần khiết. Qủa thật thương tiếc cho trái tim ngây thơ ấy.
Lời 2:
Cứ vô thức dần dà trở nên nhân tâm. Đến nỗi chẳng phân biệt tốt xấu. Có một sự trưởng thành mang tên làm người. Em có biết chăng, điều tàn nhẫn nhất em làm với tôi chính là biến tôi qua một đêm đã trưởng thành. Những ngây thơ và dũng khí. Chớp mắt liền hóa thành những vết thương trên cả đoạn đường dài, Tôi hoài niệm về sự ngây thơ của mình. Baby, em biết rõ cách phá hủy một đời người. Thêm một nhân vật phản diện vào khu công viên giải trí thuần khiết. Qủa thật thương tiếc cho trái tim ngây thơ ấy.
Lời 3:
Bỗng nhiên nhận ra ích kỉ thêm một chút cũng không có gì là quá đáng. Còn hơn là tự thêu hủy chính mình chỉ vì em. Rât muốn biết có những loại người gì trên thế giới này. Mang phát súng đầu tiên tặng cho tâm hồn ngay thơ ấy. Trời đất biết chẳng có hảo tâm. Nhưng có cần phải ràng buộc để thức tỉnh bản năng phòng vệ của bản thân? Đợi thêm một chút nữa liệu có được hay không?
Trans By: MamaAo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro