Chương 77: Khởi hành
Trước cửa Lệ gia...
Hoắc Đông xuống xe, tỳ ở cửa xe, lấy ra bật lửa, nghiêng đầu cau mày châm một điếu thuốc. Thời tiết trở lạnh, sắc trời cũng thật nhanh tối lại, những cơn gió cuối mùa thu lướt ưua làm tóc trên trán nam nhân thêm phiêu tán.
Xe cùng người đều ẩn hiện trong bóng đêm, phản phất xung quanh lượn lờ làn khói trắng trong không gian yên tĩnh... Một hồi thật lâu mới duỗi tay đóng cửa sổ xe, hướng cửa lớn mà đi qua.
*****
Lê Thâm mở cửa, cô mặc một bộ váy màu trắng, tóc dài mượt xõa xuống vai. Hoa mai cẩn trân châu khảm ở vàn tai, dáng vẻ cùng thư thái cực kỳ ôn nhu.
" Anh đã về.”
Lê Thâm ôm cánh tay Hoắc Đông, cảm nhận được từ trên người hắn tản ra nhàn nhạt hương vị.
“ Ừ, anh về rồi”
Hoắc Đông ôm eo Lệ Thâm, nhẹ nhàng đem vợ ôm một chút, nhìn tình cảnh thật giống như đôi phi thê ân ái. Nghiêm Thanh nghe thấy tiếng nói bên ngoài liền đi ra xem, nhìn một màn con gái con rể yêu thương lẫn nhau không giấu nổi ý cười. Lê Thâm cùng Nghiêm Thanh như thói quen để phần thức ăn khuya cho Hoắc Đông, đàn ông tăng ca làm việc về muộn là chuyện thường ngày. Lê Thâm đưa đêm trước mặt chồng một bộ chén đũa, còn chu đáo chuẩn bị thêm cốc nước.
“
Ba không ở nhà ?”
Hoắc Đông một bên so lại đũa một bên lên tiếng hỏi. Nghiêm Thanh mang đĩa trái cây đi ra.
“ Ông ấy hôm nay có hẹn bạn đánh cờ, nên vừa ăn xong đã vội đi"
“
Anh hôm nay chỉ mặc một cái áo sao?”
Lê Thâm ngồi ở bên cùng Hoắc Đông, giơ tay sờ sờ áo sơ mi đơn bạc của hắn , ngữ điệu đầy quan tâm.
" Cuối mùa thu, buổi tối rất lạnh.”
“Áo khoác bỏ quên ở văn phòng.” Hoắc Đông thuận miệng trả lời một câu. Nghiêm Thanh cười, thập phần vừa lòng với biểu hiện quan tâm chồng của con gái.
“
Gió thu thường rất dễ bệnh, phải chú ý đừng để cảm lạnh.”
Cảm lạnh… Lê Thâm giống như chưa từng gặp qua bộ dáng khi Hoắc Đông sinh bệnh. Cũng một phần do hắn hàng năm kiên trì rèn luyện, thể chất cư nhiên khỏe mạnh hơn người.
“ Đồ đạc chuẩn bị thế nào?! ” - Hoắc Đông hỏi.
Lệ Thâm gật gật đầu.
“Đều chuẩn bị xong, cũng không nhiều lắm.”
Trong bữa cơm, thương lượng một chút chuyện Lệ Thâm đưa bà ngoại về an dưỡng... Sau khi ăn xong, Hoắc Đông tìm thùng dụng cụ chỉnh lại điều hòa trong phòng khách, xong việc mới đem vali hành lí của Lệ Thâm hành lý nhất nhất dọn lên xe.
Hoắc Đông dọn xong hành lý, vợ chồng hai người cùng Nghiêm Thanh nói xong lời từ biệt rồi lên xe. Nghiêm Thanh nhìn bóng xe rời đi, vui mừng mà cười cười. Mấy năm qua tâm tư bà tâm toàn ý cẩn thận mà đặt hết vào Lệ gia. Đối với con gái Lệ Thâm đương nhiên hết mực bồi dưỡng khiến cô trở thành người phụ nữ chuẩn mực từ ngoại hình đến tâm tư, chính là ngóng trông cho con gái có thể thoát khỏi bước đi sai lầm trong quá khứ, gả cho một người đàn ông tốt như Hoắc Đông, làm người vợ tốt.
Hiện giờ vợ chồng con cái hòa thuận, điều gì cũng tốt. Nhưng quan trọng nhất vẫn là thiếu tiếng cười trẻ nhỏ.
*****
Cửa xe vững vàng mở ra, Lệ Thâm nghiêng người đến cửa xe ô tô cầm lấy ly trà. Hoắc Đông gần đây sử dụng chiếc xe này tương đối nhiều, ngày thường đón Lệ Thâm tan tầm, nên cô có thói quen từ trà thất trang bị một ly trà cho riêng mình, trên xe uống trà, ly nước để tại trên xe, buổi sáng ngày hôm sau lại mang về quán trà. Hôm nay không đi trà thất nên cái ly còn ở trên xe.
“Vỡ rồi.”
Lệ Thâm cầm lấy khuynh đảo ly nước, cái đáy nát vụn mở ra. Có thể là không cẩn thận đổ, xe thắng gấp, hoặc là ngoài ý muốn bị đánh ngã?
“ Pha lê vốn dĩ đều như vậy…”
Lệ Thâm không phải ngoài ý muốn, chỉ là hơi cảm thấy tiếc rẻ, cô vốn đang tính đem cái ly này mang đi. Đây là cái ly rất đẹp, pha lê màu lam hoa văn tinh xảo cùng.. Nhưng ai ngờ lại không chuyên dụng - chỉ vừa đủ chứa được một chén trà.
Hoắc Đông nghiêng mắt nhìn thoáng qua ly nước bằng pha lê ly nước trong tay Lệ Thâm. Tai nghe rõ thanh âm khi pha lê nứt vỡ vụn… Cái loại tình huống này, rất khó có tâm tư lưu ý đến. Ngăn lại hình ảnh kiều diễm trong dòng hồi tưởng, Hạo Thừa nhạt giọng:
"
Đến sân bay mua một cái khác” .
“Ừm.” Lệ Thâm đồng ý.
“Bên trà thất bên kia an bài tốt chứ?.” Hoắc Đông mở cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào đúng lúc hắn xoay chuyển đề tài.
Lệ Thâm gật đầu:
“Chương trình học trước mắt sẽ tạm dừng, những thứ còn lại chị họ sẽ xử lý tốt.”
“Ừm.”
Hoắc Đông nhớ tới năng lực của Trình Tâm cũng tỏ vẻ tán đồng.
“Trong khoảng thời gian này phía ba mẹ em…”
Lệ Thâm nói được một nửa, Hoắc Đông tiếp lời:
“Anh sẽ thường đến thăm họ.”
“ Vâng, làm phiền anh rồi.”
Lệ Thâm hơi hơi cúi đầu, chuyển mắt nhìn ngón áp út. Hoắc Đông nhìn phía trước - đại lộ thật dài, thật rộng lớn, thanh âm nhàn nhạt.
“ Việc nên làm. Không vất vả.”
Đến sân bay, Hoắc Đông lôi kéo Lệ Thâm đăng ký rương, đưa vợ đến cửa an kiểm.
Ở bên cạnh một nữ nhân cáu kỉnh, một người nam nhân đuổi theo ở phía sau ới gọi , kéo tay cô đem người léo vào trong ngực, bảo bối bảo bối mà thân thiết .
Lệ Thâm xoay người tiếp nhận đăng ký rương trong tay Hoắc Đông.
“Trong nhà đã có dì lo việc cơm nước, anh không cần lo lắng.”
“ừm” Hoắc Đông trả lời.
“ Em sẽ mau chóng trở về.”
“Ừ.”
“Kia đến giờ rồi, em đi đây"
Lê Thấm cúi đầu kéo rương hành lý, xoay người rời đi. Thời điển Lệ Thâm đi qua người mình, Hoắc Đông đem vợ kéo ôm vào lòng. Dòng người quay lại, bên cạnh tình lữ đã hòa hảo như lúc ban đầu, ôm nhau rời đi.
“Tiểu Thấm, em không nghĩ nhớ anh sao.”
Hoắc Đông mở miệng. hắn nhìn không thấy ánh mắt Lệ Thâm nhưng lại cảm giác được người trong ngực mình nháy mắt thân thể trở nên cứng đờ. Một phút đồng hồ như vậy trôi qua, trong lòng Hoắc Đông như có thứ gì rơi xuống đất. Hoắc Đông an ủi mà vỗ về bà xã, một chút lại một chút. Im lặng không tiếng động thở dài.
“Đi thôi.” Buông Lệ Thâm ra .
Lệ Thâm nhìn chằm chằm úc áo sơ mi trước ngực Hoắc Đông , thanh âm ôn nhu.
“
Sẽ nhớ… Cũng sẽ nhớ ba mẹ.”
" Ừm.”
Hoắc Đông giơ tay bát bát chỗ bả vai bà xã, chỗ cùng len sợi dính vào cùng nhau một mối. Lệ Thâm gật đầu, xoay người hướng chỗ an kiểm đi đến. Hoắc Đông nhìn theo bóng dáng vợ, thực an tĩnh, thực bình thản, từng bước một. Chẳng sợ có một bước do dự, chẳng sợ, nếu, trở về một lần hồi tầm mắt.****#
Hoắc Đông đi ra khu xuất phát ở sân bay tìm một nơi trống trải, tay chống lên lan can, lại châm mồi điếu thuốc.
Mặt cỏ bên ngoài sân bay rất rộng lớn, gió ào ào mà thổi quét qua cổ áo. Lại có chút lạnh lẽo.
G
iống như thời điểm năm trước, ước chừng cũng là lúc vào thu, đi công tác nửa tháng về đến nhà mệt đến đổ bệnh , ban đêm mơ mơ màng màng đã phát sốt. Hoắc Đông châm những 3 điếu thuốc. Ý tứ muốn tìm áo khoác khoác vào người, tiếc là áo khoác kia sớm bị người nào đó mặc đi rồi.
Dù không muốn nhưng vẫn phải nói, truyện đến đây chính thức DROP !!
😭😭😭😭😭 khóc một dòng sông Trường Giang 😂😂😂😂
Chương cuối rồi, Vote nhiều nhiều an ủi Ad nhé các tình yêu 💕💕💕💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro