Chương 12: Phát hỏa ( H )
Microphone bên phía Hướng Tình càn kiều suyễn, thân thể cùng khăn trải giường cọ xát, tiếng nước khi thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh càng lúc càng lớn. Đan chéo lên nhau như muốn đoạt hồn, chạm vào mà va chạm dây thần kinh lý trí, gõ trực tiếp lên huyệt thái dương Hoắc Đông , ong ong mà rót tiến vào vỏ đại não.
Ngón tay Hướng Tình bắt lấy lan can khớp xương trở nên trắng, gân xanh hiện rõ.
Hướng Tình hô hấp càng ngày càng hỗn loạn dồn dập, rầm rì, lại kiều lại mị.
Tần suất cùng mạch máu nam nhân gân xanh bạo khiêu nổi lên hết đợt này đến đợt khác, sóng điện từ hợp với hai đầu, làm nữ nhân thêm rên rỉ, áp lực làm nam nhân trầm mặc , lại ở mê loạn mà dây dưa, trái tim sắp hít thở không thông.
"Ưm...ahhhh...ưm..!"
Trên giường, hai chân Hướng Tình lung tung mà đá loạn , thân thể kìm chế không được mà co rút, cả người run rẩy tiết thân..
Hoắc Đông nhanh tay muốn đem điện thoại bẻ gãy, cánh tay đều căng đến cơ bắp cương cứng, cố nén hành động ném vỡ điện thoại, duỗi tay vuốt gương mặt góc cạnh, huyệt thái dương mạch máu vẫn còn nhịp nhịp..
Hướng Tình hưởng thụ tư vị sau cao trào,thanh âm " Ưm haa." mà lớn tiếng thở dốc.
Loa microphone, tiếng nam nhân thở dốc sàn sạt, bị dùng sức áp lực, giống điện chạy qua . Thật lâu sau, điện thoại hai đầu đều không có thanh âm nào.
Hướng Tình chống thân thể, cầm lấy di động nhịn không được cười rộ lên, tiếng nói mang theo cao trào sau ngọt ngào vô lực,
"Ngủ ngon, luật sư Hoắc."
Không đợi đối phương phản ứng, cô liền tắtđiện thoại. Một lần nữa ngã xuống giường.
"Cái gì mà một vừa hai phải?"
Hướng Tình cô thiếu chút nữa còn tin tưởng hắn...
...
Microphone truyền đến âm thanh " tút tút", Hoắc Đông dùng sức mà tắt đi di động, ném đến một bên trên bàn nhỏ đạt ở ban công.
Hai tay chống ở trên lan can, gân xanh cương cứng, cơ bắp hiện rõ, trên mặt hắn biểu tình cực kỳ phức tạp, mi tâm câu lại..
Trong cổ họng nôn nóng, hắn giơ tay dùng sức kéo ra 2 cúc áo trên cổ áo ngủ. Dưới quần ngủ, vật nam tính của hắn phảng phất muốn diễu võ dương oai.
" boong " - Một tiếng, một chân đá tới thanh inox trên lan can,làm nó vang lên thanh âm rung động.
....
Trong phòng Lệ Thâm đang ngồi ở trước bàn trang điểm, khi Hoắc Đông mở ra cửa phòng , cô hơi sửng sốt một chút.
Hoắc Đông trở tay đóng cửa lại, một cái tay khác ấn công tắt nhỏ bên cạnh , đem đèn trong phòng đèn tắt đi.
Trong lúc nhất thời phòng ngủ chỉ còn lại gương trên bàn trang điểm phản chiếu ánh sáng yếu ớt màu vàng nhạt.
Tay Lệ Thâm run lên, đồ vật trong tay hoá trang rớt trên mặt đất. Cô phản ứng lại đây, xoay người lại nhặt. Tay còn chưa đụng tới hộp, người phía sau đã bao phủ đi lên, bao lấy phía sau lưng mình. Sau cổ tê tê dại dại, là mộ nam nhân chạm vào.
Lệ Thâm đầu thấp một chút, từ từ ông xã đem cô ôm tới trên giường. Giường lớn khăn trải giường chỉnh tề đến không có một tia nếp uốn, giống một hồ nước tĩnh lặng, bị người đánh vỡ.
"Chậm một chút......" - Lệ Thâm cắn môi.
Hai người quần áo trút hết, nam nhân nỗ lực mà khảy động kích thích bộ vị mẫn cảm nhất trên người nữ nhân...quá trình ân ái kéo dài hơn 30 phút.
Trên trán Hoắc Đông phũ một tầng hơi mỏng mồ hôi. Từ trên người Lệ Thâm ngồi lên, hắn cúi người kéo ngăn kéo ở đầu giường như tìm kiếm cái gì..
Lê thấm kéo qua chăn tơ tằm phũ bọc lấy thân thể trần trụi. Trừ bỏ sợi tóc hỗn độn đôi chút, khóe miệng hơi sưng, làn da Lệ Thâm trắng nõn như lúc ban đầu, ánh mắt an tĩnh, hô hấp bình ổn.
"Sao lại không có?" Hoắc Đông cau mày hỏi.
Lệ Thâm sửng sốt, nhớ tới cái gì,
"Lần trước hình như đã dùng rồi."
"Lần trước?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro