8. Ẩn ức
Jidaiichi trở về hai ngày sau khi Sesshoumaru được trả lại.
Ngủ li bì và từ chối các sinh hoạt thông thường, hắn được nhận định là rơi vào cuộc khủng hoảng tồi tệ nhất sau những lần bị đem đến phủ Kurami. Tất nhiên, yêu quái không có bệnh, và anh có thể buộc hắn đến phòng trà, nhưng cuối cùng đã quyết định đích thân đánh giá hiện trạng.
Khi anh bước vào phòng, trong khi tất cả những người khác đều sấp mình cúi chào, hắn vẫn đang nằm trên giường, chăn phủ đến tận đầu, lưng quay ra phía cửa. Ryanji ngồi gần hắn nhất, có vẻ đã cố lay hắn dậy mà không được kết quả nào. Nhìn thái độ đó, có thể nói hắn đã phủ nhận hoàn toàn sự hiện diện của anh, coi như không đáng một hạt cát trong mắt.
Anh bước lại gần, ngồi xuống, cầm tấm chăn lật ra.
Xoẹt !
Tích tắc, kiếm của anh trượt khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng chĩa thẳng yết hầu. Trừng trừng nhìn anh đầy tức giận, khuyển yêu giữ thế cầm kiếm vững chắc, dường như còn cách một chút nữa là có thể đâm xuyên.
Ryanji ngã người ra sau vì hoảng hốt, Hozukyo đã tuốt đến nửa thanh kiếm ra, nhưng khựng lại vì bàn tay anh đã giơ lên yêu cầu không can thiệp. Phải, yêu khí của hắn không đủ để xuyên qua lớp phòng thủ của anh, chỉ là người thuộc hạ quá sức lo lắng. Anh vốn đã nhìn thấy được hành động của hắn, nhưng sẵn lòng chờ xem hắn làm đến mức nào.
Đó là một lời cảnh cáo, rằng anh không được chạm vào hắn.
... lời cảnh cáo không đe dọa được ai...
Jidaiichi lặng lẽ quan sát khuyển yêu. Phẫn nộ, bất lực, uất ức... anh đã nhìn thấy ánh mắt này một lần. Giờ đây, nó lại xoáy vào tâm can anh cảm giác tội lỗi và tiếng kêu la đòi kết án.
Anh đã có thể hạ lớp phòng thủ, cho hắn mãn nguyện một lần...
Sesshoumaru đã không tiến xa hơn, nhưng có lẽ vì lý trí hiểu sự vô ích của hành động hơn là cảm xúc đã thứ tha. Hắn vẫn nhìn anh thù ghét, không có dấu hiệu sẽ hạ nhiệt nửa phân. Khẽ chớp mắt, anh đưa ngón tay đẩy lưỡi kiếm, bình thản lên tiếng.
"Ta có việc cần trao đổi."
Hozukyo nhanh chóng lao tới giật thanh kiếm ra khỏi tay hắn rồi kính cẩn nâng lên đưa lại cho anh. Ryanji vươn người đỡ khi hắn sấp xuống từ cú huých mạnh bạo của người thuộc hạ. Đứng dậy tra kiếm vào vỏ, anh lạnh nhạt buông lời.
"Giúp hắn chuẩn bị đi."
..
.
"Hắn thật là khó ưa. Lẽ ra hắn nên tỏ ra biết điều khi các ngài đã rộng lượng với hắn."
Hozukyo nhăn mặt than phiền. Anh khẽ quay sang, người thuộc hạ này đã chia sẻ một vài ý nghĩ với Mitake và đang bất mãn. Nâng chén trà lên, anh chậm rãi đáp lại.
"Hắn khó mà xem ai là đồng minh ở đây."
"Hắn chỉ giỏi khiến cố gắng của chúng ta thành ra giống như trò hề, làm cho chúng ta khó giúp hắn hơn." - Hozukyo tiếp tục lẩm bẩm, dường như những thái độ gần đây của Sesshoumaru thực sự khiến anh ta bực mình hay mất mặt.
"Vậy anh định không giúp hắn nữa ?" - Anh nhàn nhạt hỏi người chỉ huy bộc trực.
Hozukyo hơi ngẩng lên ngỡ ngàng, có vẻ như nhận ra mình đang thể hiện cảm xúc quá trớn. Quay lại dáng vẻ nghiêm trang, anh ta hạ thấp giọng nói - "Tôi không có ý phê phán sự cảm thông của ngài đối với hắn..."
"Ta trông cậy cả vào anh." - Anh khẽ gật đầu.
Cuộc trò chuyện chấm dứt, cũng vừa lúc Ryanji dẫn Sesshoumaru đến. Dìu hắn vào chỗ ngồi, anh ta rút lui cùng với Hozukyo. Sau khi bùng cháy ngọn lửa giận dữ, giờ khuyển yêu lại như một nắm tro tàn, như thể hắn là một kẻ đã chết.
Anh đẩy tách trà gần hắn hơn, khẽ cất lời.
"Uống đi."
Hắn vật vờ nhìn khung cảnh trước mặt, không phản ứng, thậm chí không có lấy một cái chớp mắt.
"Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy ?"
Anh gạn hỏi. Hắn khẽ cau mày, nhìn vào xa xôi, dường như bị khuấy động
"Kurami đã làm gì ?"
Anh thử một câu hỏi khác. Hắn mím môi, bàn tay trên gối siết chặt lại. Hơi thở dâng lên, hắn khẽ run rẩy, dường như không thể chịu đựng nổi ký ức đó. Đột ngột, hắn quay sang anh, nghiến răng.
"Ngươi hỏi đủ chưa ?"
Anh rùng mình, bởi ánh mắt chất chứa đầy hận thù. Ánh mắt của một con thú, khiến anh cảm thấy sợ hãi, rằng hắn đã đánh mất bản thân. Ánh mắt của một con người, khiến anh cảm thấy ăn năn, như thể anh chính là đã gây ra tai họa.
Sesshoumaru chợt đứng phắt dậy, bỏ đi một mạch. Anh ngồi lại, cảm thấy hoang mang, cảm thấy bẽ bàng, cảm thấy bị xúc phạm, cảm thấy bị căm ghét, cảm thấy khoảng cách vô hạn giữa anh và kẻ kia, mà mọi nỗ lực đến gần hắn đều là vô ích.
Rốt cuộc, anh đang làm gì ở đây ?
..
.
.
.
"Đi đường xa, chắc là ngài mệt lắm ?"
Vừa xoa nắn trên lưng, vừa ân cần thăm hỏi, Nijou khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn sau một ngày dài. Ấn những điểm huyệt nơi gáy, hắn thật biết cách khiến người ta thư giãn tinh thần. Khẽ thở một hơi, hắn ngả đầu áp trên vai anh, giọng nói nhẹ nhàng.
"Chủ nhân, tôi nhớ ngài lắm." - Bàn tay hắn trượt trên cánh tay anh, siết nhè nhẹ như không muốn buông bỏ - "Thật lâu rồi ngài mới đến đây..."
Anh quay người lại, ngồi tựa trên những chiếc gối, dịu dàng nhìn kẻ đang muốn làm nũng như một chú chó con. Hắn ngước lên nhìn anh, ánh mắt long lanh chứa chan sầu muộn. Ngả đầu vào lòng anh, hai tay quấn chặt như muốn mãi được ôm ấp. Anh đưa tay vuốt tóc hắn, cũng cảm thấy mình có nhiều bất công. Trong hai người anh chia sẻ phòng ngủ, anh vẫn thường ưu tiên nàng kỹ nữ hơn. Sau này lại bận rộn thêm nhiều việc riêng, anh lại không có thời gian ngó ngàng đến hắn. Không giống như Ono vẫn đón tiếp một vài vị khách khác, Nijou gắn kết chỉ với một mình anh, vậy nên hắn càng dễ cô đơn và hay mong chờ.
Nijou trở người dậy, cẩn thận cởi bỏ thắt lưng của anh. Trườn xuống giữa hai chân, hắn hôn hít vuốt ve bảo vật. Anh ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại và thong thả tận hưởng. Một tay vẫn vuốt nhẹ trên đầu hắn, anh bắt đầu chìm vào cơn mê.
..
.
.
.
"Jidaiichi có ý gì đó với Sesshoumaru ?"
Trong căn phòng bày bố rất nhiều chiến lợi phẩm, một tướng quân lão làng được kính trọng của thị tộc cau mày nhìn cố vấn. Uzumasa, người Jidaiichi cũng phải nể nang vài phần, tỏ ra khó chịu khi biết đứa cháu của mình đang bị nhận định là có tình cảm riêng tư với kẻ thù của vị chúa tể.
"Nó đang nghĩ cái gì vậy ?"
Ông bực mình đập mạnh tay lên bàn khiến giấy bút cũng rung rinh. Người cố vấn lặng im nhìn ông như chia sẻ cùng mối bận tâm.
Jidaiichi vẫn còn trẻ và tràn đầy khí lực, chuyện nó muốn có vài ba kẻ để thân mật là đương nhiên. Nhưng không giống như Ono hay Nijou vốn có lai lịch tốt đẹp, một liên đới chặt chẽ với các quyền lực và một xuất thân từ thị tộc với lòng trung thành tận tuỵ, Sesshoumaru là cái gai trong mắt của vị chúa tể, mà ngài đã không còn công nhận họ hàng. Nếu như Jidaiichi chỉ muốn đem khuyển yêu vào giường để tiêu khiển, ông còn có thể tạm bỏ qua, nhưng đó không phải tính cách của nó, và mối quan hệ nguy hiểm đang có những dấu hiệu hình thành, có thể làm ảnh hưởng đến vị thế của chính nó cũng như của cả thị tộc. Nghiêm trọng nhìn cố vấn, ông hạ giọng nặng nề.
"Ta sẽ đến kinh thành một chuyến."
..
.
.
.
Sau khi đề nghị khảo sát việc phòng thủ ở các toà thành để tránh nghi vấn từ đứa cháu, Uzumasa đến cung điện mùa đông triệu hồi khuyển yêu đến gặp riêng. Ngồi trong gian phòng với người cố vấn, ông nheo mắt nhìn kẻ đã làm đứa cháu trai sa ngã.
"Ngươi là gì của tổng chỉ huy ?"
Không cần mào đầu dông dài, ông vào thẳng vấn đề. Biểu hiện bình thản ban đầu của khuyển yêu biến mất, thay vào đó là ánh mắt cuộn dâng những giận dữ.
"Ngươi bị câm à ?"
Ông quát lên, khi thấy sự im lặng ngoan bướng và thái độ chống đối xấc xược đó. Nghiêng người về phía trước, ông chốt hạ thay cho hắn.
"Hay ngươi nói được ngươi là người hầu giường cho ngài ?"
"Ta không hầu giường cho ai !"
Sesshoumaru nghiến răng, lửa cháy lên trong mắt. Bàn tay nắm chặt run lên, như thể kìm chế lắm hắn mới còn ngồi yên tại chỗ. Thấy hắn cũng đã chịu sỉ nhục, ông hạ giọng điềm đạm hơn.
"Vậy thì tốt. Ta cũng hy vọng kẻ đã thống lĩnh đảo quốc không làm cái việc hạ tiện đó."
Hắn vẫn nhìn ông trừng trừng, buông lời không khoan nhượng.
"Ngươi hãy giáo dục hắn lại và bảo hắn tránh xa ta ra !"
"Hỗn láo !"
Người cố vấn lập tức đứng dậy xán cho hắn một bạt tai thật mạnh. Gò má ửng đỏ, khoé môi trào ra chút máu. Hắn lại ngước lên thách thức, rít từng chữ qua kẽ răng.
"Phải đi đe doạ kẻ không còn sức mạnh nào như ta, thật là nực cười !" - Nhấn mạnh ngữ điệu sâu cay, hắn nhếch miệng cười khinh bỉ - "Hay các ngươi không thừa nhận được là chủ nhân các ngươi không thể kiểm soát bản thân, còn các ngươi cũng không khống chế được hắn ?"
Bốp !
Một cái tát khác giáng xuống, hắn đổ người trên sàn. Thấy tranh luận phí thời gian, cũng không có gì nói nữa, ông phẩy tay như phủi ruồi, ra hiệu cho người thuộc hạ ngồi trong góc phòng.
"Được rồi. Cho hắn đi đi."
Anh ta lập tức đứng lên, nắm cánh tay khuyển yêu kéo ra khỏi phòng. Người cố vấn quay lại chỗ ngồi, trong lúc ông hơi miên man nghĩ ngợi.
Với thái độ của Sesshoumaru, tạm thời có thể tin rằng không có dụ dỗ nào từ phía hắn. Và hắn cũng nói đúng một điều, xử lý vấn đề từ phía đứa cháu mới là khó khăn hơn. Đưa tay bóp trán, ông đã cảm thấy một cơn đau đầu.
..
.
.
Hozukyo nhận lại Sesshoumaru từ người thuộc hạ của Uzumasa.
Liếc nhìn dấu tay trên mặt khuyển yêu, hắn đoán ngay ra kẻ này lại nói gì đó chọc giận vị tướng quân. Mặc dù việc động tay với vị khách trên danh nghĩa không được khuyến khích, nhưng anh cũng thấy kẻ này cần được cho vài bài học, sau khi hắn quá được nuông chiều bởi vị tổng chỉ huy.
"Cái tên này cần được dạy dỗ lại ! Sao lại có cái loại hạ nhân dám nhìn chòng chọc rồi trả treo với các bề trên như thế ?!" - Người thuộc hạ cao giọng phê bình.
Hắn cúi đầu nhận trách cứ, không dám nói ra việc chủ nhân đã yêu cầu biệt đãi đối với Sesshoumaru. Lẳng lặng kéo kẻ ương bướng kia đi, hắn cảm thấy ít nhiều ấm ức, cho lỗi lầm mà hắn chẳng gây nên. Lòng lại dâng lên những bất mãn, hắn lại ước gì chủ nhân đừng quan tâm đến khuyển yêu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro