Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 02

Lũng bắc là thành trì lớn nhất trên bản đồ Yến quốc, là ranh giới giao tranh giữa hai nước Yến Tương, trước đây chiến loạn không ngừng, xác người chết đói đầy đường , cho đến Nhị hoàng tử Phó Minh Sách phụng chỉ suất quân đi biên quan, liên tiếp đánh bại quân binh Tương quốc bức lui trăm dặm, dựng trại đóng quân canh phòng nghiêm ngặt, đồng thời ở ngoài thành Lũng Bắc thành dựng nên một đoạn trường thành cao ngất, trợ giúp bá tánh tu sửa nhà cửa, cửa hàng cùng đường phố, hao phí mấy năm mới làm Lũng Bắc tái hiện nguyên trạng, không còn hoang vắng như ngày xưa.

Nhị hoàng tử có công trấn thủ biên cương, trong di chiếu tiên đế được phong làm Lũng Bắc Vương, quốc tang kết thúc liền về đất phong, từ nay về sau kinh thành chưa tuyên triệu không được nhập kinh, một mình canh giữ ở tòa biên thành dài đến mười năm.

Nghe đồn lũng Bắc Vương tính tình lãnh khốc, hỉ nộ vô thường, không riêng am hiểu mang binh đánh giặc, cưỡi ngựa bắn cung võ thuật cũng thập phần lợi hại. Thuở niên thiếu từng một mình lẻn vào lòng địch nghĩ cách cứu viện thái tử năm đó giờ là Thánh Thượng, lại vì cái chết của mẫu phi sớm rời xa đoạt đích phân tranh trong cung cấm, cho nên tuy không phải là huynh đệ ruột thịt của Thánh Thượng, nhiều năm qua vẫn được Thánh Thượng trọng dụng, triều đình phân bổ quân lương cùng cống phẩm chưa bao giờ thiếu, bình định chiến loạn phong thưởng cũng cuồn cuộn không ngừng.

Hiện giờ Thánh Thượng lớn tuổi, dưới gối con cháu đầy đàn, đệ đệ ở phương bắc xa xôi lại chưa thành gia, khó tránh hao tổn nhiều tâm tư. Vì thế thừa dịp lần này U Châu đại thắng Lũng Bắc Vương hồi kinh báo cáo công tác, Thánh Thượng thuận tiện ở trước mặt chúng thần hạ chỉ tứ hôn, đem con gái thứ của Thẩm thừa tướng  Thẩm Du đính hôn với Lũng Bắc Vương, hy vọng hai người hỉ kết lương duyên, sớm sinh quý tử.

Nếu là cuộc hôn nhân tầm thường có lẽ còn có đường sống, nhưng Thánh Thượng miệng vàng lời ngọc định ra việc hôn nhân, mặc dù Lũng Bắc Vương chính mình cũng cự tuyệt không được, Thẩm thừa tướng chỉ có thể tiếp chỉ khấu tạ, hạ triều sau vội vàng hồi phủ an bài việc cưới gả.

Hắn tự biết nữ nhi nuông chiều từ bé, vừa nghe phải gả đến Lũng Bắc xa như vậy tất nhiên không muốn, cho nên không tính toán nói cho Thẩm Du, chỉ cùng đại phu nhân thương lượng, chờ hết thảy đều an bài thỏa đáng liền trực tiếp đem người đưa lên xe. Những lời này bị Tam phu nhân nghe được, cư nhiên giúp đỡ Thẩm Du suốt đêm chạy ra khỏi tướng phủ, còn uy hiếp Thẩm thừa tướng nói nếu là lại bức Du Nhi xuất giá nàng liền thắt cổ tự sát, Thẩm thừa tướng tức giận đến nổi đem Tam phu nhân trói đến phòng chất củi ba ngày ba đêm, phái người ở kinh thành âm thầm tìm kiếm ba ngày ba đêm, liền cái bóng dáng cũng chưa tìm thấy.

Mắt thấy ngày thành hôn ngày sắp đến, đừng nói một mình Thẩm Du, chính là toàn bộ Thẩm gia cũng gánh không nổi tội kháng chỉ. Thẩm thừa tướng thật sự vô kế khả thi, cuối cùng đại phu nhân suy nghĩ ra một biện pháp, nói trước tìm người thế thân Thẩm Du lên xe ngựa, chờ đội ngũ đón dâu của Lũng Bắc Vương xuất phát sau lại tiếp tục tìm, chỉ cần ở trước khi bọn họ đến Lũng Bắc tìm được đưa người đưa về, đem người thế thân đổi về là được.

Nhưng tìm ai mới tốt đây?

Đã nếu là người Thẩm gia miệng sẽ kín mít, nghe lời, có thể tùy cơ ứng biến, còn phải yêu cầu bộ dáng đẹp đẽ, giả đến giống, sẽ không trên đường chạy trốn.

Thẩm thừa tướng thứ nhất nghĩ đến chính là Thẩm Tạ.

Hắn còn nhớ rõ nửa tháng trước tại gia yến nhìn thấy đứa nhỏ này —— nên có mười bảy mười tuổi, lớn lên là thật tuấn mỹ, da trắng môi hồng, mặt cũng nhỏ nhắn, lại cơ một đôi mắt to tròn, lúc nhìn người khác phảng phất hàm chứa làn nước mùa thu. Lúc đó đại phu nhân còn nhịn không được khinh thường mà mắng câu hồ ly tinh, bị hắn thấp giọng quát bảo ngưng lại, nhưng trong lòng cũng xác thật cho rằng đứa nhỏ này đẹp đến mức, thiếu chút chí khí nam nhi. Hiện giờ nghĩ đến lại là thích hợp nhất, lập tức sai người đi thôn trang ngoại ô đem hắn mang về.

Thẩm Tạ chân cẳng không tiện, không hề có sức phản kháng, bị người khác mạnh mẽ kéo lên xe ngựa đi, liền giấu cái rương tiền nhỏ dưới đáy giường cũng chưa kịp lấy.

Nhị phu nhân không yên lòng bảo ma ma đi theo xem tình huống, ma ma trái lo phải nghĩ, đem thuốc vẽ cùng tập tranh của nhị công tử xưa nay không thể tách rời thu thập xong, đuổi theo xe ngựa hồi tướng phủ.

Ai ngờ mới vừa đưa xong đồ đã bị đuổi ra khỏi phủ, ma ma trong lòng thấy kỳ quái, chờ hừng đông hôm sau lại đến tìm hiểu,người trong phủ người lại đều nói không gặp nhị công tử trở về, chỉ có một vị nương tử che khăn voan mũ phượng khăn quàng vai mới bị đưa lên trên xe ngựa, ở trong tiếng đồng la rung trời  đưa  đội ngũ nghênh thân mênh mông cuồn cuộn mà rời đi kinh thành.

"Nôn ——"

Thẩm Tạ ở trên xe ngựa xóc nảy ba ngày, ngày thứ tư rốt cuộc không thể nhịn được nữa kéo khăn voan xuống, ôm ống nhổ có chữ song hỉ rực đỏ nôn đến trời đất u ám.

"Nhị...... Tiểu thư, tiểu thư cô sao thế nào? Nếu không vẫn là làm đoàn xe dừng lại nghỉ một lát đi? Nô tỳ biết tiểu thư ủy khuất, nhưng đừng tự chuốc lấy phiền phức.

Bích Lan vốn là đi theo tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Thẩm Du, cũng hạ nhân duy nhất đi theo hầu hạ kề bên, một tay đỡ Thẩm Tạ một tay giúp hắn vỗ phía sau lưng thuận khí, sợ vị Nhị công tử gầy yếu này nôn đến trực tiếp ngất xỉu đi.

"Không, ngô...... Không có việc gì." Thẩm Tạ sắc mặt trắng bệch, phun xong ngơ ngác mà bần thần một lát, nghe Bích Lan lại kêu hai tiếng tiểu thư mới tiếp nhận nước trong tay nàng, súc miệng xong xua xua tay nói, "Chắc là cơm trưa ăn quá nhiều, nhổ ra thì tốt rồi, không quan trọng."

Hắn từ năm mười hai tuổi té gãy chân bắt đầu không đi xa nhà, lần đầu ngồi xe ngựa đi xa đoạn đường khá xa như vậy, khó tránh khỏi sẽ không quen, chờ thêm mấy ngày thích ứng xuống dưới phỏng chừng sẽ tốt hơn không mệt mỏi như vậy.

"Nhưng lúc này mới mấy ngày, còn có một tháng phải đi nữa, tiểu thư." Bích Lan đưa khăn ướt nhẹp cho hắn lau khô khóe miệng, tận lực uyển chuyển mà nhắc nhở nói, "Chúng ta là đi kết thân, lại không phải hành quân đánh giặc, không cần thiết đi nhanh như vậy nha."

Thẩm Tạ nghe hiểu ý tứ, nghĩ thầm cũng đúng, dù sao người kết thân lại không phải hắn, đi chậm một chút kéo dài thời gian, vạn nhất không tới Lũng Bắc người sau liền đuổi theo cùng hắn đổi lại, đi chậm rãi một chút, coi như về kinh sớm một chút sẽ thoải mái hơn.

"Vậy dừng một chút đi." Thẩm Tạ lưng dựa gối mềm, đôi tay chống ở hai chân duy trì dáng ngồi chính trực, nhẹ giọng nói, " Thân thể ta không khoẻ, tốt nhất nói với bọn họ tìm đại phu tới xem."

Bích Lan đáp lại, ôm ống nhổ gõ cửa xe ngựa, tiếng bước chân xung quanh liền ngừng, có người đừng gần bên mành cửa sổ nhỏ hỏi hắn nơi nào không khoẻ.

"Ta chóng mặt, buồn nôn." Thẩm Tạ cố tình hạ giọng, làm người nghe không ra nam nữ, đáp xong bỗng nhiên ý thức được đại phu không có khả năng tới nhanh như vậy, lại nhăn lại mi hỏi, "Ngươi là ai?"

Người bên ngoài không đáp, chỉ  nhanh chóng vén mành, Thẩm Tạ sợ tới mức lập tức đem khăn voan phủ thêm, đang muốn quát lớn người này lớn mật vô lễ, lại nghe tiếng vó ngựa xa dần, hồi lâu mới quay lại cửa sổ nhỏ vói tay vào, đưa cho hắn một miếng gừng không biết chỗ nào lấy tới, nói khó chịu liền có thể gọi cho người bên ngoài biết.

"Có tác dụng sao?" Thẩm Tạ vén lên khăn voan đỏ, bán tín bán nghi mà nhìn củ gừng vàng nhạt trong tay, không chịu lấy, "Ta kêu Bích Lan tìm đại phu......"

Người nọ lại mất kiên nhẫn, nửa củ gừng quăng vào ở trong xe, sau đó tiếng vó ngựa lại xa.

Thẩm Tạ vẫn là không nhúc nhích, chờ Bích Lan một lần nữa lên xe ngựa mới hỏi nàng, mới vừa rồi Vương gia có phải đã tới.

"Vâng, xem ra là, nô tỳ bẩm báo xong liền đi tìm đại phu, không có nhìn cẩn thận." Bích Lan có chút khẩn trương, "Vương gia hỏi tiểu thư sao? Không nhìn thấy tiểu thư trông như thế nào sao?"

Thẩm Tạ nhớ tới bàn tay cho hắn nửa củ gừng, khớp xương rõ ràng, gân xanh nhô lên, ngón cái đeo một chiếc ban chỉ lục bảo, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ có nhiều vết chai do luyện kiếm, gật gật đầu: "Hẳn là không nhìn thấy."

Thực quý khí, cũng rất có mạnh mẽ.

...... Là Lũng Bắc Vương sao?

Dù sao tướng sĩ bình thường sao đem  nổi nhẫn ban chỉ quý báo như vậy?

"Không nhìn thấy liền tốt, hù chết nô tỳ." Bích Lan vỗ vỗ ngực, "Tiểu thư về sau nhớ rõ phải để ý, ngàn vạn đừng làm cho Vương gia thấy mặt a."

Thẩm Tạ thuận miệng ừ một tiếng, cằm gật gật hãy còn thất thần, Bích Lan nhặt lên nửa củ gừng từ nơi nào có được, hắn cũng không đáp, lấy ra tập tranh vẽ vùi đầu thêm vài nét bút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro