Chương 1 .
➥ Xin gửi lời chào trân trọng tới người đẹp đang đọc .
✑ 𝑬𝒍𝒊 ﹏﹏෴
Vào cái năm 18 đầy nở rộ, con đường phía trước dài đằng đẵng vẫn chờ bóng dáng của một vận động viên trẻ bước tiếp. Thay vì tập trung vào các trận đấu, Vương Sở Khâm đầu năm lại chia tay người mình yêu, không ảnh hưởng việc thi đua của anh nhưng phần nào trong đó đã khiến Sở Khâm bị tổn thương nên sau khi đấu trận cuối cùng của giải, anh tự nhốt mình trong ký túc xá sau khi thi đấu xong. Cả ngày chỉ ngủ rồi ăn, một màu vô vị tràn vào cuộc sống của Sở Khâm khiến anh cũng nhiều lần thầm mắng bản thân không biết đang nghĩ gì lại tự hại mình như thế.
Đầu năm thiếu suôn sẻ vậy mà cuối năm thực sự được bù đắp rất nhiều, một ánh sao lấp lánh được thêm vào cuộc đời đang tẻ nhạt của anh. Cứ vậy ung dung bước vào mà anh không hề hay biết, nhưng cũng không từ chối việc nó xuất hiện trong cuộc sống mình.
...vào giữa cái năm mà anh tưởng rằng mình phải trải qua sự dằn vặt ấy lâu dài, có bóng dáng của cô gái nhỏ năng động toả sáng với nụ cười đáng yêu như chưa từng bị vấy bẩn bởi sự đời.
" Em tên là Tôn Dĩnh Sa, một nữ tay phải có lối vợt ngang năm nay tròn 18. Rất hân hạnh được bước vào đội tuyển bóng bàn quốc gia và có thể hợp tác cùng các anh chị ở đây ạ! "
Một cục bông trắng tinh đang sử dụng giọng nói trong trẻo bằng cả tấm lòng của mình để mê hoặc người nghe, thật sự đã nghe thì khó thể quên đi. Trong lúc đấy, cái người vẫn lầm lì bỗng nhướn mày, với cái bản mặt như sắp chết của anh thế mà nay đã có chút sắc thái hơn thường, chăm chú lắng nghe rồi từ từ nhìn cô ánh mắt hơi tò mò.
Các thành viên trong đội cũng náo nhiệt, từng người nối tiếp nhau mà giới thiệu. Bầu không khí xung quanh rất vui vẻ và lan toả sự tích cực cho người mới, tới lượt Sở Khâm. Tông giọng khàn mang theo điệu bộ của người Đông Bắc thường có nên làm lời nói của anh chút gắt gỏng, có chuyện...đó chỉ là với người khác, anh giờ đây lại hạ nhẹ giọng như sợ người trước mặt bỏ trốn khi nghe anh nói chuyện, ánh mắt không nhìn tới Tôn Dĩnh Sa nhưng vẫn giới thiệu.
"Tôi là Vương Sở Khâm, chúng ta bằng tuổi."
Vừa ngắt lời, cả đội khi ấy nhìn anh đầy nghi hoặc. Vương Đầu To bệnh sao? Không khoẻ chỗ nào ư? Giọng điệu này hình như có chút không phải, từ khi nào người Đông Bắc lại có chất giọng nhẹ nhàng như thế? Vương Đầu To đây là muốn tạo ấn tượng ? Mặt của mọi người viết hàng trăm câu hỏi lần lượt bay tới nơi anh đang đứng như muốn tấn công trực diện một cú đầy uy lực, Sở Khâm cũng khó mà chịu được liền quay mặt đi cố giữ bình tĩnh tuy trong lòng rối hết cả lên, tới anh cũng không biết mình sẽ hạ giọng như thế.
Dĩnh Sa khi này cũng ngơ ngác nhìn mọi người đều chú ý tới cái người tên Sở Khâm đó, cô thầm nghĩ có thể là đã sảy ra chuyện gì đó mà người mới như cô không hiểu được nên đành lờ đi rồi tập trung vào sự phân công của huấn luyện viên. Thầy Tiêu giới thiệu xong thì huấn luyện viên Lý cũng lên tiếng, phổ cập sơ qua giờ tập và những nội dung cũng như lối chơi mà SaSha sẽ luyện.
Trước khi bắt đầu buổi tập đầu tiên với đội tuyển, Tôn Dĩnh Sa nhận ra mình đã bị cuốn vào một bầu không khí vừa mới lạ, vừa có chút căng thẳng. Cô tuy hoạt bát nhưng vẫn là người mới, chưa hoàn toàn nắm bắt được nhịp độ sinh hoạt và văn hóa trong đội. Điều đó thể hiện rõ qua cách cô chú ý từng chi tiết nhỏ từ dáng vẻ của những đàn anh đàn chị, đến cách thầy Tiêu và thầy Lý phân chia công việc.
Mọi người trong đội tuyển đều tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp. Cô nhìn sang đàn chị Mạn Dục đứng trong góc tập luyện, chăm chú từng động tác của mình, không hề tỏ ra mệt mỏi dù đã tập luyện suốt một buổi sáng. Lâm Cao Viễn và một số người khác cũng không có gì khác biệt, mỗi người đều có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn tập trung vào công việc của mình.
Dĩnh Sa hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm giác căng thẳng trong lòng. Cô biết rằng, ở đây, sự xuất sắc là điều kiện tiên quyết để tồn tại, và không ai có thể dễ dàng bước vào đội tuyển quốc gia mà không chứng minh được bản thân.
Buổi tập bắt đầu bằng bài khởi động. SaSha nghiêm túc làm theo hướng dẫn, nhanh chóng thích nghi với cường độ căng thẳng của đội tuyển quốc gia. Đôi mắt linh động của cô quét qua từng người, tự đánh giá năng lực và phong cách của họ. Cô nhận thấy mọi người đều có những phong cách chơi riêng, từ các pha giao bóng đến cách họ di chuyển và phản xạ. Thậm chí, cách thầy Tiêu và thầy Lý phân chia công việc cũng vô cùng bài bản, mỗi người đều biết rõ vai trò của mình trong đội.
Khi chuyển sang phần luyện tập kỹ thuật, thầy Lý gọi SaSha đến bàn để kiểm tra trình độ.
"Bây giờ, con thử đánh với ta một lượt" thầy Lý nói, mang theo chủ ý dò xét thực lực.
SaSha gật đầu, cầm chặt vợt, thực hiện vài động tác quen thuộc để điều chỉnh nhịp độ. Cô cảm nhận được lực căng từ tay vợt, những chuyển động dẻo dai và chính xác. Đó là điều cô đã luyện tập trong suốt những năm qua.
Vương Sở Khâm lúc này cũng đang đứng gần đó, vô thức nhìn cô. Không phải là tò mò, chỉ là… có gì đó thu hút sự chú ý của anh, nhưng chính anh cũng không rõ đó là gì. Đôi mắt anh vẫn dõi theo từng pha bóng của Sha bảo, từ góc độ này đến góc độ khác, anh nhận thấy cô không chỉ chơi bóng một cách đơn thuần mà còn có thể ví nó như là người và vợt hợp làm một. Cô suy nghĩ thì vợt cũng nên nghe theo, đó là sự ăn ý giữa người và đồ vật.
Khi trái bóng đầu tiên bay đến, SaSha phản ứng nhanh, điều chỉnh góc độ, trả bóng với quỹ đạo chuẩn xác. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí xung quanh. Một sự chú ý ngầm, một sự chờ đợi. Thậm chí ngay cả thầy Lý cũng không che giấu được sự tán thưởng trong ánh mắt của mình.
Đó mới chỉ là khởi đầu.
Lâm Cao Viễn và Mạn Dục, những người đang quan sát, khẽ gật gù. Họ đều thấy được tiềm năng trong cô gái này. Đã từng chứng kiến những tân binh khác nhưng Dĩnh Sa có thứ gì đó đặc biệt mà không phải ai cũng có được ngay từ đầu. Cái cách mà cô xử lý tình huống, sự kiên nhẫn và dứt khoát trong từng pha bóng khiến mọi người không thể không chú ý.
Thầy Lý tiếp tục thử thách SaSha với những pha bóng khó hơn, buộc cô phải di chuyển linh hoạt. Bóng được điều chỉnh sang các góc xa, khiến cô phải chạy nhanh và đổi hướng liên tục. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cô, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần, không hề nao núng. Ngược lại, sự phấn khích ấy lại làm cô thêm phần hăng hái. Cứ mỗi lần đón bóng, đôi mắt sáng rực của cô lại toát lên một cảm giác đầy quyết tâm.
Sự phấn khích ấy không qua mắt được Sở Khâm. Anh vẫn đứng đó, nhìn theo từng động tác của cô, thầm nghĩ: "người đồng đội này… thật sự cũng rất thích bóng bàn." Phải, ai lại chơi môn thể thao này nếu không đam mê? Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là sự nhiệt huyết mà cô thể hiện trong từng pha đánh, trong mỗi bước di chuyển.
Không khí trong phòng tập dần nóng lên, và thầy Lý không quên ghi nhận sự học hỏi tiến bộ của SaSha. Sau một loạt pha trả bóng chính xác, lùi lại một chút để điều chỉnh hơi thở, Dĩnh Sa nhìn thầy Lý với ánh mắt đầy tự tin.
"Không tệ," thầy Lý nhận xét, giọng điệu không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng rõ ràng là đã công nhận cô. "Chưa hoàn hảo nhưng rất triển vọng."
Lúc này, thầy Tiêu nhìn qua, chậm rãi lên tiếng:
"Vậy để xem khi đấu với Sở Khâm thì thế nào, dù sao hai đứa cũng đồng trang lứa. "
Sở Khâm nghe vậy ánh mắt đang chăm chăm vào vợt trên tay, hơi khựng lại liếc nhìn thầy Tiêu vừa dứt câu.
" Hôm nay mới là ngày đầu thôi, cậu ấy chưa quen đâu "
Sở khâm lên tiếng, vừa nói tay cũng vuốt nhẹ mặt vợt. Anh không phải không muốn đấu với cô mà là sợ cô chưa thế theo kịp nhịp độ của đội, còn đấu với anh.
" Nhưng nếu cậu muốn thì.."
Quay sang nhìn Sasha, giọng anh dịu đi nói với cô thăm dò ý kiến của đối phương rồi mới trực tiếp đưa ra kết luận.
Lúc này, huấn luyện viên của anh là thầy Lý đang nhặt bóng cũng nhìn sang Sở Khâm. Nhóc con đó vậy mà hỏi trước rồi mới làm, tuy thường ngày cũng rất nghe lời nhưng cũng tùy trường hợp. Hôm nay có lẽ cậu ta đã ăn dính gì trước khi đi tập rồi không nên, cả phòng tập cũng đều không ngờ tới chuyện này sẽ sảy ra một cách như thế.
" Đầu to..., em có nghĩ giống anh không. Chắc chắn là có gì đó rồi. " Lâm Cao Viễn đang giao bóng thì ngừng lại, nhìn Mạn Dục mà nói.
" Ừm, có lẽ là cậu ta toan tính gì đó. Hoặc thật sự có ý tốt với nhóc con đấy rồi, anh cũng tinh ý lắm anh Viễn."
Lâm Cao Viễn mỉm cười, tâm trạng vui hơn mấy phần khi được cô khen.
Lúc này, Sasha sau một hồi suy nghĩ cũng nói với theo :
" Con nghĩ...giờ chưa phải là lúc ạ "
Sở Khâm gật đầu, không có ý phản đối, chỉ lặng lẽ quan sát. Dù anh có vẻ lạnh lùng, nhưng ít nhiều cũng thấu hiểu được những gì Dĩnh Sa vừa nói. Đối với anh, mọi thứ phải được từ từ, phải có thời gian để thích nghi và kiểm tra khả năng của nhau. Dĩnh Sa vẫn còn là một tân binh, chưa thể ngay lập tức đương đầu với mọi thử thách.
" Tôi tôn trọng ý kiến của cậu. "
Thầy Tiêu nhìn hai người, ánh mắt sắc bén, như thể hiểu rõ cả hai đang suy nghĩ gì. Ông chậm rãi nói: "được, vậy hôm nay cứ dừng ở đây. Mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục."
Cả phòng tập thở phào nhẹ nhõm, mọi ánh mắt đều dồn về Dĩnh Sa một chút, nhưng cũng không ai lên tiếng. Mỗi người đều hiểu rằng, đây chỉ là một phần nhỏ trong hành trình dài mà cô sẽ phải đối mặt.
Dĩnh Sa bước ra khỏi sân tập, đôi mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm, nhưng trong lòng cô, cảm giác tự tin hôm nay đã được thử thách. Cô không hoàn toàn hoàn hảo, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc.
Vương Sở Khâm vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng cô gái nhỏ vừa ra khỏi phòng. Một phần trong anh không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này, nhưng anh biết một điều: tương lai của cả hai sẽ chẳng đơn giản chỉ là những trận đấu trên sân.
____________________________
Truyện này mình đẩy nhanh tiến độ , chắc tầm 10 chap là end rồi. Tuy vậy 1 chap sẽ tương đương 2,000 chữ hơn để mọi người đọc cho đã, mình đọc cũng đã😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro