Chương 20 : Hôn Sâu
Nhìn Phong Nhiễm Tuyệt đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt Cung Mạch Khiêm âm u chợt lóe, sau đó đứng dậy như không có việc gì, vỗ vỗ vạt áo tro bụi, dáng vẻ chuẩn bị bước đi.
"Ngươi muốn đi đâu?" Bị Cung Mạch Khiêm kinh động, Phong Nhiễm Tuyệt phục hồi tinh thần lại, một lần nữa đem tầm mắt nhìn đến trên người bạn tốt, y hỏi.
"Không còn sớm, nên nghỉ ngơi." Tiếng nói ôn hòa từ tính mà dễ nghe.
"Ách..." Phong Nhiễm Tuyệt kinh ngạc, y bây giờ mới phát hiện, hiện tại đúng là đã khuya, nhìn trăng đã nhô lên cao, đêm yên tĩnh, đèn đuốc Minh Viện sáng trưng... Nhất thời hết chỗ nói! Như thế nào mà đã trễ như thế này rồi? Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực nhìn Cung Mạch Khiêm sâu kín nói: "Ngươi không thể tâm tình cùng ta đến trời sáng sao!" Dù sao trước kia cũng không phải chưa từng làm qua ...
Cung Mạch Khiêm nhìn bạn tốt, trên mặt tao nhã cười ôn hòa, tiếng nói ôn nhuận từ trong miệng hắn tràn ra: "Thật xin lỗi, Khinh nhi của ta không có ta buổi tối sẽ không ngủ được, cho nên đành phải ủy khuất một chút 'hy sinh' ngươi." Nói xong liền xoay người rời đi, đi đến Tĩnh U viện...
"Ta khinh! Tên trọng sắc khinh bạn!!" Nhìn bóng Cung Mạch Khiêm rời đi, Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực chửi nhỏ. Hừ hừ! Có nữ nhân đã quên huynh đệ. Hồ ly chết tiệt, đừng để y có được một chút cơ hội, bằng không y nhất định sẽ hung hăng cười nhạo hắn một phen! Hừ hừ!
Phong Nhiễm Tuyệt tức giận dùng mũi hừ hừ khí, nhìn quanh cũng chỉ có mình y ở Minh Viện trống rỗng nên đành buồn bực rời đi, cũng không quay đầu lại, đi về phía phòng của mình.
......
Trở lại Tĩnh U viện, Cung Mạch Khiêm đi vào phòng bước chân đi nhẹ nhàng đến bên giường, nhìn nữ tử ngủ say ở trên giường như tinh linh không dính khói lửa nhân gian, đôi mắt tràn đầy nhu tình, trên khuôn mặt tuấn dật xuất trần đầy sủng nịnh có thể có người chết chìm, khóe miệng cười nhẹ.
Nếu hiện tại có một nữ tử nào nhìn thấy hắn nhu tình mật ý, tuyệt đối sẽ không một chút do dự mà hãm sâu vào ánh mắt nhu tình của hắn, không thể tự kềm chế mà yêu thương hắn ôn nhuận như ngọc, tao nhã xuất trần!
Cung Mạch Khiêm cứ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Vân Khinh như vậy, chuyên chú mà cẩn thận, giống như muốn đem toàn bộ hình dáng hiện tại của nàng khắc thật sâu vào trong lòng, mỗi một đường cong trên khuôn mặt lạnh nhạt thanh nhã, mĩ mạo ung dung, đẹp đẽ quý giá lại thanh nhã xuất trần.
Như bị mê hoặc, Cung Mạch Khiêm đi về phía trước tay phải không tự chủ được vươn ra, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tinh xảo thanh nhã của Vân Khinh, từ trán chậm rãi đi xuống, ôn nhu vuốt ve mày liễu xinh đẹp của nàng, dần dần xẹt qua ánh mắt của nàng, chiếc mũi của nàng còn có khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của nàng... Cuối cùng đi đến trên cánh môi hồng nhuận của nàng, mềm nhẹ vỗ về qua lại, giống như bị nghiện không muốn rời đi......
Vân Khinh thật vất vả mới ngủ say đang mơ màng, loáng thoáng cảm giác được trên môi hơi hơi ngứa, theo bản năng nhấp mím môi, cảm giác ngứa không lâu, nàng ngửi thấy mùi cỏ xanh quen thuộc nên tiếp tục ngủ.
Bởi vì động tác mím môi vô ý của Vân Khinh, làm cho Cung Mạch Khiêm giật mình thu hồi ngón tay đang vuốt ve cánh môi cánh môi của nàng, thật lâu không muốn rời đi. Hắn ngốc lăng sững sờ tại chỗ duy trì cái động tác kia, cảm nhận dư âm còn sót lại trên đầu ngón tay, cảm nhận hơi thở nóng ấm ẩm ướt từ cánh môi Vân Khinh.
Động tác mím môi vừa rồi của Vân Khinh thật giống như hôn tay hắn, trong nháy mắt, giống như có một luồng điện chạy qua trái tim trống rỗng của hắn, truyền khắp cả người hắn.
Lồng ngực hắn có một xúc động mạnh, để hắn muốn hôn thật sâu lên môi nàng, gắt gao muốn ôm nàng, muốn hung hăng yêu nàng, đây là tiểu nữ nhân của hắn! Cũng chỉ có thể là của hắn !
Tâm tư mãnh liệt, ánh mắt Cung Mạch Khiêm nóng rực, nhìn chằm chằm Vân Khinh đang ngủ say trên giường, lúc sau, ý cười nhẹ nhàng phát ra từ lòng ngực hắn, âm thanh từ tính dễ nghe phát ra mang theo một chút khàn khàn, hắn nhẹ giọng trầm thấp lẩm bẩm: "Ha ha... Khinh nhi, đây chính là nàng dụ hoặc ta nha..."
Dứt lời, chỉ thấy Cung Mạch Khiêm đi về phía trước, cúi người tới gần Vân Khinh, mặt hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của nhau, gần đến nỗi trong không khí tràn ngập ái muội lại có chút khẩn trương.
Ngay khi môi hắn chạm đến đôi môi hồng nhuận của nàng, một dòng điện lưu mãnh liệt tập kích toàn bộ cơ thể hắn, để cho hắn có cảm giác trống trải bấy lâu nay trong tâm hắn nháy mắt đã bị cảm giác ôn nhu ấm áp vây quanh, trong lòng giống như được lấp đầy mật ngọt, ngọt ngào, ấm áp. Cảm giác giống như có được toàn bộ thế giới, vô cùng thỏa mãn, hắn như bị đắm chìm trong cảnh xuân vô hạn ấm áp, tựa như có một dòng nước ấm nóng chảy vào tim hắn, khiến hắn không còn cô độc, không còn tịch mịch.
Dòng nước ấm áp trong trái tim hắn cuồn cuộn như giang hà đổ về đông, mạnh mẽ len lỏi khắp cơ thể hắn, cảm giác mềm mại trên môi khiến hắn nhu tình bốn phía, nhẹ nhàng chà chà cánh môi của nàng, dịu dàng dụ hoặc. Không đủ, không đủ, vẫn không đủ! Tư vị ngọt ngào như vậy làm hắn muốn ngừng cũng không được, càng muốn thật nhiều thật nhiều.
Cung Mạch Khiêm không khống chế được càng hôn càng sâu...
"Ưmmmm..." Môi bị ngậm chặt, Vân Khinh cảm giác được trên môi tê dại, lập tức mở mắt tỉnh lại, nâng lên hai tay muốn đẩy Cung Mạch Khiêm đang ở trên cơ thể nàng ra, nhưng lại bị hắn phát hiện, hơi dùng lực khống chế động tác của nàng.
Nhìn thấy Vân Khinh tỉnh lại đôi mắt Cung Mạch Khiêm nóng rực, ý cười càng sâu nhìn nàng chăm chú, không để nàng phản kháng mà hôn sâu, càng làm tâm tình của hắn sung sướng, thỏa mãn lại càng muốn hôn nhiều hơn.
"Ưmm..." Giống như nhận thấy ý đồ của hắn, Vân Khinh giãy dụa muốn đẩy hắn ra, vừa định mở miệng nói thì lưỡi hắn đã thừa dịp xông vào, cùng lưỡi của nàng dây dưa, trằn trọc khởi vũ. Nàng muốn mở miệng nói ra nhưng toàn bộ lời nói đều bị Cung Mạch Khiêm nuốt vào, chỉ có thể phát ra những âm thanh ái muội....
Vân Khinh cảm thấy khí lực như là bị rút đi, càng ngày càng không dùng được chút lực nào, cảm giác toàn thân cao thấp đều tê dại. Dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng loãng, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm bởi vì hơi thiếu dưỡng khí mà nổi lên một tầng đỏ ửng mê người, mắt ướt nhiễm thượng sương mù nhè nhẹ, khí chất thanh nhã hờ hững đã không còn tồn tại, cả người đẹp tựa như một tiểu yêu tinh câu hoặc lòng người.
Cung Mạch Khiêm nhìn bộ dáng Vân Khinh lúc này câu lòng người, nồng đậm trong đáy mắt càng không tiêu tan, ôn nhu mà nhiệt tình hôn sâu bắt đầu dần dần trở nên cuồng nhiệt, đoạt lấy ngọt ngào trong miệng nàng, lưỡi không ngừng ở trong miệng nàng cùng nàng dây dưa chơi đùa, nhiệt liệt cuồng tứ làm cho Vân Khinh không chỗ để trốn.
"Ưm... Ừ..." tay Vân Khinh để trong ngực hắn bất tri bất giác biến thành cầm lấy, suy nghĩ trở nên hỗn độn không thể tự hỏi, bởi vì thiếu dưỡng bắt đầu theo bản năng phản kháng lại.
Thật lâu sau... Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh bởi vì thiếu dưỡng mà trở nên vô lực mới lưu luyến không rời ly khai cánh môi mềm mại của nàng, mật dịch trong miệng bởi vì hắn rời đi mà tạo thành một sợi chỉ bạc ái muội.
Vân Khinh rốt cục được giải phóng, thở hổn hển, liều mạng hô hấp, không chớp mắt nhìn Cung Mạch Khiêm đang đắc ý cười, đầu óc hỗn độn không thể thanh tỉnh, tâm run rẩy, giống như có cái gì không đúng, cảm thấy có cái gì thoát ly khỏi nàng, làm cho nàng có chút vô thố, bất an.
"Ha ha... Mèo con nàng nhìn ta như vậy là dụ dỗ ta sao? Bị nữ nhân âu yếm của mình nhìn thâm tình như vậy ta sẽ không cầm lòng được nha..." Cung Mạch Khiêm tràn đầy ý cười nhìn Vân Khinh vẫn không ngừng thở dốc, sắc thâm trong mắt thật lâu không tiêu tan, nhìn Vân Khinh bình tĩnh nhìn hắn, hắn lại thực tự giác đem ánh mắt của nàng lý giải thành một ý tứ khác, nói xong liền cúi đầu tới gần Vân Khinh bộ dáng như là muốn hôn nàng .
Khuôn mặt càng ngày càng sát lại, phóng đại ở trong mắt Vân Khinh, Vân Khinh nhẹ thở gấp cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, ở chỗ sâu trong đáy lòng đột nhiên nảy mầm một tia khác thường. Khuôn mặt này kỳ thật thực tuấn dật xuất trần, bởi vì hắn cúi người tóc đen theo động tác của hắn mà rơi vuông góc xuống phía dưới, lông mi thật dài hình thành một độ cong mê người, mí mắt buông xuống lộ ra đôi mắt thâm thúy như uyên , nhu tình bốn phía, làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn rơi vào.
Vân Khinh cảm thấy chính mình như là mất đi tri giác không thể nhúc nhích, chỉ có thể lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt dần dần phóng đại ôn nhuận như ngọc, trong lòng đột nhiên trở nên khẩn trương, tim đập bùm bùm không ngừng, trong phòng im lặng đến có thể nghe rõ tiếng hít thở, nghe rõ tiếng tim đập.
Khoảng cách càng ngày càng được kéo gần, hô hấp càng ngày càng nóng rực, cảm xúc càng ngày càng không hiểu ......
Đột nhiên, Cung Mạch Khiêm cách môi Vân Khinh còn có mấy mm thì dừng lại, trong đôi mắt ý cười nồng đậm, lẳng lặng cảm giác lồng ngực phập phồng, nhảy lên tâm dẫn. Đôi môi đỏ sẫm của hắn tao nhã lại tà tứ giơ lên một cái độ cong, thanh âm từ tính khàn khàn không nhanh không chậm từ trong miệng tràn ra: "Mèo con... Ta nghĩ ta yêu nàng ..."
Lời nói trầm thấp giống như ma âm, gằn từng tiếng tiến trong tai của nàng, ở trong lòng
bình tĩnh vô ba của nàng vẽ lên từng nét, nổi lên tầng tầng gợn sóng... Trong đầu quanh quẩn thanh âm hắn giống như ma âm khàn khàn ... Ta nghĩ ta yêu nàng ... Yêu nàng ... Yêu nàng ...
Cung Mạch Khiêm nhìnVân Khinh có chút ngốc lăng , ý cười tràn ra, sau đó cúi đầu dán lên môi của nàng, ở môi nàng mềm mại ấn nụ hôn không sâu, lại giống như điêu khắc, ở trong lòng Vân Khinh không thể xoá đi.
Cung Mạch Khiêm cười đến hiệp ý tứ nhiên, chui đầu vào cần cổ Vân Khinh ngửi mùi thơm thản nhiên tản ra trên người nàng, cực lực khắc chế chính mình ngang nhiên bừng bừng phấn chấn, hô hấp ấm áp phun ở da thịt non nớt, dần hiện lên một màu hồng nhuận.
Tiến triển không tồi nha... Mặc dù có chút chậm, nhưng ít ra nàng không cự tuyệt hắn hôn không phải sao, aiz... Chính là khổ mình, không thể hoàn toàn đem nàng ăn sạch, vì không dọa chạy tiểu nữ nhân này đành phải từng bước một, từ từ sẽ đến .
Cung Mạch Khiêm ôn nhu ôm chặt nàng, ý cười trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ, trong thần sắc rõ ràng có thể nhìn ra hắn đang cực lực ức chế chính mình.
Vân Khinh hiện tại đã là tâm loạn như ma, trong đầu hỗn độn một mảnh, mí mắt buông xuống che khuất đôi mắt hờ hững thâm u, hiện tại nàng cũng không biết tâm tình chính mình là như thế nào , thực phức tạp, vốn định hờ hững nhìn thế gian này , bình thản qua cuộc sống u tĩnh bình yên , nhưng là đã có một thân ảnh áo trắng ôn nhã đột nhiên xâm nhập thế giới bình tĩnh của nàng , ở nội tâm bình thản hờ hững nàng kích khởi tầng tầng gợn sóng.
Vừa rồi thời điểm hắn hôn nàng, nàng hoàn toàn có thể né tránh, nhưng nàng không né tránh, vốn ở thời điểm hắn tới gần nàng, nàng có thể tỉnh lại, nhưng nàng cũng không tỉnh lại, tiếp tục yên tâm ngủ say, bởi vì biết là hắn, đã quen có hắn tồn tại, quen hơi thở hắn , quen hắn đụng vào... Hết thảy hết thảy đều đã thành thói quen ...
Loại cảm giác này làm cho nàng có chút ỷ lại, muốn kháng cự lại không thể kháng cự, thân ảnh hắn ôn nhã như ngọc bất tri bất giác đã đóng quân ở trong lòng nàng, xua không đi dẹp không xong. Vân Khinh cứ như vậy lẳng lặng để cho Cung Mạch Khiêm ôm nàng.
Thật lâu sau...
Thanh âm Vân Khinh thản nhiên truyền đến: "Đêm nay... Ngươi đi Minh viện ngủ đi."
Nàng cần yên tĩnh một chút.
Nghe được Vân Khinh nói, Cung Mạch Khiêm không chỉ không nhíu mày không khổ sở, ngược lại không tiếng động nở nụ cười, ha ha... Lòng của nàng không bình tĩnh sao? Hắn ôn nhuận nói: "Được, đêm nay mình nàng ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon."
Nói xong liền ở trên trán nàng khẽ hôn một cái, sau đó đứng dậy rời đi, đôi mắt mang theo ý cười thâm u hiện lên một tia ánh sáng khôn khéo, thần sắc kia rõ ràng như là đang tính kế cái gì.
Đáng tiếc hắn đưa lưng về phía Vân Khinh làm cho nàng không thấy được vẻ mặt hắn, mà Vân Khinh trên giường cảm xúc hỗn loạn cũng sẽ không đi chú ý nhiều như vậy, chỉ lẳng lặng nằm ở kia không hề buồn ngủ, tâm tư đã không biết bay tới nơi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro