Chương mở đầu 1: Quỷ hồn ở địa phủ (1)
Chương mở đầu 1: Quỷ Hồn ở địa phủ (1).
Edit: Dạ Thiên Băng
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Địa ngục khôn cùng, âm trầm u lãnh, nơi nơi đều là tiếng kêu rên thê lương, nơi này không có một tia hơi thở của sự sống, nếu có thì chính là "Quỷ Hồn" lạnh băng lượn lờ khắp nơi.
Không có sinh vật nào nguyện ý ở tại đây cái địa phương âm trầm lại khủng bố này, nhất là người, bọn họ không hề nguyện ý chịu khổ, có người sau khi chết thì luyến tiếc thân nhân bằng hữu, cũng có người lúc sống rất thống khổ sau khi chết đi thành quỷ lập tức muốn quên hết chuyện trước kia. Ách... Quỷ, lúc sống làm chuyện xấu cho nên ở trong này bị phán cho rất nhiều loại hình phạt bất đồng. Đặc biệt ở dưới mười tám tầng địa ngục, nơi đó cứ xuống một tầng lại càng thống khổ hơn vài phần. Cho dù là quỷ thì đã chết, nhưng bọn họ vẫn có tư tưởng, sẽ sợ hãi, sẽ khiếp đảm, sẽ kinh sợ, loại cảm xúc này luôn thôi thúc bọn họ nóng lòng thoát khỏi cái địa ngục khủng bố kia.
Bất quá, luôn có ngoại lệ tồn tại, ở một nơi xa xôi yên lặng, vài cái bóng dáng lén lút nói nhỏ ngoài cửa, giống như đang thương lượng cái gì.
"Đại nhân, ngài thật xác định muốn làm như vậy?" Bạch Vô Thường toàn thân trắng bạch thật cẩn thận hỏi trung niên nam tử mặc y bào màu đỏ chói bên cạnh
"Vô nghĩa! Diêm vương đều đã lên tiếng rồi, có thể không làm sao? Đều là các ngươi làm chuyện tốt, được việc thì ít mà thất bại thì nhiều, thế nhưng lại câu sai lầm hồn. Câu sai còn chưa tính, trở về lại còn cho ta một việc khó như vậy, các ngươi cảm thấy ta quá thanh nhàn sao?". Trung niên nam tử, cũng chính là Phán Quan hung hăng trừng mắt với thủ hạ bại sự của hắn, nói xong lời cuối cùng thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ. Trong lòng thật hận nha! Thật sự là không sợ lãnh đạo dốt chỉ sợ cấp dưới toàn heo. Còn có Diêm vương vô trách nhiệm, không phải chỉ là chức quan cao hơn so với hắn một chút thôi sao. Thế nhưng chỉ bỏ lại một câu xong liền phất tay áo chạy lấy người. Đem cái đề đại nan giải này quăng cho hắn. Rất là vô trách nhiệm! Tiểu nhân, quả thực là tiểu nhân. Hu hu.... Hắn muốn oán....
Một người khác toàn thân đen kịt Hắc Vô Thường thấy sắc mặt Phán Quan càng ngày càng đen lập tức lắc đầu nói: "Không dám, không dám, là chúng tiểu nhân làm việc bất lực, Phán Quan đại nhân ít nhiều cũng giống như đại dương trí tuệ rộng lớn, bao dung sai lầm của hai người chúng ta. Ngài chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta, tiểu nhân đối với ngài kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn chảy siết nhưng là..." Còn chưa nói dứt lời đã bị Phán Quan một ngụm đánh gãy " Không nhưng là gì hết, mệnh lệnh bề trên ngươi dám cãi lời?"
"Không không không, tiểu nhân làm sao dám cãi." Cho dù bọn hắn can đảm, thì bọn hắn cũng không dám như thế. Nhưng nàng...thật sự là quá khó khăn rồi! Lại không thể cưỡng bức, việc này Diêm vương đại nhân cũng biết, vạn nhất nháo đến bề trên thì bọn họ có mấy cái đầu cũng không đủ dùng. Hu hu... Lúc trước sao bọn họ lại đem hồn của nàng câu đến đây cơ chứ. Thật sự là não úng mất rồi.
" Còn không mau đi! Còn thất thần làm gì!"
" Dạ dạ dạ" Hắc Bạch Vô Thường bị Phán Quan trừng hai mắt, lập tức đi vào bên trong, còn chưa đi vào thì đã bị một nử tử áo xanh đột nhiên xuất hiện chặn lại. Ách, là nử quỷ chặn đường sao? Tiếng nói lạnh lùng bay vào trong tai bọn họ: "Chủ tử đang nghỉ ngơi". Bộ dạng kia một chút cũng không sợ bọn họ, thong dong mà lạnh lùng.
"Ách, hắc hắc... Là Thanh Y cô nương a! Chúng ta muốn tìm chủ tử của ngươi, phiền ngươi truyền lời giúp." Bị ngăn cản, Hắc Bạch Vô Thường trong lòng kêu rên một tiếng, như thế nào lại quên mất nàng chứ! Là do cuống quá nha... Xen ra vụng trộm là không được rồi, đành phải khách khách khí khí với nàng vậy. Ai bảo bọn họ câu sai hồn làm chi, ai.... Một lần sai lầm hối hận ngàn năm a!!!
" Chờ chủ tử tỉnh rồi nói", nàng vẫn như trước không kiêu ngạo không siểm nịnh
"......" Chờ chủ tử của ngươi tỉnh thì phải chờ tới năm nào tháng nào đây! Chúng ta cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì làm! Còn có thiệt nhiều hồn phải câu nha. Hắc Bạch Vô Thường vẻ mặt hắc tuyến, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay lập tức vẽ ra chút tươi cười nịnh nọt: "Hì hì... Thanh Y cô nương! Chúng ta lần này đến là muốn nói chuyện nhân sinh đại sự của chủ tử nhà ngươi, không thể chậm trễ." Mau cho chúng ta vào đi thôi! Hắc Bạch Vô Thường trong lòng thầm cầu nguyện, Thanh Y vẫn đứng đối diện với bọn họ, thình thịch, thình thịch, không khí càng thêm khẩn trương, đúng lúc này một đạo thanh âm tự nhiên cứu vớt bọn họ.
"Thanh Y, cho bọn họ vào đi." Giọng nói kia vẫn còn rất lười biếng, ngái ngủ.
"Dạ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro