Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20.

Lam Nhu bị tiếng đập cửa đánh thức, sau đó đứng dậy, chăn trượt xuống, cọ qua đầu vú sưng to, mang đến cảm giác kỳ quái, Lam Nhu không nghĩ nhiều, vẫn còn hơi buồn ngủ, dùng tay xoa xoa đôi mắt, trσηg mắt có nước mắt chưa tỉnh ngủ.

Sau đó ngáp một cái, nhìn xung quanh rồi lại xoa đôi mắt lần nữa.

Nơi đây không phải biệt thự, vẫn là cảnh tượng ở trong mơ! Chẳng lẽ cậu vẫn chưa tỉnh ngủ ư?

Cảm giác kỳ quái từ mông truyền đến quá là mạnh liệt.

Cảm giác căng căng trướng tướng khi bị thứ dữ tợn đó đâm vào dường như được cơ thể ghi nhớ kỹ, mãi cũng không biến mất.

Chỉ cần cử động một chút là sẽ cảm thấy tê tê, ngứa ngứa, đau đớn, không thể nói rõ là thế nào.

Tóm lại là rất khó chịu.

Lam Nhu nhìn thấy cánh tay của mình lẫn trên người có vài dấu vết, trừng mắt, chu bờ môi sưng đỏ, không thể tin được.

Lam Nhu có chút kỳ vọng hỏi: [ 996, 996, cậu ở đâu? ]

Nếu 996 không có ở đây, vậy có thể chứng minh tất cả nhất định không phải thật sự! Chắc cậu vẫn còn chìm trong giấc mơ!

[ Ký chủ, cậu bị làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Cậu cứ nói cho tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu! ] 996 nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lam Nhu, cực kỳ phẫn nộ.

996 vừa mới được thả ra.

Lam Nhu nghe thấy sự đáp lại của 996, sửng sốt.

Sau đó không nói gì nữa.

Chỉ im lặng nhìn chăn, mím môi.

Dù 996 hỏi thế nào cũng không trả lời một câu.

Nửa ngày sau, đôi mắt cậu bất tri bất giác đỏ lên.

Rõ ràng tâm tình không tốt lắm, giọng của 996 càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp ngậm miệng lại.

Lúc này nó vẫn nên đừng nói gì cả. Cứ hỏi mãi sẽ bị phản công dụng.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn còn vang lên, tựa như nếu Lam Nhu không mở cửa, sẽ không ngừng, như muốn gõ đến thiên hoang địa lão.

Tịch Lương Uyên nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại, Lam Nhu đã tỉnh, hắn tiếp tục hạ giọng nói: "Xin chào, cơm hộp đã đến rồi, phiền quý khách mở cửa lấy."

Tựa như hắn thật sự là shipper giao cơm hộp vội vàng giao hàng, mới gõ cửa mãi như vậy.

Lam Nhu nâng đôi mắt ướt đẫm lên, nhìn về phía cửa.

Cậu đang ở trong phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang đóng, tiếng đập cửa chắc là từ cửa nhà truyền vào.

Lam Nhu ý thức được tất cả không phải là một giấc mơ, đương nhiên tâm trạng sẽ không được tốt, khó chịu muốn khóc, cơ bản không khống chế được nước mắt.

Trước đó, Lam Nhu được bảo vệ tốt như thế, mấy thứ này đương nhiên chưa từng tiếp xúc qua, ngay cả hôn môi cũng chưa từng thử.

Vậy nên cậu cũng không biết giữa hai người đàn ông thì lăn giường thế nào.

Cho đến khi xuyên vào quyển sách này, trong đầu có ký ức của công bốn. Nguyên chủ nghiên cứu thứ này rất kĩ, chờ ngày nào đó có tác dụng, để đè tổng thụ, dù Lam Nhu muốn không biết cũng khó.

Nếu như đây không phải một giấc mơ, thì rõ ràng nói cho Lam Nhu biết, cậu đã bị chịch, bị cưỡng hiếp, bởi một người đàn ông!

Lam Nhu đỏ mắt, trề môi, xuống giường.

Có người giao cơm hộp cậu không thể khiến người ta chờ được! Shipper giao đồ ăn rất vất vả.

Lam Nhu đương nhiên không có đặt cơm hộp, cho nên Lam Nhu cho rằng do Cố Lẫm đặt.

Mép giường có một đôi dép thỏ con lông mềm, mang dép vào vừa như in.

Giống như từ trước đi mua riêng cho cậu vậy.

Vì sao, vì cái gì mà công một phải làm chuyện đó với một pháo hôi công như cậu? Cậu đắc tội với hắn chỗ nào ư?,

Chuyện này không phải nên làm với tổng thụ sao?

Ngay cả cơm hộp mình đặt cũng không lấy, làm cậu đi lấy?

Lam Nhu nhìn xung quanh, căn bản không có quần áo cho cậu, quần áo lúc đầu của cậu đã không thể mặc được nữa.

Mắt Lam Nhu càng ướt hơn, không cẩn thận liền lăn xuống từng giọt lệ.

Cậu dứt khoát mặc kệ tất cả, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng của Cố Lẫm, trên người toàn là hương vị của Cố Lẫm, cứ như thế đi ra mở cửa.

Khi di chuyển có hơi gian nan, chân mềm như mì sợi, đi một bước là phần mông sưng lại bị cọ xát, kỳ quái cực kỳ......

Lam Nhu đi đến cửa, rồi mở nhưng chỉ mở ra một chút, rốt cuộc cậu cũng đang không mặc gì, cậu giấu cả người ra sau cửa, từ khe hở thò tay ra.

Trên tay cũng có dấu hôn Cố Lẫm để lại.

"Anh anh cứ đặt cơm hộp lên tay tôi đi, tôi không thể đi ra!" Giọng Lam Nhu tựa trẻ con, âm cuối còn kéo dài.

Là do trên giường khóc đến khàn giọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro