BẠCH TUYẾT VÀ BẢY CHÚ LÙN
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ. Độ ấy đang vào giữa mùa đông, tuyết rơi phủ trắng cả trời, có một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ làm bằng gỗ mun đen nhánh. Bà mải ngắm nhìn cảnh vật nên thơ bên ngoài sơ ý để kim khâu đâm vào tay, và ba giọt máu đỏ rơi xuống in màu đậm lên nền tuyết trắng phau. Nhìn màu đỏ tươi nổi bật trên tuyết, hoàng hậu ngẫm nghĩ:
– Ước gì mình có một cô con gái thật xinh đẹp, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen nhánh như gỗ mun thì thật là tuyệt.
Y như ước nguyện, chẳng lâu sau bà mang thai, sinh hạ được một cô con gái, da trắng như tuyết, môi đỏ như son và tóc đen nhánh như gỗ mun. Bà đặt tên con gái là Bạch Tuyết. Ba năm sau thì bà bệnh nặng qua đời.
Năm Bạch Tuyết mười bốn tuổi thì vua cha đi thêm bước nữa. Ông lấy một bà Hoàng hậu khác cũng vô cùng xinh đẹp nhưng tính cách lại vô cùng kiêu căng ngạo mạn khinh người. Tuy sống cùng trong một cung điện nhưng bà ta không hề ưa thích Bạch Tuyết, luôn tìm mọi cứ để chì chiết ghét bỏ cô. Một lần nhân cơ hội nhà vua đi săn, bà sai người thợ săn đem Bạch Tuyết vào rừng giết. Thấy Bạch Tuyết quá đáng thương, người thợ săn đã tha cho Bạch Tuyết.
Sau khi được tha mạng, Bạch Tuyết chạy vào sâu trong rừng, ở đây nàng gặp bảy chú lùn. Vì nàng rất xinh đẹp nên dù nàng vô dụng, bánh bèo, các chú lùn vẫn hết lòng thương yêu và bảo vệ nàng.
Hằng ngày trước khi đi làm, các chú lùn đều dặn nàng phải cẩn thận, tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ vì hoàng hậu đã biết nàng còn sống và bà ta sẽ tìm cách hãm hại nàng. Nhưng do độ ngu hiếm có, nàng vẫn mắc phải bẫy của hoàng hậu một cách quá dễ dàng. Hai lần đầu, các chú lùn may mắn cứu được nàng nhưng tới lần thứ ba thì các chú lùn bó tay. Họ đặt nàng trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh để nàng mãi xinh tươi và thay nhau trông giữ. ( thực ra là vì ngoài nàng ở đây đâu còn đứa con gái nào khác cho họ ngắm).
Hồi đấy ở bên nước láng giềng có một chàng hoàng tử, ngày kia chàng bỗng nhiên đi lạc vào trong rừng sâu và tới được ngôi nhà nhỏ của bảy chú lùn. Vì trời đã tối muộn nên chàng xin phép được nghỉ lại một đêm. Vô tình chàng trông thấy trên đỉnh núi có một chiếc quan tài bằng thủy tinh, khi thấy nàng Bạch Tuyết ở trong quan tài có khắc những chữ vàng, chàng đọc xong dòng chữ thì liền nói với bảy chú lùn rằng:
– Các anh hãy cho tôi mang theo chiếc quan tài này, dù muốn lấy bao nhiêu thì tôi cũng sẽ trả đủ.
Nhưng bảy chú lùn lại trả lời chàng:
– Dù cho có đem đến đây tất cả vàng bạc châu báu ở trên thế gian này tới đổi, thì chúng tôi cũng nhất định chẳng đồng ý đâu.
Chàng hoàng tử lại bảo:
– Vậy thì các anh hãy tặng lại nó cho tôi, bởi vì giờ đây tôi chẳng thể nào sống tiếp nếu như không được nhìn thấy Bạch Tuyết, vì tôi đã kính trọng và thương yêu nàng như là người yêu nhất trên đời này của tôi vậy.
Vừa nói, chàng vừa đưa tay chỉ về phía mấy thị nữ đằng sau rồi đánh mắt cho bảy chú lùn. Bảy chú lùn ấy cuối cùng cũng động lòng, vì thế mà họ đồng ý. Chàng hoàng tử lập tức lệnh cho thị vệ của mình tới để khiêng quan tài trở về cung và để lại đám thị nữ cho bảy chú lùn. Trên đường đi, đám thị vệ vô tình mà vấp phải một cái rễ cây, chiếc quan tài động mạnh, thi thể của Bạch Tuyết cũng nảy lên một cái, miếng táo có thuốc độc mắc trong cổ họng nàng bật ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Bạch Tuyết từ từ tỉnh lại, cô nâng nắp của quan tài lên, nhổm dậy nhìn xung quanh, giật mình mà nói:
– Trời đất ơi! Tôi đang ở nơi nào thế này?
Cả hoàng tử lẫn đám thị về đều vô cùng ngạc nhiên. Đám thị vệ hét lớn rồi trong thoáng chốc đã chạy hết, chỉ còn mình hoàng tử. Chàng hoàng tử không hề sợ hãi mà lập tức chạy tới cạnh chiếc quan tài, nhìn Bạch Tuyết và thỉnh cầu:( chứng tỏ hoàng tử rất dại gái >.<)
– Ta yêu quý nàng hơn mọi thứ ở trên đời, nàng có đồng ý cùng ta trở về lâu đài của vua cha không? Ở nơi đó, nàng sẽ trở thành vợ của ta.
Nàng Bạch Tuyết bị thuyết phục trước sự chân thành của chàng hoàng tử và đống trang sức bằng vàng và đá quý trên người chàng nên đồng ý theo chàng trở về lâu đài. Sau đó lễ cưới của hoàng tử cùng Bạch Tuyết được diễn ra vô cùng trọng thể và linh đình.
Ngay ngày hôm sau, hoàng tử và Bạch Tuyết bị bắt vì tội tảo hôn nhưng nhờ đút tiền mà thoát tội. Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó, sau khi đám thị đã hoàn hồn về quay về trình báo mọi chuyện thì hoàng tử được đưa đi kiểm tra thần kinh, còn Bạch Tuyết bị kết tội là phù thủy và bị giam tới cuối đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro