Hoàng Hậu thì đi với vua thôi
---
Phần 1: Kiếp Trước và Kiếp Này - Gặp Lại Sau Bao Năm
Đăng Dương đứng một mình trong căn phòng tối, ánh đèn mờ nhạt từ màn hình điện thoại phản chiếu trên khuôn mặt anh. Dù đã kết thúc một buổi biểu diễn thành công, anh lại không cảm nhận được niềm vui từ đó. Mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt, thậm chí những tiếng vỗ tay, những lời ca ngợi cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh.
Anh là một ca sĩ nổi tiếng, từng đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng đêm nay, trái tim anh lại không thể tìm thấy sự an yên. Trong suốt bao năm qua, anh đã làm việc không ngừng nghỉ, nhưng mỗi lần đứng trước khán giả, anh cảm giác như mình đang lạc lõng. Mọi sự ngưỡng mộ, mọi danh tiếng không thể nào bù đắp được sự thiếu vắng mà anh cảm nhận trong tâm hồn.
Chưa bao giờ anh cảm thấy một nỗi cô đơn nặng nề như thế này.
Đúng lúc đó, anh nhận được tin nhắn từ ban tổ chức: “Chúc mừng anh đã hoàn thành một buổi biểu diễn thành công. Buổi giao lưu với các nghệ sĩ khác vào tối mai sẽ rất đặc biệt. Cậu ấy cũng sẽ tham gia. Cậu ấy là Pháp Kiều.” Những chữ "Pháp Kiều" xuất hiện trên màn hình khiến tim Đăng Dương đập mạnh. Anh không thể hiểu vì sao chỉ một cái tên lại khiến anh cảm thấy như thế. Pháp Kiều. Tại sao lại có cảm giác như thể anh đã gặp cậu ấy từ lâu, như thể trái tim anh đã dành một phần cho cậu trong suốt những năm qua, dù anh chưa hề biết đến sự tồn tại của cậu?
Ngay khi Đăng Dương gặp Pháp Kiều lần đầu tiên vào tối hôm đó, cảm giác kỳ lạ ấy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Pháp Kiều, với vẻ ngoài điển trai, ánh mắt lấp lánh, sự tự tin và nụ cười ấy, có một thứ gì đó khiến anh không thể không chú ý. Đối diện với cậu, anh cảm thấy một sự rung động không thể tả, một cảm giác thân thuộc như thể đã biết cậu từ rất lâu. Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng lại có cảm giác như trái tim anh và cậu đang quay lại với nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách.
Pháp Kiều là một ca sĩ trẻ mới nổi, nhưng khi đứng cạnh Đăng Dương, cậu lại chẳng có vẻ gì là ngại ngùng. Cậu tự tin và có một sức hút đặc biệt, một vẻ cuốn hút mà Đăng Dương không thể rời mắt. Cảm giác kỳ lạ tiếp tục lớn dần trong lòng anh, khiến anh không thể ngừng suy nghĩ về cậu. Và trong khoảnh khắc ấy, khi ánh mắt của họ gặp nhau, Đăng Dương nhận ra rằng một thứ gì đó rất lớn, rất sâu sắc đang dần thức tỉnh trong anh, dù anh không thể hiểu rõ đó là gì.
Pháp Kiều mỉm cười khi nhìn thấy Đăng Dương, bước lại gần anh. Cậu không ngần ngại, không che giấu sự hào hứng. “Anh là Đăng Dương phải không? Em rất ngưỡng mộ anh.” Giọng cậu nhẹ nhàng, đầy sự kính trọng nhưng cũng không thiếu phần tự tin.
Đăng Dương nhìn cậu, nụ cười của anh nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự khó hiểu. “Cảm ơn cậu, nhưng tôi nghĩ mình không xứng đáng được ngưỡng mộ đâu.”
Pháp Kiều khẽ lắc đầu, ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc hơn. “Không, anh xứng đáng. Em đã nghe về anh từ lâu. Anh không chỉ tài năng mà còn là một con người rất đặc biệt. Em luôn mong muốn có thể học hỏi từ anh.”
Khi Đăng Dương nhìn vào mắt Pháp Kiều, anh cảm nhận được một cảm giác khác biệt, một cảm giác mà anh chưa từng có với bất kỳ ai. Đó không phải là sự ngưỡng mộ đơn giản, mà là một sự gắn kết kỳ lạ. Anh cảm thấy như cả vũ trụ này đều đang xoay quanh khoảnh khắc này. Anh không thể dừng lại cảm giác rằng họ đã từng có một mối quan hệ rất đặc biệt trong quá khứ.
---
Những Cảm Xúc Lạ Lùng và Dày Vò
Trong suốt những ngày tiếp theo, Đăng Dương không thể gạt bỏ được những suy nghĩ về Pháp Kiều. Anh cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mỗi khi anh nhìn vào mắt cậu, trái tim anh lại loạn nhịp. Từ lần gặp gỡ ấy, những cảm xúc trong lòng anh không ngừng dâng trào. Anh cảm thấy mình như đang đứng trên một ranh giới, một ranh giới giữa hiện tại và quá khứ mà anh không thể nhìn thấy rõ.
Mỗi lần Đăng Dương nghe thấy tên Pháp Kiều, trái tim anh lại thắt lại. Những giây phút ở bên cậu luôn để lại trong anh một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Pháp Kiều chính là sự tồn tại mà anh tìm kiếm từ lâu, nhưng anh lại không thể nào thoát ra khỏi cảm giác bối rối. Anh biết rõ rằng mình không thể đơn giản cảm mến cậu như một đồng nghiệp, một ca sĩ tài năng. Cảm xúc này, cái cảm giác bị cuốn hút đến mức không thể dừng lại, nó quá mạnh mẽ để bỏ qua.
Nhưng tình cảm ấy lại không dễ dàng gì. Mỗi lần họ gặp nhau, Đăng Dương lại tự hỏi liệu có phải là duyên phận hay chỉ là sự ngẫu nhiên? Mặc dù cảm giác giữa họ rất rõ ràng, nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cách họ. Đăng Dương cảm thấy sợ hãi, sợ rằng nếu anh tiến gần hơn, mọi thứ sẽ vỡ tan như những mảnh kính vỡ vụn. Anh sợ rằng tình cảm này sẽ chỉ là một cơn mê mộng, một thứ không thể chạm tới.
Còn Pháp Kiều, cậu cũng cảm nhận được điều đó, nhưng cậu không biết phải làm gì. Cậu luôn cảm thấy một sự thu hút kỳ lạ từ Đăng Dương, nhưng lại không biết liệu Đăng Dương có thật sự cảm thấy như vậy hay không. Mỗi lần đối diện với anh, Pháp Kiều lại không thể kìm lòng, nhưng cũng chẳng dám tiến gần. Cậu sợ rằng mình sẽ bị từ chối, rằng tình cảm của mình sẽ bị đẩy lùi một lần nữa, như những lần trước trong cuộc đời.
---
Kiếp Trước: Những Hứa Hẹn Và Lỗi Lầm
Đêm đến, khi Đăng Dương nhắm mắt, một giấc mơ kỳ lạ lại đến. Anh đứng trong cung điện vàng son, nơi có những cột đá cao lớn, nhưng trong giấc mơ này, không có sự huy hoàng. Anh nhìn thấy Pháp Kiều, nhưng không phải là cậu ấy của hiện tại, mà là một hình ảnh khác, là hoàng hậu của vương quốc, người mà anh yêu thương đến mức không thể tưởng tượng. Đôi mắt của Pháp Kiều trong giấc mơ ấy, mang một sự buồn bã sâu thẳm, giống như đang chờ đợi một lời giải thích, một lời hứa mà anh chưa bao giờ thực hiện.
Trong giấc mơ đó, Đăng Dương muốn chạy đến bên Pháp Kiều, nhưng mỗi bước đi của anh lại cảm thấy nặng nề hơn, như thể anh đang bị buộc phải rời xa cậu. Và rồi, khi anh tìm thấy Pháp Kiều, cậu đã không còn ở đó nữa. Cảm giác mất mát tràn ngập trái tim anh, một nỗi đau không thể nói thành lời. Anh tỉnh dậy với một trái tim nặng trĩu, và những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu: Liệu họ có thể tìm lại nhau không? Hay tình yêu này chỉ là một ký ức xa vời mà anh không thể với tới?
---
Đăng Dương đứng lặng lẽ trong căn phòng khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn từ thành phố phản chiếu mờ mờ lên tấm kính, khiến anh cảm giác mọi thứ đều thật xa vời. Buổi biểu diễn tối qua đã thành công, khán giả vỗ tay, nhưng niềm vui của anh lại vụt tắt ngay sau đó. Anh cảm thấy mệt mỏi, không phải vì công việc mà vì một nỗi cô đơn lạ lùng cứ đeo bám.
Điện thoại anh đột nhiên rung lên. Là một tin nhắn từ người quản lý: "Anh à, buổi giao lưu tối nay có Pháp Kiều tham gia đấy. Em nghĩ anh và cậu ấy nên trò chuyện thêm. Cậu ấy rất muốn gặp anh."
"Pháp Kiều?" Đăng Dương lẩm bẩm trong miệng. Cái tên này cứ lởn vởn trong đầu anh như một điều gì đó quen thuộc nhưng lại không thể lý giải nổi. Anh bấm vào tin nhắn, đọc lại một lần nữa rồi bỏ điện thoại xuống, đôi mắt vẫn không rời khỏi khoảng không trước mặt.
---
Tối hôm đó, tại buổi giao lưu...
Đăng Dương bước vào phòng tiệc, ánh đèn sáng trưng chiếu lên người anh, làm nổi bật lên chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhưng vẫn rất nổi bật. Anh nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong đám đông, nhưng tâm trí anh lại không thể dừng nghĩ đến Pháp Kiều.
Khi Đăng Dương nhìn thấy cậu lần đầu tiên, cảm giác ấy đến thật bất ngờ. Pháp Kiều đứng gần đó, đang trò chuyện vui vẻ với một nhóm nghệ sĩ khác, nhưng khi ánh mắt của họ vô tình giao nhau, Đăng Dương cảm thấy một sự chấn động nhẹ trong lòng.
Pháp Kiều mỉm cười, rồi bước tới gần Đăng Dương. “Anh Đăng Dương đúng không? Em là Pháp Kiều, rất vui được gặp anh.” Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, đầy sự kính trọng.
Đăng Dương nhìn cậu, ngạc nhiên vì sự tự tin và sự hào hứng trong giọng nói của Pháp Kiều. “Cậu... Pháp Kiều à? Cảm ơn cậu,” anh đáp lại, cố gắng giữ một vẻ bình thản.
Pháp Kiều cười nhẹ, ánh mắt của cậu vẫn không rời khỏi Đăng Dương. “Em nghe rất nhiều về anh. Anh không chỉ là một ca sĩ tài năng mà còn là người có những bài hát khiến em cảm thấy có điều gì đó rất gần gũi. Em rất thích những ca khúc của anh.”
Đăng Dương nhìn cậu, lặng im một chút. “Thật sao? Cảm ơn cậu, nhưng tôi chỉ là một người bình thường thôi.”
“Không, em không nghĩ vậy đâu,” Pháp Kiều khăng khăng. "Anh có cái gì đó rất đặc biệt. Có lẽ anh không nhận ra, nhưng em nghĩ anh có một điều gì đó mà ít ai có được."
Đăng Dương hơi cau mày, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng. Anh không thể hiểu tại sao lời nói của Pháp Kiều lại khiến trái tim anh đập nhanh như vậy. Một cảm giác như đã quen thuộc từ lâu, dù đây mới là lần đầu tiên họ gặp nhau.
“Cảm ơn cậu,” Đăng Dương đáp, cảm thấy lúng túng. “Nhưng tôi chẳng có gì đặc biệt đâu.”
Pháp Kiều cười khẽ, nhưng có chút gì đó ẩn chứa trong ánh mắt ấy, như thể cậu biết một điều gì đó mà Đăng Dương không thể hiểu hết. "Em nghĩ anh rất đặc biệt. Anh không thấy sao?"
Đăng Dương lặng người. Anh cảm thấy có điều gì đó sâu thẳm trong những lời của Pháp Kiều, như một điều gì đó mà anh không thể chạm tới, không thể lý giải. Anh cố gắng tìm lại sự bình tĩnh nhưng càng tiếp xúc với Pháp Kiều, anh lại càng cảm thấy như mình bị cuốn vào một cái gì đó quá lớn, quá mạnh mẽ.
---
Một đêm dài nữa...
Đăng Dương nằm trong phòng khách sạn, trằn trọc không thể ngủ. Những lời nói của Pháp Kiều cứ văng vẳng trong đầu anh, cùng với cảm giác kỳ lạ mà cậu ấy mang đến. “Có phải tôi đang bị mê hoặc bởi một cái tên sao?” Đăng Dương tự hỏi. “Pháp Kiều, sao mà lại quen thuộc đến thế?”
Anh thở dài, rồi bất chợt nhớ đến ánh mắt của Pháp Kiều – có vẻ rất tự tin, nhưng cũng có chút gì đó bất an. Như thể trong đôi mắt ấy, có một nỗi đau chưa từng nói ra. Đăng Dương không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này. Mọi thứ trong anh đều xáo trộn, không thể lí giải được.
Giọng nói của Pháp Kiều vang lên trong đầu anh: “Chúng ta có thể đã gặp nhau trước đây, trong một kiếp khác.”
Đăng Dương nhắm mắt lại, cảm giác buồn bã bất chợt dâng lên. Anh không thể phủ nhận rằng mọi thứ xung quanh Pháp Kiều làm anh cảm thấy như đã gặp cậu từ rất lâu. Có phải đây là tình yêu? Hay chỉ là một sự cuốn hút kỳ lạ mà anh chưa bao giờ trải qua?
---
Ngày hôm sau, gặp lại...
Lần này, khi Đăng Dương và Pháp Kiều gặp nhau, không khí có gì đó khác lạ. Pháp Kiều không chủ động lên tiếng ngay, mà chỉ đứng im nhìn Đăng Dương, ánh mắt cậu lấp lánh nhưng lại đầy lo lắng.
“Anh Đăng Dương...” Pháp Kiều mở lời, giọng có phần bối rối. “Em không biết làm sao để nói cho anh hiểu, nhưng mỗi lần gặp anh, em lại cảm thấy một điều gì đó rất... lạ.”
Đăng Dương nhìn vào cậu, trái tim lại bắt đầu đập mạnh. Anh không thể nói thành lời, chỉ có thể khẽ gật đầu. "Anh hiểu cảm giác của cậu. Anh cũng cảm thấy như vậy."
Pháp Kiều nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm dường như muốn nói hết những điều cậu đang nghĩ trong lòng, nhưng cuối cùng, cậu chỉ thở dài và mỉm cười nhẹ. “Có lẽ... chúng ta đã từng biết nhau trong kiếp trước, đúng không?”
Đăng Dương nhìn cậu, đôi môi anh mím chặt, không nói gì. Một cảm giác kỳ lạ bỗng ùa về trong anh. Có phải Pháp Kiều cũng cảm nhận được điều mà anh đang che giấu?
---
Những ngày sau đó, Đăng Dương bị ám ảnh. Anh không thể gạt bỏ hình ảnh của Pháp Kiều ra khỏi đầu. Dù cố gắng tập trung vào công việc, nhưng bất cứ khi nào anh dừng lại, những giấc mơ lại hiện về, khiến anh hoang mang hơn bao giờ hết.
Anh bắt đầu tìm kiếm lý do cho những cảm giác kỳ lạ này. Anh tự hỏi:
Tại sao Pháp Kiều trong giấc mơ lại giống hệt Pháp Kiều của hiện tại?
Tại sao anh luôn cảm thấy mình mắc nợ cậu ấy, ngay cả khi họ chỉ mới gặp nhau?
Câu trả lời dường như nằm đâu đó ngoài tầm với, nhưng anh biết chắc một điều: mối liên kết giữa anh và Pháp Kiều không chỉ đơn thuần là sự trùng hợp.
---
Cuộc gặp gỡ định mệnh
Tối hôm đó, Đăng Dương và Pháp Kiều có một buổi làm việc chung cho một dự án âm nhạc. Khi đến phòng thu, anh thấy Pháp Kiều đã ngồi ở đó, tay cầm cốc cà phê nóng, ánh mắt mơ màng nhìn qua cửa sổ.
“Anh đến rồi à?” Pháp Kiều quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Đăng Dương gật đầu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng trái tim anh lại đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy cậu. Họ ngồi đối diện nhau, trao đổi về dự án, nhưng trong tâm trí Đăng Dương, những giấc mơ kỳ lạ vẫn không ngừng hiện về.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của họ giao nhau. Đăng Dương cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, và trong đôi mắt của Pháp Kiều, anh nhìn thấy một sự quen thuộc đến kỳ lạ, như thể cậu cũng nhớ ra điều gì đó.
“Anh Đăng Dương...” Pháp Kiều lên tiếng, giọng có phần ngập ngừng. “Anh có tin vào... tiền kiếp không?”
Câu hỏi bất ngờ của cậu khiến Đăng Dương sững lại. Anh không biết phải trả lời thế nào.
“Có lẽ... em hơi kỳ lạ khi hỏi câu này,” Pháp Kiều cười gượng. “Nhưng em luôn cảm thấy như em và anh... đã từng gặp nhau ở đâu đó, từ rất lâu rồi. Anh có bao giờ cảm thấy vậy không?”
Đăng Dương im lặng, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cậu. Cảm giác kỳ lạ ấy, sự gắn kết khó hiểu ấy – anh không thể phủ nhận.
“Có lẽ... là thật,” anh đáp khẽ.
---
Tâm trí đầy rối ren
Sau buổi gặp gỡ, Đăng Dương dành hàng giờ suy nghĩ về những gì Pháp Kiều nói. Anh bắt đầu tìm hiểu về khái niệm tiền kiếp và luân hồi, đọc hết những bài viết, tài liệu có thể tìm thấy. Càng đọc, anh càng cảm thấy mọi thứ trở nên rõ ràng hơn: giấc mơ của anh, cảm giác thân quen với Pháp Kiều, và nỗi đau mơ hồ không rõ nguồn gốc.
“Có lẽ, tất cả những điều này không phải là ngẫu nhiên,” anh tự nhủ.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro