Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 2

Phần 2: Ký Ức Kiếp Trước - Lời Hứa Bị Lãng Quên

Chương 1: Giấc Mơ Kỳ Lạ

Đăng Dương tỉnh dậy giữa đêm, hơi thở gấp gáp. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, áo sơ mi mỏng dính chặt vào cơ thể. Ánh đèn ngủ mờ nhạt trong căn phòng khách sạn làm mọi thứ thêm phần kỳ lạ. Anh vừa trải qua một giấc mơ khác thường, một giấc mơ khiến tim anh đập mạnh và tâm trí anh rối bời.

Trong giấc mơ ấy, anh thấy mình đứng giữa một cung điện lộng lẫy, ánh sáng của hàng nghìn ngọn nến hắt lên những cột đá khổng lồ được chạm khắc tinh xảo. Không gian xung quanh đầy hơi thở quyền quý, nhưng lại u ám và ngột ngạt như thể đang chuẩn bị cho một bi kịch lớn.

Ở phía xa, có một người đang ngồi trên ngai vàng, đôi mắt sáng trong nhưng chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm. Người ấy mặc một bộ trang phục hoàng gia màu trắng ngà, những hoa văn thêu vàng lấp lánh như ánh mặt trời. Đó là Pháp Kiều. Nhưng không phải Pháp Kiều mà anh biết trong hiện tại. Cậu ấy ở đây, trong giấc mơ này, toát ra một vẻ uy quyền, kiêu hãnh nhưng cũng mong manh như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể làm tan biến đi tất cả.

"Ngài đã hứa sẽ quay lại... Ngài đã hứa sẽ bảo vệ ta," giọng nói của cậu ấy vang lên, vừa nhẹ nhàng vừa đau đớn, như một lời trách móc nhưng cũng đầy thương tiếc.

Đăng Dương cố gắng bước về phía trước, nhưng đôi chân anh như bị trói chặt, không thể di chuyển. Anh muốn lên tiếng, muốn nói rằng mình đã làm mọi thứ để giữ lời hứa, nhưng chẳng một âm thanh nào thoát ra từ cổ họng. Cảm giác bất lực xâm chiếm toàn bộ cơ thể anh.

Cậu ấy tiếp tục nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự chờ đợi lẫn tuyệt vọng. Rồi bỗng nhiên, cậu ấy quay lưng lại và dần biến mất vào bóng tối. Cảnh tượng trước mắt như tan thành cát bụi, để lại một khoảng trống vô tận trong lòng anh.

---

Giấc mơ kéo dài suốt nhiều đêm liên tiếp. Đăng Dương không thể lý giải được tại sao mình lại mơ thấy những điều kỳ lạ như vậy. Ban đầu, anh nghĩ đó chỉ là hệ quả của việc làm việc quá sức, nhưng càng ngày, những giấc mơ càng trở nên rõ ràng và sống động hơn, như thể chúng không chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Trong một lần khác, anh thấy mình đang quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo trong một căn phòng tối. Trước mặt anh, Pháp Kiều – vẫn trong bộ trang phục hoàng gia – đứng yên lặng, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng. Anh nghe thấy giọng của chính mình vang lên, khàn khàn và đầy nỗi đau:
"Thần hứa với hoàng hậu... thần nhất định sẽ quay lại. Xin hãy chờ thần."

Nhưng Pháp Kiều không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ quay đi, để lại anh một mình với sự dày vò của chí

Sau khi cuộc trò chuyện kỳ lạ với Pháp Kiều kết thúc, Đăng Dương càng bị cuốn sâu hơn vào những giấc mơ và cảm giác mơ hồ về kiếp trước. Anh bắt đầu ghi lại từng chi tiết mình nhớ được sau mỗi lần tỉnh giấc, như thể đang cố ghép một bức tranh khổng lồ từ những mảnh vỡ.

---

Những ký ức rời rạc

Trong một giấc mơ khác, Đăng Dương thấy mình đứng giữa chiến trường đầy máu và lửa. Những tiếng la hét, tiếng gươm va vào nhau và mùi khói cháy làm anh cảm thấy ngạt thở. Anh cầm một thanh kiếm lớn, trên người mặc bộ giáp nặng trĩu.

Phía trước anh là một đội quân đông đảo, ánh mắt từng người nhìn anh với sự chờ đợi, như thể anh là người duy nhất có thể đưa họ đến chiến thắng.

“Chúng ta không thể lùi bước! Vì quốc gia, vì hoàng hậu, hãy tiến lên!” Giọng nói của chính mình vang lên, mạnh mẽ và đầy quyết tâm.

Trong khoảnh khắc đó, anh nhớ ra lý do mình chiến đấu: để bảo vệ một người, một người quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình. Nhưng ai?

Hình ảnh Pháp Kiều lại hiện lên trong tâm trí anh. Cậu ấy đứng trên một tòa thành cao, đôi mắt ngấn lệ, ánh nhìn đầy khẩn cầu.

---

Hiện thực xen lẫn quá khứ

Sáng hôm sau, Đăng Dương gặp lại Pháp Kiều trong một buổi luyện tập. Họ ngồi bên nhau, soạn lời bài hát cho dự án mới.

“Anh Đăng Dương, sao dạo này trông anh có vẻ mệt mỏi vậy? Không ngủ đủ giấc à?” Pháp Kiều hỏi, đôi mắt ánh lên sự quan tâm chân thật.

Đăng Dương do dự một lúc, rồi quyết định nói thật:
“Anh thường xuyên mơ thấy những điều rất kỳ lạ. Mơ thấy anh ở một nơi nào đó... rất xa, rất lâu rồi. Và điều kỳ lạ là... em cũng có trong đó.”

Pháp Kiều nhìn anh, vẻ mặt cậu có chút hoang mang, nhưng không phải kiểu bất ngờ hoàn toàn. Cậu im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Thật ra... em cũng vậy.”

Câu trả lời của Pháp Kiều làm Đăng Dương giật mình. “Em cũng mơ thấy gì đó à?”

Pháp Kiều gật đầu:
“Trong giấc mơ của em, anh là một vị tướng quân, còn em thì... là người luôn chờ đợi anh. Em không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cảm giác ấy vẫn còn đọng lại. Nó rất thật.”

---

Hành trình tìm kiếm sự thật

Hai người quyết định tìm hiểu thêm về những giấc mơ và những ký ức lạ lùng này. Họ tìm đến một thư viện lớn để tra cứu về tiền kiếp và các hiện tượng siêu nhiên.

Đăng Dương đọc được một cuốn sách nói về những linh hồn có mối liên kết mạnh mẽ, những người từng có duyên phận sâu nặng từ kiếp trước. Theo lý thuyết trong sách, khi một lời hứa thiêng liêng bị lãng quên hoặc chưa hoàn thành, linh hồn của những người liên quan sẽ không thể yên bình, dẫn đến việc họ sẽ tìm lại nhau trong kiếp sau.

“Anh nghĩ... chúng ta có thể đã từng quen nhau ở một kiếp trước,” Đăng Dương nói, ánh mắt nghiêm túc. “Những giấc mơ của anh và em quá giống nhau để chỉ là trùng hợp.”

Pháp Kiều trầm ngâm. “Nếu đúng như vậy... thì tại sao chúng ta lại gặp nhau ở kiếp này? Có phải để hoàn thành điều gì đó còn dang dở không?”

---

Sự trùng hợp hay định mệnh?

Tối hôm đó, khi cả hai đang trên đường trở về từ thư viện, trời bất chợt đổ mưa lớn. Họ trú tạm dưới một mái hiên nhỏ, hơi lạnh của cơn mưa khiến Pháp Kiều run lên.

Đăng Dương cởi áo khoác, khoác lên vai cậu. Pháp Kiều nhìn anh, ánh mắt cậu đầy cảm kích nhưng cũng xen lẫn sự bối rối.

“Anh Đăng Dương,” cậu khẽ nói. “Có bao giờ anh nghĩ rằng... chúng ta gặp nhau không chỉ là ngẫu nhiên?”

Đăng Dương lặng lẽ gật đầu. “Anh đã nghĩ về điều đó rất nhiều. Và anh tin rằng, có một lý do nào đó mà chúng ta lại gặp nhau. Nhưng để biết được lý do đó là gì, anh nghĩ chúng ta cần phải tìm thêm những mảnh ghép khác của quá khứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duongkieu