Chương 9
Cô vào trong nhà tắm, mặc y phục vào suy nghĩ: y phục rất vừa có thêu vân mây và biểu tượng thanh kiếm tương tự như võ phục. Xong xuôi cô cột nửa tóc, phần còn lại để tự nhiên.
Vô Khuê: - Cậu làm gì trong đấy thế?
- Tớ ra ngay đây. Cô mở cửa bước ra, người ở ngoài cửa đứng im ngắm nhìn.
- Cậu sao thế?. Mau vào thay không muộn học bây giờ.
Vô Khuê hoàn hồn, đi vào trong thay.
Cô lấy sách vở rồi đứng ngoài chờ, lâu không thấy Vô Khuê ra nên đẩy cửa phòng tắm. Đập vào mắt chính là cô bạn đang rửa mặt, tay vẫn còn dính chút máu.
- Cậu không sao đó chứ Vô Khuê?
- Tớ chảy máu cam thôi, không sao.Vô Khuê rửa sạch tay, rồi hơi choáng đi ra ngoài.
Cô lo lắng đỡ lấy Vô Khuê:
- Cậu nghỉ ngơi đi, tớ sẽ xin phép cô.
- Không sao, tớ đi học được.
- Ừm nếu mệt thì bảo tớ xin phép.
Cả hai cùng đi học vì Song Tư đã đi trước.
- Hôm nay sẽ học tầng đầu tiên: luyện khí. Cô chủ nhiệm nói.
- Thưa cô, em xin phép vào lớp ạ. Cô cúi người.
- Ừm hai em mau vào đi.
- Vâng. Cô nhanh chóng đưa Vô Khuê vào chỗ ngồi.
Cô chủ nhiệm bắt đầu bài giảng, Lam Nguyệt chăm chú ghi chép thỉnh thoảng nhìn sang Vô Khuê xem bạn có ổn không. Thấy Vô Khuê ổn , cô mới tập trung vào bài giảng được.
Cuối tiết, cô chủ nhiệm dẫn cả lớp tới rừng trúc, nơi trước đó Lam Nguyệt cùng Vô Khuê phát hiện ra.
- Chúng ta sẽ tu luyện ở đây. Cô chủ nhiệm ngồi xuống một phiến đá, hai tay thả lỏng nhắm mắt lại.
Cô nhìn rồi làm theo, vì linh mạch của cô đã được bố của cô - Lam Tuấn phá bỏ phong ấn nên rất thuận lợi. Ngồi được một lúc ,thì cô cảm được trong người tràn đầy linh khí.
- Các em có thể đến đây tùy lúc, bạn lớp trưởng đi với cô một lát. Lớp có thể giải tán.
- Tớ có chia sách và y phục cho các bạn rồi mà quên ở phòng. Cô cười bối rối .
- Vâng. Cả lớp đứng lên cúi người.
- Không sao đâu, buổi sau phát cũng được nha. Các bạn cùng lớp trừ Vô Khuê với Song Tư đồng thanh.
- Thưa cô, em có thể đi cùng bạn ấy được không ạ? Vô Khuê nói tay vân vê y phục.
- Được em có thể đi theo.
Cô chủ nhiệm dẫn cả hai lên phòng hiệu trưởng, Lam Nguyệt thấy rất khó hiểu vì sao cô đột nhiên lại dẫn mình đến phòng thầy hiệu trưởng
- Thưa thầy, em dẫn học sinh đến rồi a. Cô gõ cửa.
- Được, bảo em ấy vào gặp tôi. Cô có thể về. Ông giờ cảm xúc lẫn lộn, có thể đây là tiểu hậu bối nhà ông.
- Cô về trước đây. Em có thể vào được rồi.
- Dạ. Cô gõ cửa:
- Em xin phép vào ạ
- Ừm. Em vào đi.
- Vâng. Cô đẩy cửa bước vào, cẩn thận nhìn căn phòng trang trí theo kiểu cổ phong. Cô bước đến chỗ thầy hiệu trưởng đang ngồi bên bàn trà:
- Thưa thầy, cô cúi người.
- Được rồi, em có thể ngồi xuống. Ông nhìn thiếu nữ trước mắt.
- Vâng. Khi vừa bước vào cô đã thấy khí tức vừa quen lại vừa lạ. Quen là vì khí tức này rất giống ông nội của cô cũng là thầy hiệu trưởng. Mà ông nội thì sao mà trẻ như vậy được. Khi cô còn mải suy nghĩ, thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô. Cô chỉ có thể ngồi yên.
- Đúng là cháu của ông, đã lớn như vậy rồi. Ông thu tay , đã xem ký ức của A Nguyệt, khẳng định đây chắc chắn là cháu gái của mình. Liền phất tay trở về hình dáng thật của bản thân.
Lam Nguyệt đơ ra không tin được, người trước mắt lại là ông nội cũng chính là thầy hiệu trưởng.
- Ông ơi, A Nguyệt muốn về nhà.
- Được. Ông đưa A Nguyệt về.
- A, còn bạn đang chờ con ngoài cửa. Con đi nói cho bạn ấy về trước.
- Được.
Cô nhanh chóng lau nước mắt, rồi mở cửa. Bước ra ngoài đóng cửa:
- Vô Khuê, cậu về trước nha. Tớ và thầy hiệu trưởng có việc. Nói rồi cô đưa chìa khóa cho Vô Khuê.
Vô Khuê nhận lấy chìa khóa, để ý mắt cô còn đọng vài giọt nước.
- Cậu khóc đấy à.
- Ừm. Tớ sẽ nói với cậu sau. Giờ tớ phải đi với thầy hiệu trưởng một lát. Nói xong,cô mở cửa bước vào trong phòng, đóng cửa lại:
- Ông ơi, con muốn về.
- A Nguyệt lại đây. Ông xuất ra truyền tống phù, đưa cô về nhà.
Luồng ánh sáng màu xanh lam nhạt lóe lên, rồi dần biến mất đưa hai người đến nơi cần đến.
Đôi lời tác giả: Đoạn cuối vừa vết vừa khóc 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro