Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Trong một căn phòng bố trí theo kiểu cổ phong, thầy hiệu trưởng ngồi ở bàn làm việc vừa phát hiện ra một tia tâm thức xâm nhập không lâu đã bị kết giới của ông lập ra đánh bật. Mà tia tâm thức kia, ông nhận ra nó giống hệt như linh lực của Lam gia nhà ông vậy. Ông nhíu mày suy nghĩ, bất chợt có tiếng gõ cửa:
- Em đến để đưa tài liệu cùng danh sách học viên khoá này.
- Cô vào đi. Ông lập tức hồi thần.
Chủ nhiệm của cô bước vào, nhẹ nhàng đặt xấp giấy xuống bàn.
- Đây là toàn bộ thông tin học viên của lớp em. Cô lấy tờ thông tin của Lam Nguyệt đưa cho hiệu trưởng xem.
- Em ấy tư chất rất tốt. Lần đầu tiên mà có học sinh đấu ngang với em.
Ông trầm ngâm, mà nhìn vào thông tin của Lam Nguyệt:
- Tôi muốn gặp trực tiếp học sinh này.
- Dạ vâng, mai có tiết em sẽ gặp riêng em ấy.
- Được rồi cô ra ngoài đi.
- Vâng. Chủ nhiệm liền nhẹ nhàng ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Vô Khuê đắp lên trán Lam Nguyệt một chiếc khăn đã vắt bớt nước, ngồi nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Song Tư bước vào trong phòng, nhìn hai cô bạn một bất tỉnh, một lo lắng :
- Đã xảy ra chuyện gì vậy cậu? Cậu ấy sao thế?
- Tớ cũng không rõ. Cậu ấy kêu nóng rồi bất tỉnh đến giờ. Vô Khuê liền sờ trán Lam Nguyệt thấy nhiệt độ đã về với mức bình thường, liền tạm thời yên tâm.
Vô Khuê nói với Song Tư:
- Cậu trông chừng cậu ấy giúp tớ. Tớ đi mua cơm. À mà y phục cùng sách tớ để trên giường cậu rồi đó.
- Ừm cậu mau đi đi.
Sau khi Vô Khuê đi không lâu, thì cô tỉnh lại. Song Tư thấy cô tỉnh lại liền đỡ cô ngồi dậy:
- Cậu thấy sao rồi?
- Tớ ổn. Cô cũng không chú ý đến trên mu bàn tay phải,chỗ ngón giữa và ngón áp út có vết bớt hình đám mây rõ ràng.
- Vô Khuê, cậu ấy đâu rồi? Cô nhìn xung quanh.
- Cậu ấy vừa đi ra ngoài mua cơm rồi. Chắc sắp về đó.
- Tớ cũng đói rồi. Cô xuống giường rót chút nước uống. Nãy giờ cô khát khô cổ rồi.
Một lát sau Vô Khuê cũng về phòng, tới nơi nhìn thấy Lam Nguyệt đã tỉnh.
- Cậu tỉnh rồi. Suýt nữa thì tớ mang cậu tới phòng y tế đó, nếu cậu không tỉnh.
Cô cười nhẹ.
- Tớ không sao, cậu và Song Tư đừng lo.
- Vậy mau ăn cơm, tớ đói rồi. Vô Khuê lấy 3 suất cơm ra.
Cả ba cùng ăn cơm vui vẻ, nói chuyện trên trời dưới đất. Là nói chuyện nhưng hai người nói, một ngồi nghe.
Vô Khuê nhìn Lam Nguyệt:
- Sao cậu không nói câu nào thế?
Lam Nguyệt lúc này đã ăn xong:
- Tớ từ nhỏ đã vậy rồi, khi ăn không được nói chuyện.
- Có chuyện như vậy sao?
- Ừm, cô mang khay cùng đũa đi rửa.
Chiều nay chúng ta có tiết học nha.
- Bọn tớ biết rồi a. Phòng mình có 3 người chán quá. Vô Khuê vừa dứt lời thì ngoài cửa có một giọng nói rụt rè:
- Xin hỏi, ở đây ai là trưởng phòng?
- Ơ, là cậu ấy. Vô Khuê kéo Lam Nguyệt ra ngoài.
- Tớ muốn xin vào phòng mình.
- Được, cậu cứ tự nhiên. Cậu mới nhập học à?
- Đúng vậy.
- Sau này là bạn cùng phòng rồi cứ thoải mái nha.
-Tớ tên Nhan Tư. Cô bạn mới rụt rè nói.
- Lát nữa chúng tớ có tiết học rồi, cậu buồn chán thì đi dạo nha. Cô đưa chìa khóa dự phòng cho Nhan Tư, rồi leo lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro