Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

"Công tước, ngài chưa từng nghĩ rằng hành vi của chồng tôi là kỳ lạ sao?"

Enoch im lặng một lúc vì câu hỏi của Ines đúng như những gì anh ta thắc mắc.

"Nó chắc chắn là lạ."

Thực tế là Ryan chẳng dính líu gì đến hội họa từ khi còn nhỏ.

Và từ khi kết hôn thì anh ta bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.

Nếu là Ines thay mặt anh ấy vẽ, thì tất cả các câu đố sẽ khớp với nhau.

Trong khi đó, Ines liếc nhìn Enoch, người đang suy tư.

'Tốt, có vẻ là đủ rồi.'

Cô ấy không thể kể ngọn nguồn của mọi thứ.

Những nghi ngờ trong anh ta đã được khơi dậy, và bây giờ là lúc cho anh ta thời gian để suy nghĩ.

'Công tước xứ Sussex có một tính cách rất lý trí.'

Vì vậy, càng nghĩ về nó, anh ấy sẽ càng nhận ra rằng tình huống hiện tại rất nghi hoặc.

Ines lùi lại một bước và mỉm cười.

"Tôi sẽ cung cấp cho ngài bức ảnh, vì vậy ngài xem kỹ hơn nhé."

Sau đó, cô ấy hơi nâng gấu váy của mình và làm một nếp gấp.

"Vậy tôi sẽ đợi liên lạc của ngài, Công tước xứ Sussex,"

Sau khi nói những lời đó, Ines nhẹ nhàng quay lại.

Enoch đang nhìn theo bóng lưng xa xăm của cô ấy, và gọi Ines.

"Nữ bá tước Brierton."

"Vâng?"

"Dùng cái này."

Enoch rút một thứ gì đó trong túi ra và đưa cho cô.

Ines đột ngột nhận lấy nó với vẻ mặt ngạc nhiên.

Đó là một chiếc khăn tay sang trọng với những góc thêu tinh xảo.

Enoch tiếp tục nói một cách thờ ơ.

"Tay cô đang dính than chì đó. Lau tay trước rồi hẳn đi".

"..."

Ines nghẹn ngào trong giây lát.

Enoch nãy giờ chưa đá đọng gì đến cô, nhưng lại nhận thấy tay cô dính đầy than chì rồi đưa cho cô một chiếc khăn tay.

Ryan nổi tiếng với các bức tranh của Ines thì lại chưa bao giờ, chưa bao giờ...

'Mình chưa thấy ai chu đáo đến thế.'

Ines khẽ cắn môi, cười nhạt.

"Cảm ơn ngài."

"Không có gì. À mà nhân tiện, nữ bá tước Brierton. "

"Vâng?" Ines nhìn Enoch với vẻ mặt khó hiểu.

Enoch đột nhiên hỏi.

"Nữ bá tước có thường đọc Tạp chí Elton không?"

Đó là một câu hỏi hơi kỳ quặc.

Ines chớp hai mắt và nhanh chóng trả lời.

"Vâng, tôi đọc nó mỗi ngày."

"Tốt."

Enoch gật đầu và tiếp tục nói nhỏ.

"Tuần tới, cô hãy xem kỹ các quảng cáo trên trang của Elton."

"Hả? Ý ngài là gì?"

Ines rất hoang mang, nhưng cả hai đã ở một mình quá lâu để trả lời câu hỏi. Nếu có ai nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, mọi thứ có thể hơi phiền phức.

"Được rồi, chào Ngài, tôi sẽ vào trước."

"Ùm."

"Cảm ơn."

Ines, xin phép rồi nhanh chóng đi về phía sảnh tiệc. Trong khi đó, Enoch bị thu hút bởi một cảm giác kỳ lạ.

'...... biểu cảm vừa nãy.'

Biểu cảm của Ines khi cô cúi đầu và nói lời cảm ơn khi anh đưa chiếc khăn tay. Không hiểu sao nó trông rất buồn.

'Tại sao Nữ bá tước lại có biểu hiện như vậy?'

Những biểu hiện nhỏ mà bình thường anh sẽ không chú ý tới giờ lại làm đầu óc của anh rối tung lên. Có lẽ đó là lý do tại sao Enoch không thể rời mắt khỏi Ines mặc dù cô đang đi xa dần.

***

Ngay khi Ines bước vào sảnh tiệc, Ryan đi tới cạnh cô.

"Ines, em đang chơi anh đấy à?"

Ryan liếc nhìn xung quanh, hạ giọng và tỏ ra rất khó chịu.

"Ý anh là, sao anh phải đứng giữa cái sảnh như kẻ ngốc vì không có bạn nhảy chứ?"

"..."

Ines nhìn Ryan chằm chằm. Mặc dù cô ấy đã ra đi khá lâu, nhưng Ryan lại chỉ quan tâm đến thể diện của anh ta.

'Nếu mình ở vị trí của Ryan, mình sẽ hỏi tại sao Ryan lại ra ngoài trước.'

'Không, mình sẽ tìm nơi Ryan đang đứng và lo lắng cho sức khỏe của anh ta ...'

... Ines một lần nữa nhận ra rằng mức độ tình cảm của họ dành cho nhau quá khác nhau.

Ines cắn môi, trả lời một cách thờ ơ.

"Em bị đau đầu, nên ra ngoài để hít thở không khí một chút."

Cô ấy nói như vậy đề phòng Ryan lo lắng.

"Em đau đầu à? Ha... "

Ryan chỉ tặc lưỡi như thể anh đang choáng váng.

'Chậc, mình thật ngu ngốc khi mong đợi điều đó.'

Ines khẽ nhếch mép, hỏi Ryan.

"Vậy tại sao anh không kiếm bạn nhảy đi?"

"Sao cơ?"

"Lúc trước anh đã nhảy với Charlotte trong buổi khiêu vũ đầu tiên. Vì vậy, em nghĩ rằng anh sẽ nhảy với Charlotte. "

Như bị nói trúng tim đen, Ryan im lặng.

Bất kể Charlotte có thân thiết với Ines đến đâu, thì vợ hợp pháp của Ryan vẫn là Ines. Nhưng, Ryan luôn yêu cầu Charlotte nhảy trước.

Ines nói nhỏ.

"Anh luôn có một người bạn nhảy tên là Charlotte, vậy anh đâu cần phải quan tâm em đã đi đâu đâu."

"... ... Không, chuyện đó....!"

Ryan vô cùng tức giận, như thể anh đã bị tóm gọn.

Thật ra, đó là bởi vì những lời của Ines là sự thật. Một khoảng thời gian trước, rất lâu sau khi Ines biến mất.

Ryan và Charlotte hoàn toàn không quan tâm đến việc Ines đang ở đâu, và họ đã nhảy cùng nhau rất nhiều bài. Nhưng luôn có tiếng thì thầm xung quanh họ.

<Nhân tiện, nữ bá tước Brierton đã không ở đây một thời gian.>

<Bá tước đang nhảy với Quý cô Jason kìa.>

<Hai vợ chồng họ có hòa thuận không?>

<Họ luôn tách rời nhau.>

Sau khi nghe thấy những lời thì thầm, Charlotte rời khỏi Ryan với vẻ mặt hơi xấu hổ.

<Bá tước, em sẽ gặp anh sau.>

<Được.>

Sau khi chia tay với Charlotte, Ryan bắt đầu tìm Ines.

Tuy nhiên, Ines không có ở đó, và bầu không khí xung quanh anh ấy khiến tôi không khỏi rùng mình.

Sau đó Ines đã trở lại đúng lúc. Nhưng những gì cô nói khiến anh ta không ngờ.

"Em chỉ muốn đi về vì rất mệt."

Ryan lộ vẻ thất vọng.

"Chờ đã, về nhanh thế hả?"

Ines nhìn Ryan với vẻ mặt kỳ lạ.

Mặc dù cô ấy nói rằng cô ấy bị đau đầu và cô ấy muốn về nhà nghỉ ngơi vì cô ấy mệt mỏi, nhưng anh ta chẳng có chút lo lắng.

'Anh ta thậm chí còn không quan tâm.'

Nụ cười của Ines sâu hơn một chút.

"Anh không cần phải buồn. Sao anh không ở lại và tận hưởng bữa tiệc nhiều hơn một chút đi." (Ines)

"Hả?"

"Đây là một bữa tiệc quan trọng do hoàng gia tổ chức, em hiểu mà."

Ryan bối rối. Đó là bởi vì anh ấy nhận thấy cái gai trong giọng nói của Ines.

Nhưng mà.

"Được rồi, về nhà trước và nghỉ ngơi đi." Ryan cố nặn ra một nụ cười.

"Đây là một cuộc sống xã hội. Anh hiểu chứ."

"Ùm."

Ines nhìn thoáng qua Ryan, rồi rời khỏi sảnh tiệc ngay lập tức.

Ryan nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của cô khi rời đi.

'Chà, nếu Ines tức giận, thì mình có nên quan tâm không?' Ngay sau đó, Ryan nhún vai trong nội tâm.

'Trên đường về nhà, mình có thể mua cho cô ấy một ít hoa.'

Vậy Ryan đã hòa vào đám đông một cách dễ chịu.

***

Trong xe ngựa trên đường về.

Ines ôm ngực và hít một hơi ngắn và sâu.

Đó là vì sự căng thẳng đã được giải tỏa khi cô ấy ở một mình.

'Không thể tin là mình đã nói chuyện một mình với Công tước xứ Sussex.'

Tất nhiên để ly hôn, để lấy lại những bức tranh cô đã vẽ cho đến nay, cô rất cần sự giúp đỡ của Công tước.

'Nhưng mà mình thực sự không nghĩ rằng mình có đủ can đảm để tiếp cận Công tước.'

Cô nhớ lại những gì Ryan và Charlotte lúc nào cũng nói với cô.

<Cậu không thể làm điều đó đâu.>

<Em nghĩ em có thể làm gì hả? Chỉ cần đứng im lặng thôi.>

Giọng nói lạnh lùng, chế giễu đó.

Tuy nhiên, Ines đã tự mình thuyết phục được Công tước xứ Sussex. Bằng chứng cho điều đó, không phải là chiếc khăn tay này sao?

Ines nhìn xuống chiếc khăn mà Enoch đã đưa cho cô.

Một chiếc khăn tay màu trắng đã dính than chì. Mặc dù đối với người khác thì nó có vẻ không có gì to tát nhưng đối với cô nó lại là một món đồ có ý nghĩa đặc biệt.

'Mình cũng có thể làm được.'

Cô ấy đã rất dũng cảm.

Bằng chứng là cô ấy đã thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch để lấy lại cuộc sống của chính mình.

'... Làm ơn đi, Công tước xứ Sussex cần chấp nhận đề nghị của mình.'

Sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay một lúc lâu, Ines gấp nó lại gọn gàng và cho vào túi.

Rồi cô ấy nhìn ra cửa sổ.

Đèn đường lộn xộn bên ngoài cỗ xe đang chuyển động.

Nó giống như trái tim đã tan vỡ của cô vậy.

"Ha..."

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi của Ines.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro