Chap 5
"Nhưng Ines, chúng ta là bạn mà...."
"Vì chúng ta là bạn bè, nên cậu cần phải cẩn thận hơn."
Ines trả lời một cách mềm mại nhưng đanh thép.
Trên thực tế, điều đó là đúng.
Ở Vương quốc Lancaster, trừ khi đó là người thân hoặc người yêu của nhau, việc tiếp xúc thân mật cần được hạn chế.
Hành vi của Charlotte rõ ràng là thô lỗ. Ines tiếp tục nói chuyện với Charlotte trong khi cô ta vẫn còn bàng hoàng.
"Và tôi không nghĩ rằng mình có thể chấp nhận yêu cầu của cậu."
"Hửm, tại sao?"
"Mặc dù chúng ta là bạn thân, nhưng cậu sẽ đi chung xe với một cặp vợ chồng. Khi đó người khác sẽ nghĩ gì? "
Có lẽ việc Charlotte yêu cầu một việc như vậy là để thể hiện rằng cô ấy rất thân thiết với gia tộc Brierton và cũng là để chế nhạo Ines.
Ines nheo mắt.
Trong tương lai, Ines đã nghe được khá nhiều tin đồn về Charlotte.
Vào thời điểm đó, Ines không biết gì về chuyện tình cảm của Charlotte và Ryan, vì vậy họ nói: "Đó chỉ là tình bạn đơn thuần".
Ines bận rộn đến nỗi không thể tìm kiếm được sự đồng cảm và quá ngây thơ để có thể nhìn ra sự thật.
'Mình không thể để danh tiếng của mình bị hoen ố nữa.'
Trong khi đó, khi thấy Ines lạnh lùng từ chối yêu cầu của Charlotte, Ryan ngạc nhiên.
"Này, tại sao em lại lạnh lùng như vậy?"
"Lạnh lùng, ý anh là sao chứ?"
Mặt Ryan trông như bị biến dạng, nhưng Ines đáp lại mà không nhướng mày.
"Thay vào đó, đứng vào vị trí của Charlotte, nói không không phải sẽ không hợp lí sao?"
"Sao cơ?"
"Anh thân với Charlotte, và em với Charlotte đã là bạn bè với nhau từ rất lâu rồi, vì vậy điều đó không thành vấn đề."
Ines nhún vai.
"Không phải Charlotte nên cẩn thận với ánh nhìn của mọi người hơn sao?"
"Nhưng ánh nhìn của người khác quan trọng như thế sao?"
"Đúng vậy. Charlotte vẫn còn độc thân, và cô ấy cần quan tâm đến đến hôn nhân ".
Ines cười nhẹ, giả vờ như không biết gì.
"Cô ấy đã yêu cầu em giới thiệu cô ấy với một quý ông vài lần."
"Này, Ines, chuyện đó..."
Charlotte nhìn vào mắt Ryan, không biết phải làm gì.
'Đúng vậy, chuyện đó sẽ làm anh tổn thương lắm đó.'
Ines nhếch môi.
Bởi vì trước mặt Ryan, Charlotte sẽ chỉ giả vờ muốn trao sự trong trắng cả đời cho anh.
"Nếu cậu đang nghĩ đến việc kết hôn, chẳng phải tốt hơn là tránh làm những việc dẫn tới hiểu lầm sao?"
Ines quay sang Charlotte, giả vờ như không biết gì.
"Chờ đã, đó là..."
"Chuyện đi chung không phải là tôi không đồng ý, nhưng tôi nghĩ những phụ nữ khác trong xã hội sẽ có định kiến với hành vi của cậu."
"Định kiến?"
"Đúng vậy, định kiến về việc thân mật quá mức với những người đàn ông đã có gia đình."
Khuôn mặt của Charlotte nóng lên ngay lập tức.
'Cô ta không nhận ra mối quan hệ giữa mình và Ryan, đúng không?'
Charlotte liếc nhìn Ines, nhưng Ines chỉ có một khuôn mặt bình tĩnh.
'Chắc chắn cô ta chưa nhận ra.'
Charlotte cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tuy vậy, trái tim cô vẫn cảm thấy khó chịu như thể bị một cái gai dưới móng tay.
Cô ta đang nói mình là một người thô tục.... Không thể nào, Ines ngây thơ đó không thể nói những điều như thế.'
Khi Charlotte tự nhủ trong lòng.
"Anh không biết là Quý cô Jason đang bận tâm đến chuyện hôn nhân đấy."
Giọng nói lạnh lùng của Ryan vang lên.
'Ah!'
Cảm thấy trái tim mình chùng xuống, Charlotte ngẩng đầu lên.
Cô thấy Ryan đang nhìn thẳng vào mình.
"À, chuyện đó..."
Charlotte cố gắng bào chữa, nhưng Ines đã nhanh hơn.
"Ryan, không phải phụ nữ luôn thích như vậy sao? Gặp được một người đàn ông tốt và tìm được sự ổn định là niềm hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ mà ".
"Này, Ines!"
"Charlotte chỉ mong muốn như vậy thôi."
Giả vờ vòng tay quanh Charlotte, Ines đẩy Ryan ra xa hơn.
"Nhưng Charlotte rất đáng yêu luôn, hôm trước cô ấy bảo em giới thiệu cô ấy với Ngài Todd."
Ryan nắm chặt tay.
William Todd.
Là con trai thứ ba của Tử tước Todd, anh ta là một người có tài năng xuất chúng khi đã gia nhập Đội Kỹ sĩ Hoàng gia bằng chính năng lực của mình.
Anh ấy bằng tuổi Ryan, hai người lúc nào cũng được so sánh với nhau.
'Nói chính xác hơn, khả năng của William tỏa sáng hơn khi so sánh với Ryan.'
Không giống như Ryan, người không có gì trước khi kết hôn với Ines, William đã tạo dựng được một chỗ đứng cho riêng mình.
Nụ cười của Ines sâu hơn một chút.
"Chà, Charlotte thậm chí còn thêu khăn tay để tặng cho Ngài Todd."
"..."
"Em cũng không tính nói chuyện này đâu vì cô ấy là bạn của em mà, nhưng mà cô ấy đáng yêu quá phải không?"
"Ùm, đúng vậy...."
Sau khi trả lời, Ryan đã im lặng.
Anh ta nghiến răng rất mạnh.
'Lòng tự trọng của anh ta đang bị tổn thương.'
Ines nhìn Ryan với ánh mắt hạnh phúc, rồi đứng dậy.
"Em muốn đi vệ sinh một lát, hai người cứ nói chuyện nhau đi."
Ines bước ra ngoài, tựa vào một nơi gần đó.
Khi cô lắng nghe, giọng nói kìm nén của Ryan vang lên.
"Todd? Todd? Sao em có thể tặng một chiếc khăn tay hay bất cứ thứ gì cho người đàn ông đó?"
Ha, sau khi phá lên một tràng cười tức giận. Ryan hỏi lại.
"Charlotte, em đã từng tán tỉnh những người đàn ông khác ngoài tôi chưa?"
"Em cũng không thể sống mà chỉ mãi mãi là người yêu của anh thôi đúng không?"
"Nói ngay bây giờ!"
Ines nghe thấy hai người họ tranh cãi, cười toe toét.
'Trước đây cũng có mấy lần như thế này.'
Quá khứ trước khi hồi sinh.
Charlotte có một mong muốn mãnh liệt về hôn nhân, hay nói chính xác hơn là muốn nâng cao vị thế của mình thông qua hôn nhân.
Ines đã cố gắng giới thiệu một người đàn ông tốt cho Charlotte. Cô nghĩ rằng nếu Charlotte tìm được một người bạn đời tốt, cô có thể sẽ chia tay Ryan.
... Nếu điều đó xảy ra, Ines tin rằng Ryan sẽ quay lại với cô.
"Nhưng, ngay cả khi vậy, họ vẫn dính chặt với nhau và thậm chí không hề tách rời."
Ines nhún vai và quay lại.
Bây giờ, cô đã không còn quan tâm đến một điều viển vông như vậy nữa.
Điều quan trọng đối với cô ấy bây giờ là.
'Buổi khiêu vũ của năm mới.'
Ở đó, bằng cách nào đó cô phải gặp được Công tước xứ Sussex.
Đôi mắt xanh đậm của Ines chìm đắm một cách lạnh lùng.
***
Ngày tổ chức tiệc mừng năm mới.
Ines đứng trước gương với vẻ mặt căng thẳng. Một chiếc váy màu trắng bạc ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô và rũ xuống một cách trang nhã.
Bộ lông màu trắng được quấn quanh vai làm cho bộ váy càng thanh lịch, và cô đeo hoa tai ngọc lục bảo rất phù hợp với màu mắt của cô ấy.
Tuy cô không dùng đồ trang sức gì cầu kỳ nhưng trông cũng không hề xoàng xĩnh. Đúng hơn, cô ấy vẫn thanh lịch và trang nghiêm như một nữ hoàng. Bản thân vải của chiếc váy, lông thú và hoa tai đeo trên người đều đắt tiền.
'Đã lâu rồi mình chưa đeo đôi bông tai này.'
Ines chạm vào tai cô ấy một cách đầy hoài niệm.
Cô thích cảm giác đôi bông tai ngọc lục bảo lủng lẳng trên tai của mình.
'Mẹ tôi rất thích đôi hoa tai này.'
Đôi hoa tai ngọc lục bảo này là vật kỷ niệm của mẹ cô.
Cô nghe nói giá của đôi bông tai này đủ mua cả một cỗ xe.
Để kỷ niệm 5 năm ngày cưới với mẹ cô, ba cô đã trực tiếp nhờ một nghệ nhân nổi tiếng làm nó.
Tuy nhiên, Ines ở kiếp trước thậm chí còn không đeo đôi bông tai này nhìu mà chỉ một vài lần.
"Đôi bông tai đó ở đâu ra vậy? Thật xa xỉ. Nếu em là bà chủ của một gia đình, em nên biết cách tiết kiệm chứ."
Đó là bởi vì Ryan đã nói như vậy.
Nếu cô ấy không trở lại quá khứ, nếu cô ấy được đưa đến bệnh viện tâm thần và dành phần đời còn lại của mình ở đó thì....
'... Đôi hoa tai này có thể thuộc về Charlotte?'
Ines cắn răng hàm của mình.
"Thưa phu nhân, xe ngựa đã sẵn sàng rồi ạ."
Ngay sau đó, người giúp việc nghe thấy tiếng trả lời.
"Được rồi, tôi đang đi xuống."
Ines quay lại và đi ra ngoài.
Ryan đang đợi ở tầng một của biệt thự, nhìn thấy cô và nhíu mày.
"Trang phục của em có quá hào nhoáng không vậy?"
Anh ta khiển trách ngay lập tức.
"Anh đã nói là anh không thích những phụ nữ xa hoa. Em sẽ tiếp tục ăn mặc thiếu chín chắn và tốn kém như vậy trong bao lâu nữa..... "
(*Mình có thể bóp cổ tên này rồi chứ?)
"Em thích nó." (Ines)
"Sao cơ?"
Ngay lập tức, đôi mắt Ryan mở to.
Ines nói thêm.
"Em biết anh thích gì. Nhưng em rất thích nó, vì vậy em đã ăn mặc như thế này ".
"... Ines?"
"Anh nói em nên biết cách tiết kiệm khi là bà chủ của gia đình, phải không?"
Cạch, cạch, cạch. Gót giày va vào nền đá cẩm thạch tạo ra âm thanh riêng biệt.
Ines, đứng ngay trước mặt Ryan, đưa tay ra và chạm vào cổ áo của chồng mình. Anh nghĩ những ngón tay thon dài của Ines sẽ chạm vào phần trên của bộ vest có góc cạnh gọn gàng của anh, nhưng tay cô lại hướng tới cà vạt của anh.
"Anh nói cũng đúng, nhưng anh vẫn phải nghĩ về bộ mặt của Bá tước Brierton chứ." (Ines)
Ines dùng lực siết chặt chiếc cà vạt.
"Ưm."
Trước hơi thở gấp gáp trong phút chốc, Ryan cứng đờ vai.
"Anh đã mặc những bộ đồ đẹp nhất mà được đặt may trong phòng thay đồ, và anh còn đeo cà vạt lụa từ phương Đông." (Ines)
Ines nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Tất cả không phải vì bộ mặt của Bá tước sao?" (Ines)
"Đúng là vậy... nhưng."
"Vì vậy, từ bây giờ, em cũng sẽ nghĩ cho bộ mặt của Bá tước khi ăn mặc." (Ines)
Ines kết thúc bài phát biểu của mình một cách bình tĩnh.
"Ách, ách!"
Ryan như thể lương tâm bị cắn rứt, đột nhiên ho và tránh ánh mắt của cô.
Vì anh ta luôn viện cớ bắt Ines ăn mặc kém sang trong khi anh ta lại ham mê đủ thứ xa hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro