Triệu Vân Lan tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một sô pha cực kỳ nhỏ hẹp, hơi nghiêng người còn thiếu chút nữa ngã xuống. Y xoa đầu ngồi dậy, liền nhìn thấy trước mặt một màn hình ti vi thật lớn, chiếm hết cả một mặt tường.
Ta f*ck, đây là muốn làm gì?
Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoại trừ toàn bộ nhân viên Sở điều tra đặc biệt còn thêm một Thẩm Nguy, ngay cả hai quỷ Uông Chủy Tang Tán kia cũng có mặt, chỉ là đều đang hôn mê.
Đây là một gian phòng kín như bưng, không có lối ra nào, đừng nói cửa sổ, ngay cả lỗ thoát khí y cũng không tìm được. Cho nên bọn họ làm sao tới được, thật là khó hiểu.
Triệu Vân Lan vội vàng đánh thức mọi người, nhìn thấy bọn họ đều một bộ dạng không ngủ tỉnh mà phát cáu.
"Làm sao vậy?" Thẩm Nguy là người đầu tiên phản ứng lại, cau mày đi một vòng quanh phòng, "Chúng ta làm sao đi vào chỗ này được?"
Sở Thứ Chi cũng đi theo sờ soạng một vòng vách tường:"Ta sợ chúng ta cuối cùng sẽ thiếu dưỡng khí mà chết tại đây."
Triệu Vân Lan vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy một giọng nữ đều đều khô khan không biết phương hướng nào truyền đến, giống như âm thanh máy móc trên baidu:"Xin chào các thành viên của Sở điều tra đặc biệt, hoan nghênh đi vào nơi này. Đầu tiên tôi cam đoan với mọi người, các bạn ở trong này không có gì nguy hiểm đến tính mạng, thức ăn nước uống tuyệt đối sung túc. Chuyện các bạn cần làm, chính là đọc xong một quyển sách. Toàn bộ đọc xong là có thể rời khỏi nơi này."
Thẩm Nguy không cảm nhận được thanh âm này là từ đâu truyền đến, hình như là bốn phương tám hướng ——"Ngươi là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, các bạn biết tôi sẽ không làm các bạn bị thương là được rồi."
Hắc miêu liếm móng vuốt, chớp mắt nó một thân thịt béo nhảy lên cái bàn lớn ở chính giữa phòng:"Vậy thức ăn nước uống ngươi nói đâu?" Cả gian phòng trừ mấy chiếc sô pha mấy chiếc ghế dựa cùng cái bàn này, cũng chỉ có màn hình ti vi kia, trống hơ trống hoác.
"Cậu có thể tưởng tượng một chút."
Triệu Vân Lan vừa định lên tiếng nói ngươi không phải đồ lừa người sao, liền nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Đại Khánh xuất hiện một mâm cá khô.
Triệu Vân Lan:". . . . . ."
Sao còn có cả loại thao tác này.
Đại Khánh tha một con cá nhỏ lên cho vào miệng, nhấm nhấm nháp nháp, sau đó"miao" một tiếng hô:"Lãnh đạo, đây là thật sự! Lời của nàng có thể tin!"
Triệu Vân Lan:". . . . . . Mập mạp chết tiệt ngươi có tiền đồ chút được không."
Lâm Tĩnh ở một bên cầu nguyện:"Cho ta một chiếc di động, loại có camera làm đẹp ấy nhá."
Giọng nữ nói:"Thực xin lỗi, không thể cung cấp bất cứ công cụ thông tin nào."
Lâm Tĩnh:". . . . . ."
Triệu Vân Lan cất cao giọng nói:"Vậy ngươi làm thế nào cam đoan chúng ta có thể đi ra ngoài?"
Giọng nữ:"Tôi không cần cam đoan, dù sao các bạn hiện tại cũng ra không được, chỉ có thể nghe lời."
Triệu Vân Lan:". . . . . . Kia đi đi, mau bắt đầu đi, đọc cái gì?"
Giọng nữ:"Thỉnh các vị dựa theo bảng tên trên ghế để ngồi xuống, nội dung sách sẽ hiện lên trên màn hình. Dựa theo trình tự mỗi người đọc một chương. Hiện tại các bạn có thể tưởng tượng ra một ít bỏng và cocacola, có thể bắt đầu thưởng thức ."
Cái trò chơi gì thế này, còn nhân tính hóa nữa.
Đại Khánh lại tưởng tượng ra một mâm cá khô.
Mọi người đều tự ngồi xong, người thứ nhất là Sở Thứ Chi, gã nhìn thấy khoảng trống trước mặt mình xuất hiện con trỏ chuột lặng im hai giây, cam chịu bắt đầu lật.
Giọng nữ hữu tình vang lên:"Phải đọc to thành tiếng nha."
Thêm một cái từ "Nha" kia làm Sở Thứ Chi nổi đầy một thân da gà.
Sách tên là "Trấn hồn", vừa thấy nó các vị đang ngồi đều sửng sốt.
"Trấn Hồn sao. . . . . ." Triệu Vân Lan ngoắc ngoắc khóe môi, giống như đoán được cái gì, "Thú vị."
Trước mặt hắn bày cả bộ trà cụ, bắt đầu pha trà cho Thẩm Nguy.
Chúc Hồng ngồi bên cạnh bọn họ quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Sở Thứ Chi cư nhiên theo văn án bắt đầu đọc to lên:"Tác giả, ai ta không đọc được. . . . . . P, r, i, e, s, t. Như đề, chuyện xưa đô thị thần quái. Ôn nhu nội liễm công VS táo bạo tinh phân* thụ. . . . . . Này là cái kịch bản gì?"
*tinh phân: có hai nghĩa, một là tỉ mỉ chu đáo, một là tâm thần phân liệt, lão Triệu kiểu gì nhỉ? hehehe
Chúc Hồng đang ăn khoai tây chiên nhìn màn hình, nghe vậy thiếu chút nữa phun ra:"Ta f*ck, sao còn là văn đam mỹ nữa. Ta còn nghĩ nàng sẽ bảo chúng ta đọc tác phẩm nổi tiếng gì chứ."
Đại Khánh ở một bên lo lắng:"Đừng đảo lộn công thụ chứ."
Lâm Tĩnh sờ cằm:"Này. . . . . . cứ cảm giác quen thuộc nhể?"
【. . . . . . Quách Trường Thành chính là vào thời gian này, cầm giấy thông báo của cậu đi tới số 4 đường Quang Minh. 】
Sở Thứ Chi dừng một chút:"Ta f*ck, sách này không phải là chuyện xưa của cả đời Quách Trường Thành chứ."
Quách Trường Thành vốn vẫn thành thành thật thật ngồi nghe, đột nhiên nghe thấy tên mình liền bị dọa nhảy dựng:"Này. . . . . . Này hình như là lần đầu tiên em đến Sở điều tra đặc biệt báo danh ngày đó. . . . . ."
Chúc Hồng ăn xong khoai tây chiên, lại lôi ra một bao hạt dưa mà nhấm:"Tỉnh tỉnh, ngươi xem lại đi, ôn nhu nội liễm công với táo bạo tinh phân thụ, Tiểu Quách thành cặp với người phương nào chứ? Ta cảm thấy phải là. . . . . ."
Triệu Vân Lan đột nhiên nhận được ánh nhìn chăm chú của toàn thể thành viên, phi thường thản nhiên:"Kia đại khái chính là từ chuyện xưa cả đời của Tiểu Quách biến thành chuyện xưa của ta cùng lão bà nhà ta, hâm mộ rồi?"
Sau đó đem chén trà đầu tiên đặt trước mặt Thẩm Nguy, nhẹ giọng nhắc nhở:"Cẩn thận nóng."
Thẩm Nguy ôn hòa cười cười.
Chúc Hồng:". . . . . . Táo bạo tinh phân." (editor: té lăn té lóc=)))))))))))))
Sở Thứ Chi:"Chính là ngươi không sai ." Sau đó bắt đầu tiếp tục đọc.
【. . . . . . Vì thế, Quách Trường Thành nghĩ ra một chủ ý tự cho là vẹn toàn đôi bên—— cậu quyết định liều mạng một đêm không ngủ, rạng sáng hai giờ rưỡi tự mình đi một chuyến, nếu không có ai, đi ra nhà hàng McDonald's gần đó tạm ngủ một giấc, buổi chiều hai giờ rưỡi lại qua tiếp, dù sao hai cái thời gian này phỏng chừng luôn luôn có một cái đúng. 】
Sở Thứ Chi mặt nhăn mày nhíu:"Ngươi là đồ ngốc sao Quách Trường Thành?"
Tuy rằng trung gian giữa họ cách vài người, Quách Trường Thành vẫn phản xạ có điều kiện co đầu rụt cổ.
【. . . . . . Đúng lúc này, cửa lớn tòa nhà bị người từ bên trong đẩy ra, một người đàn ông tuổi còn trẻ từ bên trong sải bước đi ra. 】
Triệu Vân Lan"Hắc hắc" cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng muốt:"Đây chính là ta không sai."
Thẩm Nguy còn đang ở bên cạnh nghi hoặc:"Này sao lại có một quyển sách nói về chúng ta? Thật kỳ quái."
"Có cái gì kỳ quái chứ." Triệu Vân Lan nghĩ muốn vươn tay vuốt đầu hắn, nửa đường chuyển thành sờ nắn mặt hắn một phen, "Chúng ta nói không chừng chính là nhân vật dưới ngòi bút của ai đó đấy."
Thẩm Nguy cong mày cười với y, cũng không nghĩ nhiều nữa.
【 người này miệng ngậm điếu thuốc, tay nhét trong túi quần, dáng người cao gầy, bả vai đoan chính, mày rậm, mắt sâu, mũi cao. Thập phần anh tuấn, chỉ là sắc mặt thập phần âm trầm. 】
Triệu Vân Lan:"Hắc, miêu tả ta thực tốt, đủ suất."
Sở Thứ Chi:"Lãnh đạo, ngươi không thể ngồi yên mà nghe a."
Triệu Vân Lan búng tay vang dội về phía gã.
【. . . . . . Nhưng thời điểm anh đẹp trai nhìn thấy người đang đứng ở cửa, bước chân đột nhiên đến đây lập tức dừng lại, ngay sau đó, dùng kĩ thuật đổi mặt cao siêu vô cùng, trực tiếp từ giông bão sấm sét ầm ầm chuyển thành trời quang mây tạnh, phi thường tự nhiên lộ ra tươi cười thân thiết, ngay cả tí giảm xóc hòa hoãn cũng không có. 】
Chúc Hồng đánh giá:"Giả dối."
Sở Thứ Chi theo đuôi đánh giá:"Giả dối."
Triệu Vân Lan:". . . . . . Mau đọc đi, đọc xong sớm ra ngoài sớm."
【. . . . . . Liền một cái liếc mắt này, cậu tinh tường thấy, một người mặc đồng phục từ bên cạnh cậu cứ thế chân không chạm đất bay qua. Ông. . . . . . ông ông ông ông ta còn không có chân! 】
Quách Trường Thành cười khổ, nhỏ giọng nói:"Em lúc ấy thật sự bị dọa không nhẹ."
【. . . . . . Cậu thấy. . . . . . cậu thấy trên cổ cô gái kia có một vòng"chỉ đỏ"! Không phải dây đeo trang sức, mà là dính sát vào làn da. . . . . . là đường may tinh tế đem đầu và cổ nối vào với nhau! 】
Uông Chủy:". . . . . . Xin lỗi a Tiểu Quách."
Quách Trường Thành vừa xua tay vừa lắc đầu:"Không không không! Chị Uông Chủy, em lúc ấy chính là gan quá nhỏ, không có việc gì đâu."
Sở Thứ Chi trêu chọc hắn:"Vậy hiện tại nhóc gan lớn rồi sao?"
Chúc Hồng cách vài người trừng gã:"Đừng khi dễ Tiểu Quách người ta."
Quách Trường Thành lại vội vàng nói không có.
Triệu Vân Lan lắc đầu, thảnh thảnh thơi thơi uống trà.
Sở Thứ Chi liền bắt đầu tiếp tục đọc.
【. . . . . . Vì thế tạm dừng hai giây, Quách Trường Thành ngay cả một tiếng cũng không ra khỏi cổ họng, liền cứ thế ngất đi. Cậu ta thẳng tắp ngã xuống đất —— đúng, bởi vì không muốn tỏ ra mình quá ngu ngốc, còn bỏ qua trình tự trợn trắng mắt. Cậu ruột của cậu quả nhiên đã tìm cho cậu một công việc tốt vô cùng nổi bật a. 】
Sở Thứ Chi:"Đọc xong . Không phải là một câu chuyện dở tệ sao."
Triệu Vân Lan:"Không tốt còn có thể để ngươi mỗi ngày có thời gian xem biểu đồ thị trường chứng khoán a?"
Có đạo lý.
Quách Trường Thành đầu đã sắp chúi xuống dưới bàn rồi.
Sau đó con trỏ chuột xuất hiện trước mặt Thẩm Nguy.
"Đến ta rồi a." Thẩm Nguy cười cười, bắt đầu lật trang.
Triệu Vân Lan trực giác nội dung tiếp theo sẽ bất lợi cho mình, theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút.
【. . . . . . Kia khắp giường đầy đất đều bừa bộn quần áo, cũng không biết là định mặc hay định giặt, trên chiếc giường đôi lớn cũng đầy các loại đồ vật lung tung, quả thực có chút vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường—— chăn đơn bít tất trùm lấy một góc máy tính tạm thời chưa tính, kính râm ô dù cũng miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng đống giấy trắng cùng với bình lớn đựng chu sa lại khiến người khác cực kỳ khó hiểu —— mấy thứ này để thành một đống, chỉ dành ra một khoảng tí teo khó khăn lắm đủ cho một người là y nằm vừa, phỏng chừng cái khoảng này cũng là trước khi nằm xuống y tự mình đào ra. 】
Sở Thứ Chi:"Oa nha, có thể tưởng tượng."
Biểu tình của Thẩm Nguy có chút thối, hắn liếc Triệu Vân Lan một cái, tiếp tục đọc:【. . . . . . Một con mèo cả thân đen tuyền ngồi trên nắp xe, mèo ta có một cái cổ cảm giác thập phần uyển chuyển, trên cổ mọc ra một bộ mặt như bánh quả hồng phiên bản quả cầu lông, hình thể hình cầu, vừa nhìn liền thấy giống như huynh đệ Phi Châu của Garfield. 】
Đại Khánh tạc mao:"Garfield có thể so sánh với ta sao! Ah? Nó có ta đẹp như ta không?!"
Lâm Tĩnh lặng im:"Mèo Garfield người ta cũng có tôn nghiêm đó."
Đại Khánh một móng vuốt đánh tới.
Thanh âm của Thẩm Nguy vừa trong sáng lại ôn nhu, Triệu Vân Lan nghe còn thực hưởng thụ.
【. . . . . . Nói xong, không đợi Lão Dương trả lời, Triệu Vân Lan liền chỉ vào cửa nhỏ rách tung tóe được đục ra trên tường vây hỏi: "Đây là chỗ nào?" 】
"Được rồi." Thẩm Nguy nhẹ nhàng nói.
Vì thế con trỏ chuột liền hiện ra trước mặt Triệu Vân Lan.
【TBC】
Lời tác giả: Kỳ thật chính là, hình phạt công khai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro