Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

♥Chương 4: Được theo đuổi hay vướng vào rắc rối

☆☆☆☆☆☆♡♥♡☆☆☆☆☆☆

♡Tác giả: Mèo Yêu Cá Voi♡

Hạ Châu tuyệt đối không phải một cô gái hung dữ, trái lại cô có những sở thích rất nữ tính, như nấu ăn, thích may quần áo cho búp bê, thích sưu tầm đồ vật nhỏ nhắn đáng yêu chẳng hạn.

Những mặt này, nếu không phải là bạn bè thân thiết sẽ chẳng bao giờ biết được, ngoài vẻ lãnh đạm hàng ngày, ở cô còn tiềm ẩn một khía cạnh như vậy. Thực ra cô cũng rất dịu dàng đó chứ, với các bạn nữ, với giáo viên của mình cô đều một dạ hai vâng, ba cúi chào, vừa lễ phép lại vừa hiểu chuyện.

À, gần đây có ngoại trừ một người. Nam giảng viên nào đó suốt ngày được phong hết danh hiệu Bạch mã hoàng tử cấp trường tới Nam vương hoàn mỹ trong đội ngũ giảng dạy Đại học toàn miền Bắc.

Gương mặt anh nay đã được thần thánh hoá, chúng sinh viên thay vì gọi tên thầy đã chuyển dần sang gọi "Nam thần trên bục giảng".

Lại thêm sự kiện hôm nào đó Dương Anh Quân diện sơ mi trắng với viên cài tay áo bằng vàng trắng, sáng lấp lánh, một tờ báo chuyên cập nhật các xu hướng mới đã giật tít thế này:

"Không cần quá phô trương, ngay tại Học viện Báo chí cũng có một "anh thầy" chuẩn soái ca thế này", kéo theo đó là lượt theo dõi, bình luận, điên cuồng xin gia nhập vào diễn đàn trường; dân tình ai nấy đều tỏ ra ghen tị từng ngày với những nữ sinh Báo chí may mắn.

Fanclub riêng về thầy giáo của Minh Trang cũng vì thế mà sau một đêm trở nên sôi động khó có ban hội nào bì kịp, khiến cô nàng mỗi ngày đều đắc ý cười lớn ba tiếng, hào hứng khua môi múa mép cập nhật tình hình cho cô bạn thân.

Cho nên cũng đừng hỏi vì sao Hạ Châu một mặt vẫn giữ nguyên ác cảm với thầy, mặt khác lại nắm được nhất thanh nhị sở mọi thông tin về anh, quả thực rất là
mâu thuẫn!

Không những thế, cô nhận ra anh ta luôn cố tình gây khó dễ cho cô. Bình thường trong lớp cô đều khá là mờ nhạt, thế mà một tuần gần đây luôn xảy ra tình trạng như sau:

"Bạn Trần Hạ Châu, bạn nghĩ sao về quan điểm 'Văn học là thước đo phản ánh tư tưởng của thời đại?..."

"Bạn Phi Hùng đã phát biểu xong, mời Trần Hạ Châu bổ sung ý kiến."

Hay là, "Phần trình bày của đề tài về nhà, tôi nhận thấy bài viết của bạn Hạ Châu rất chuẩn xác, luận cứ đầy đủ, chắc chắn, các em có thể lấy đó làm bài tập tham khảo"...

Hạ Châu hầu như mỗi tiết đều có thể nghe thấy văng vẳng đâu đó giọng nói trầm thấp kia kêu tên cô, phát âm rành rọt, âm điệu dễ nghe, mà lần nào cũng làm cô nhanh chóng rơi vào khủng hoảng.

Bạn bè ban đầu đều nói họ rất xót xa cho tình cảnh của cô, qua một thời gian dần thích ứng, đều đã chuyển sang bị chai sạn. Dù sao người ta cũng giỏi giang, không đứng lên trả lời thì chẳng lẽ lại đưa tụi này ra thay đi trình diện trước miệng hổ hay sao? Vốn đây chính là anh tốt, tôi tốt, Thế Giới đều tốt! Chẳng có gì để phải phàn nàn!

"Hạ Châu à, bản tự cậu với thầy Quân không hợp, tốt nhất vẫn nên ra chợ mua lấy nắm hương, tự cầu cho mình thêm nhiều phúc đi thôi!"

... Bạn với chả bè!

Nhưng mà có lẽ cậu ta nói đúng, mệnh sao của cô gần đây gặp phải vấn đề rồi, hầu như mọi mặt trận đều đang bị địch công kích.

Từ lần có sự xuất hiện của cô bếp căng-tin, mỗi ngày đều có nhiều thứ "kỳ quái" tấp nập chạy đến tay cô, thông qua N nhân vật trung gian. Hoa cô không nhận, đồ cô không ăn, nhưng Tập sách kỷ niệm 50 năm xuất bản Một thời vàng son, lại còn là phiên bản giới hạn được vận chuyển tận nơi, cô biết ném đi đâu đây?

Thêm một cuốn sách bìa vàng có chữ ký của tác giả cô yêu thích, cá biệt nhất là còn có một quả bóng rổ có ba chữ ký thật hoành tráng đủ khiến mọi "fan ruột" của môn thể thao này giẫm đạp lên nhau tranh giành. Đủ thấy mức độ của quà tặng chỉ có tăng chứ không giảm. Tất cả đều được chuyển tới văn phòng trường, đề tên người nhận là cô.

Hạ Châu vừa chất đống tặng phẩm vào một chiếc thùng, vừa ngửa mặt lên trời tiếc hận, đừng để cô biết được chủ nhân của những lần "làm màu" này là ai, nếu không cô sẽ khiến hắn lãnh-đủ-hậu-quả!

Bên căn giảng đường nào đó, Bách Thiên hắt hơi một cái. Hắn ta xoa mũi, không phải là bị ai mắng thầm đấy chứ?

Công cuộc theo đuổi người đẹp đối với hắn luôn rất có trình tự, đầu tiên là tặng quà cáp, thể hiện tấm lòng, dĩ nhiên việc nghiên cứu tâm tư, sở thích của đối tượng hắn đã có một đội ngũ khác giúp lo liệu. Chàng ta chỉ cần chọn ra thời điểm và ký chi phiếu mà thôi!

Bước tiếp theo là dùng tần suất xuất hiện, sớm phủ kín sinh hoạt của cô ấy, cho cô biết hắn có thể tận tuỵ lo lắng vì cô đến thế nào.

Hôm nay chính là một ngày thích hợp để thực hiện bước tiếp theo này. "Trai nóng" từ sáng đã chạy bộ hai mươi vòng, tắm táp chỉnh chu, thay sơ mi quần bò cắt may tỉ mỉ, ca-ra-vát phong độ, tay khoát lên chiếc áo vest đen bên ngoài, hiên ngang đi tới trường.

Hắn chú ý cô bởi vì phần nhiều là cái tin đồn kia, mà phàm là bông hoa khó hái, càng khiến cho hứng thú chinh phục của hắn tăng cao, trong thời gian này ánh mắt của hắn đúng là chỉ có một mình cô. Đủ thâm tình, cũng đủ chân thành đó chứ, chỉ cần phải thêm một chút kịch tính mà thôi...

***

Ngày hôm nay có một buổi họp thường niên, Bí thư các lớp đều phải tham dự, sau buổi họp trời đã nhá nhem tối, bạn bè tức tốc lên xe quay về, còn mình cô đăm chiêu nhìn chiếc lốp xe dính sát mặt đường, mỏng lét không còn một chút hơi của mình. Bình thường sân trường rất tập nập nên không có cảm giác gì, hôm nay dưới nền trời tối om, đèn đường xa xa u ám, cô cũng thấy hơi sởn tóc gáy.

Dắt xe được một đoạn, lúc đi ngang con ngõ tối mịt trên đường, một bàn tay thô cứng chặn ngang miệng cô, kéo mạnh vào trong tường

Hạ Châu ráng chống trả, tìm cách thốc lên bộ vị của hắn nhưng không có kết quả, tên này ít nhất cũng tới tám mươi ký. Cô kiềm nén sự ghê tởm trong lòng, tìm cách nắm chặt hai tay, tận dụng thời cơ nện vào bụng của kẻ đang khống chế cô rồi bỏ chạy. Tiếc rằng vùng vẫy hồi lâu cũng không có kết quả, hai ba tên đồng bọn đã tiến tới giúp gã kiềm tay chân cô.

Tim Hạ Châu đập mãnh liệt, cô bắt đầu cảm thấy khó thở, choáng váng, tay chân rụng rời. Lần đầu tiên trong tám năm tự lập cô tuyệt vọng lặp đi lặp lại tiếng cầu xin khẩn khoản trong đầu:

"Làm ơn, làm ơn có ai đó cứu tôi với..."

"Bốp!"

Cánh tay gã đang kiềm chế cô gần nhất chợt văng ra, lại thêm một gã phải thu tay lại, cô mất trọng tâm ngã quỵ xuống như một con rối gỗ vô hồn, chết lặng trên đường.

Xung quanh cô là âm thanh đấm đá nhau hung tàn, những tiếng "Mẹ kiếp", "Xông lên anh em! Đừng cho nó thoát!" văng vẳng trong đầu cô, như chúng không thuộc về thế giới này. Hay là chính bản thân cô đang ở trong một không gian khác, đầu cô đau nhói, trước mắt tối sầm lại.

"Trần Hạ Châu!!!"

Tiếng hét giận dữ đó, rốt cuộc là của ai vậy. Trước khi tâm trí cô mất đi ý thức, nền đất lạnh băng và tiếng gào đứt hết ruột gan kia là những điều cuối cùng cô còn nhớ được.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro