Khi Thần Chết "Yêu" 'Nakzep' (Full)
Chương 1: Những Đêm Tối Lẻ Loi
Zephys, một cậu học sinh 17 tuổi, đang phải đối mặt với một cuộc sống tồi tệ mà không ai có thể hiểu được. Cậu bị bạo lực học đường, mỗi ngày là một chuỗi đau đớn và sỉ nhục. Đối với những người bạn cùng lớp, cậu chỉ là một đối tượng để trêu chọc, chế giễu, và chà đạp. Zephys thường xuyên trốn vào một căn phòng tối tăm trong trường, nơi không có ai tìm thấy, để khóc và xoa dịu nỗi đau của mình. Cậu không thể chịu đựng được sự cô đơn và không biết làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nakroth, một vị thần chết, luôn âm thầm theo dõi cậu. Hắn là sự kết thúc của mọi sự sống, lạnh lùng và tách biệt với thế giới con người. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Nakroth lại cảm nhận được nỗi đau của Zephys. Những giọt nước mắt của cậu dường như xuyên qua bóng tối, khiến Nakroth không thể làm ngơ.
Mỗi đêm, Nakroth đứng lặng lẽ trong bóng tối, quan sát cậu học sinh đau khổ. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại quan tâm đến Zephys như vậy, nhưng cậu là người duy nhất khiến trái tim của hắn – vốn đã chết từ lâu – thổn thức.
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Một đêm tối mịt mù, khi Zephys lại một mình trong căn phòng nhỏ, Nakroth quyết định bước vào. Hắn không thể đứng nhìn cậu đau đớn thêm nữa. Vị thần chết xuất hiện trước mặt Zephys, trong làn sương lạnh lẽo, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào cậu.
"Em không phải một mình," Nakroth lên tiếng, giọng nói của hắn lạnh lùng nhưng mang một sự dịu dàng kỳ lạ.
Zephys ngẩng lên, đôi mắt mờ mịt vì nước mắt, không hiểu sao nhưng lại cảm nhận được một cảm giác an ủi. Cậu không thể tin vào mắt mình, một người đàn ông với khí chất lạnh lẽo đứng trước mặt cậu.
"Cậu là ai?" Zephys hỏi, giọng nghẹn ngào.
"Ta là thần chết," Nakroth trả lời ngắn gọn, "Ta đã theo dõi em từ lâu. Ta cảm nhận được nỗi đau của em."
Zephys vẫn chưa hiểu hết, nhưng một phần nào đó trong cậu cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Nakroth. Cậu ngước nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời tiếp theo.
"Tại sao... tại sao cậu lại quan tâm đến tôi?" Zephys khẽ hỏi, dù biết câu hỏi này có phần ngớ ngẩn.
Nakroth không trả lời ngay, hắn chỉ đứng lặng lẽ nhìn cậu, rồi thở dài. "Ta không thể làm ngơ khi thấy em đau đớn như vậy."
Đó là khoảnh khắc mà Zephys bắt đầu cảm thấy có gì đó thay đổi trong lòng mình. Một người, dù là thần chết, lại có thể quan tâm đến cậu – một kẻ chẳng ai để ý, một kẻ bị bỏ rơi.
Chương 3: Đau Thương Và Sự Hiện Diện Của Nakroth
Mỗi ngày, Nakroth vẫn âm thầm bảo vệ Zephys. Hắn không thể làm cậu quên đi những ký ức đau đớn của quá khứ, nhưng ít nhất hắn có thể khiến cậu cảm thấy an toàn trong lúc này. Hắn không bao giờ bỏ mặc cậu, luôn xuất hiện khi cậu yếu đuối nhất, khi cậu không thể chịu đựng được nữa.
Dần dần, Zephys bắt đầu tìm thấy một chút bình yên khi có Nakroth bên cạnh. Dù hắn không nói nhiều, nhưng chỉ cần sự hiện diện của Nakroth đã đủ khiến cậu cảm thấy như có một người hiểu mình. Zephys bắt đầu chia sẻ với Nakroth những suy nghĩ và cảm xúc mà cậu không thể bộc lộ với ai khác.
Zephys biết rằng hắn không phải là người bình thường, hắn là thần chết, một kẻ không thể sống, không thể yêu thương, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự dịu dàng trong từng lời nói của hắn.
Chương 4: Tình Yêu Im Lặng
Tình cảm giữa họ không thể gọi là tình yêu theo nghĩa thông thường. Nakroth không thể yêu, hắn chỉ là bóng tối, là sự kết thúc của sinh mệnh. Nhưng có một điều gì đó trong hắn khiến hắn không thể rời xa Zephys. Mỗi lần thấy cậu mỉm cười yếu ớt, hắn lại cảm thấy đau đớn vì biết rằng cậu sẽ chẳng bao giờ có thể có một cuộc sống hoàn hảo như những người bình thường.
Zephys không biết rõ lý do mình lại yêu một người như Nakroth – một người không thể sống, không thể ở lại bên cậu mãi mãi. Nhưng cậu biết rằng, trong suốt quãng thời gian tăm tối của mình, hắn là người duy nhất khiến cậu cảm thấy được yêu thương, dù chỉ là một lần.
"Em không thể ở bên ta mãi mãi," Nakroth nói trong một lần ngồi bên cạnh Zephys, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhưng lại mang một chút gì đó mơ hồ.
"Tôi không cần mãi mãi," Zephys đáp, giọng nghẹn ngào. "Chỉ cần một lần thôi."
Chương 5: Lời Tạm Biệt
Mùa hè trôi qua, Zephys dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu không còn khóc mỗi đêm, không còn sợ hãi khi đối mặt với bóng tối. Nakroth vẫn ở bên cạnh, bảo vệ cậu, nhưng sự hiện diện của hắn ngày càng mờ nhạt. Cậu biết rằng một ngày nào đó, hắn sẽ phải rời đi, vì hắn không thể sống như những người khác.
Và rồi, cái ngày đó cũng đến. Một buổi chiều mưa, khi Zephys đang ngồi trong lớp học, hắn xuất hiện lần cuối cùng, đứng lặng lẽ trước mặt cậu.
"Ta không thể ở lại nữa," Nakroth nói, giọng trầm buồn.
Zephys không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn, trái tim nghẹn ngào. Cậu biết đây là lời tạm biệt.
"Em sẽ không cô đơn nữa," Nakroth tiếp tục, "Ta sẽ luôn ở bên em, dù là từ trong bóng tối."
Và rồi, hắn biến mất, để lại Zephys trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, đầy đau đớn nhưng cũng đầy ấm áp. Cậu biết rằng, mặc dù Nakroth không thể ở bên cậu mãi mãi, nhưng trái tim cậu sẽ mãi nhớ về hắn – vị thần chết lạnh lùng nhưng yêu thương cậu theo cách riêng biệt nhất.
---
Kết thúc: Zephys sống tiếp cuộc đời của mình, nhưng trong trái tim cậu, Nakroth mãi là người duy nhất khiến cậu cảm thấy được yêu thương và an ủi. Cậu không còn sợ hãi, vì biết rằng, dù thế nào, bóng tối sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Hết truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro