Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Cố Sâm nhìn Hạ Tử Minh quái đản, lại nhìn Hạ Tử Thịnh đứng bên cạnh mình đầy thương tích trong lòng cảm khái vạn ngàn, lúc trước hắn cảm thấy Hạ Tử Minh tính tình thô bạo, ngay cả việc đem Hạ Tử Thịnh bảo hộ ở cánh chim cũng là do muốn làm nhục, chỉ cảm thấy vị Hoàng thái tử này tâm tình bất định, là một chủ nhân biến thái bất thường, trong lòng rất thương tiếc Hạ Tử Thịnh đáng thương.

Nhưng từ ngày ấy khi Hạ Tử Minh say rượu sau nói ra chuyện kia, Cố Sâm đã có cái nhìn khác về Hạ Tử Minh......

Tuy rằng, Hạ Tử Thịnh giấu giếm, chưa từng nhắc lại lời của Hoàng thái tử sau khi rượu, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Hạ Tử Thịnh đối với vị huynh trưởng này cũng đủ biết, Cố Sâm chỉ sợ ngày ấy khi rượu lời Hạ Tử Minh nói đều là thật sự, cái chết của nguyên Hoàng Hậu thật sự có liên quan đến Dung phi - mẫu thân Hạ Tử Thịnh.

Cố Sâm sẽ không chủ động đi tra hỏi Hạ Tử Thịnh hay chủ động điều tra, bởi vậy hắn cũng không biết nhiều lắm...... Cho dù nghe được nửa lời cái chết của nguyên hoàng hậu có liên quan tới Dung Phi, cũng chỉ cho rằng có liên quan đến các việc phi tần tranh sủng, không thể nghĩ sâu hơn nữa.

Chỉ là Hạ Tử Minh......

Cố Sâm có thay đổi cách nhìn về vị thái tử này, lại không cảm thấy vị này quái đản thô bạo, mà bắt đầu cảm thấy vị Hoàng thái tử này ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ, bề ngoài quái đản lại cất giấu nội tâm mềm mại ...... Bất quá, mối thù giết mẹ a, chỉ cần hắn nói một câu là có thể giết chết Dung Phi cùng Hạ Tử Thịnh, nhưng hắn lại đem hết thảy che giấu, yên lặng giấu ở đáy lòng, còn đối tốt với Hạ Tử Thịnh như vậy ......

Đúng vậy, rất tốt.

Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh đều cảm thấy chướng mắt, chỉ nhìn thấyHạ Tử Minh hạ nhục khi dễ Hạ Tử Thịnh, nhưng tới hôm nay có Nhị hoàng tử Hạ Tử Chương chân chính làm nhục khi dễ, đem Hạ Tử Thịnh coi như một con chó, hắn mới kinh ngạc phát hiện vị Hoàng thái tử trừ bỏ nói lời hạ nhục Hạ Tử Thịnh, chứ chưa bao giờ động vào một đầu ngón tay của Hạ Tử Minh, chưa bao giờ đánh đập hắn cả.

Hơn nữa, Hạ Tử Minh chỉ hạ nhục Hạ Tử Thịnh bằng lời nói ...... Ai có thể trách cứ một thiếu niên lặng lẽ che dấu mối thù giết mẹ?

Cố Sâm nhìn Hạ Tử Minh quái đản như cũ, chợt cảm thấy đối phương cô tịch đến đáng thương, trong lòng sinh ra một cỗ thương hại đối với Hạ Tử Minh: "Thái Tử điện hạ......"

"Hạ Tử Thịnh, ngươi nhớ kỹ cho cô, ở dưới trướng của cô không được sợ hãi rụt rè, nghẹn khuất bất lực bị người ta đánh! Mất mặt xấu hổ, ngươi đây làm cô mất hết mặt mũi, làm mất mặt phủ Hoàng thái tử. Lần tới nếu để cô nhìn đến ngươi bị người ta đánh, lại không có ý định phản kháng, liền cút, không cần đi theo cô, cô không cầm loại người này!" Hạ Tử Minh cũng không thèm nhìn hắn, chỉ hung tợn trừng mắt Hạ Tử Thịnh, dường như thật sự cảm thấy mất mặt nói ra những lời tàn nhẫn.

Hắn từng câu từng chữ nói: "Đã là người của cô, chỉ có cô mới có thể đánh mắng, không lý để người khác đánh chửi!"

"Vâng, đại hoàng huynh......" Rõ ràng là những lời nói ngang ngược, Hạ Tử Thịnh lại cảm thấy một tia ấm áp, chỉ cảm thấy Hạ Tử Minh đây là biệt nữu quan tâm mình, chống lưng cho mình, xúc động thấp giọng đáp.

Cố Sâm nhìn Hạ Tử Minh ánh mắt cũng hơi hơi ấm áp, cảm giác dường như chính mình hôm nay mới đầu hiểu vị Hoàng thái tử bất thường này.

Hạ Tử Minh nhìn bọn họ hai đều không hẹn mà xem hắn là thánh phụ, đột nhiên cảm giác có chút thừa nhận không nỗi, có chút ngoài mạnh trong yếu quay đầu liền đi, trong lòng lại tính toán đợi lát nữa kêu người đem thuốc tri thương cho Hạ Tử Thịnh, làm cho bọn họ càng thêm củng cố mình là một người ngạo kiều, thật là vất vả nha.

"Tích!" Khi hắn xoay người trong nháy mắt, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: "Đối tượng công lược Hạ Tử Thịnh độ hảo cảm tăng 5 điểm, trước mắt lên tới 80 điểm."

Hạ Tử Minh còn chưa kịp cùng hệ thống khoe khoang cảm thán, độ hảo cảm của vận mệnh chi tử cứ như là gắn tên lửa ấy, hắn thế nào mà xoát một cách nhẹ nhàng đến như vậy.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa, khiến Hạ Tử Minh đang định khoe thành thành tích tan thành mây khói: "Tích! Đối tượng công lược Cố Sâm độ hảo cả tăng 2 điểm, trước mắt lên tới 20 điểm, ký chủ hãy không ngừng cố gắng!"

Độ hảo cảm của vận mệnh chi tử dù cao cũng vô dụng........ A mục tiêu công lược thật sự là quá khó xoát hảo cảm.

Cố Sâm là người vừa lãnh đạm lại rụt rè , dù Hạ Tử Minh dùng hết sức lực, xuyên từ thế giới này đến bây giờ, hắn cũng chỉ có thể đem độ hảo cảm của Cố Sâm đối hắn từ -35 xoát tới 20, hơn nữa nhân gia này độ hỏa cảm chỉ nhiều hơn một tí, căn bản không giống Hạ Tử Thịnh khoảng cách đến khắc cốt minh tâm 100 điểm gì đó quả thực không xa không.

Hơn nữa, Hạ Tử Minh thông qua số liệu phát hiện không chỉ là chính mình...... Ngay cả Cố Sâm đời trước ái mộ, bảo hộ Hạ Tử Thịnh một đời cũng chỉ có 60 điểm......

Hạ Tử Minh mãnh liệt hoài nghi một người lãnh đạm như vậy thật sự sẽ đạt được 100 điểm khắc cốt minh tâm sao?

Dù là hoài nghi, nhưng thân là một nhân viên mau xuyên, hắn vẫn muốn tiếp tục......

Vì thế, khoảng thời gian tiếp theo, Hạ Tử Minh không quản vận mệnh chi tử, bắt đầu nghiêm túc cẩn trọng từng chút xoát độ hảo cảm của Cố Sâm.

Đúng lúc này, trùng hợp lão hoàng đế phái Hạ Tử Minh đi tuần tra thuỷ lợi.

Hạ Tử Minh cảm thấy đây là cơ hội tốt để hai người thăng tiến tình cảm, liền đem Cố Sâm cấp mang lên, cùng đi công tác.

Lệ Thái Tử là người thừa kế mà lão hoàng đế hết lòng bồi dưỡng, đương nhiên là có học thức, chỉ là ở kiếp trước bởi vì Lệ Thái Tử đối mặt với những thứ khác đều xem thấu, hơn nữa hắn không thích giao tiếp, lại vì hắn là gay có vài phần tự chán ghét sự tồn tại của thân, khiến cho hắn không nguyện ý đem triển lộ tài năng cho người khác xem, cũng không muốn cái gọi là hiền danh, mới khiến cho những người khác đều là cho rằng hắn là đồ phế vật bất thường vô năng.

Nhưng là người làm nhiệm vụ Hạ Tử Minh sẽ không như vậy, tuy rằng trước mặt người khác hắn không muốn bị OOC nên vẫn luôn duy trì bộ dáng không bình thường, nhưng ở trước mặt Cố Sâm, hắn giống như là lơ đãng đưa ra nhiêu giải thích thế cục...... Dẫn tới Cố Sâm lau mắt mà nhìn hắn mà không nói, sau mấy lần nói chuyện, Cố Sâm suýt nữa bụ dẫn Hạ Tử Minh đi vì tâm đầu ý hợp......

Hai người một đường cưỡi ngựa đồng hành, trò chuyện với nhau thật vui, tình cảm cũng tăng không ít.

Phong cảnh ở Giang Nam thật đẹp, Hạ Tử Minh cùng Cố Sâm đi tuần đến tận đây, được Tổng đốc tương mời, tranh thủ lúc rảnh rỗi có cơ hội, thuyền con, thưởng thức non sông tươi đẹp của Giang Nam.

"Nơi đây phong cảnh rất đẹp, nhân gian khó được vài lần thấy." Cố Sâm nhìn phong cảnh mỹ lệ này cũng hứng thú dạt dào, nói: "Thái Tử điện hạ, không bằng hai ta cùng ngâm thơ ca ngợi non sông tươi đẹp từng, phẩm thơ luận văn, phẩm trà ngôn tâm như thế nào?"

Hắn đang có hứng cao đến thế.

Trên mặt Hạ Tử Minh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng kêu thảm: "Hệ thống, lại nữa, lại nữa, hắn lại nữa kìa."

Mặt như quan ngọc, chi lan ngọc thụ, Cố Sâm ở trong lòng Hạ Tử Minh cái gì cũng tốt, quả thực giống như thần tiên vậy đó.

Nhưng có một điều không được hoàn mỹ là, vị thần tiên này thật sự quá tiên khí, không bình dân, từ khi hắn cảm thấy Hạ Tử Minh có tài, đem Hạ Tử Minh coi như bạn tâm giao, dọc đường gặp được cái gì, hắn nhất định phải mời Hạ Tử Minh cùng ngâm thơ, cả hai tương hợp.

Mới đầu, Hạ Tử Minh vì độ hảo cảm, còn có thể nhờ hệ thống đưa cho bàn tay vàng, hỗ trợ làm thơ gì gì đó...... Nhưng liên tiếp nửa tháng, mỗi ngày đều phải làm thơ, hệ thống cũng không thèm làm nữa.

Mặc kệ Hạ Tử Minh gọi như thế nài, nó giống như bị chết máy không nói một lời: "......"

Bức cho Hạ Tử Minh trong lòng lệ rơi đầy mặt, nếu hệ thống chịu nói, hắn quả thực muốn quỳ xuống ôm đùi nó kêu ba ba.

"Cô đã sớm nói qua, Tử Khanh không cần xem cô mới lạ. Nếu có thể xem cô là bằng hữu, thì kêu cô một tiếng Trường Phong ......" Hạ Tử Minh bắt lỗi hắn sơ sẩy, đứng lên, muốn mượn này nói sang chuyện khác.

Trường Phong là tên tự của Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh, mấy ngày trước Hạ Tử Minh dặn dò Cố Sâm có thể kêu tên tự của mình.

Cố Sâm cũng sảng khoái, dứt khoát sửa lại lời: "Là ta sơ sót Trường Phong......"

Ngay sau đó lại tha thiết lại nhìn về phía Hạ Tử Minh.

"Mary cách vách, hắn còn không quên"Hạ Tử Minh trong lòng một đàn thả mã nê, nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì phong độ, chỉ làm bộ đột nhiên nghĩ đến gì đó bộ dáng, lại là ảm đạm thở dài: "Hiện giờ quốc khố hư không, Đông Bắc thiên tai lại vừa mới giải quyết, bá tánh khó khăn, thượng không yên ổn, liền tính nhìn đến như thế sơn thủy, cô còn tâm tình nào mà ngâm thơ đâu chứ?"

Thật sự không thể tiếp tục, hắn chịu không nổi đâu, đại ca......

Không có hệ thống giúp đỡ ta thừa nhận không tới phiên ngươi đột nhiên thân cận.

Cố Sâm nghe hắn nói như thế, lập tức chung trà trên tay buông ra, vội vàng khen tặng nói: "Điện hạ ưu quốc ưu dân, đối mặt với non sông tươi đẹp đến thế cũng không quên lê dân bá tánh, yêu dân như con, quả thật thật là may mắn."

"Trường Phong." Hạ Tử Minh lại sửa cho đúng.

Cố Sâm tuy rằng nhất thời không quen kêu hắn là Trường Phong, nhưng cũng nguyện ý sửa lại: "Trường Phong......"

Hai người dừng đề tài, nói đến chính trị, thiên hạ dân sinh. Hạ Tử Minh xuyên qua không ít thế giới, biết không ít điều mới mẻ độc đáo không thuộc về thế giới này, đem Cố Sâm tập trung tinh thần, Hạ Tử Minh nói xong còn chưa đã thèm.

Cố Sâm bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh lại khen: "Trường Phong là nhân tài, tương lai nhất định sẽ là minh quân. Nếu Trường Phong tương lai là thiên tử, quả thật thiên hạ, quần thần chi hạnh."

"Tử Khanh quá khen, cô tự biết mình có cái đức hạnh gì, sao lại không rõ?" Hạ Tử Minh khe khẽ thở dài, cười khổ.

Cố Sâm thấy hắn như thế, vội vàng nói: "Trường Phong không cần xem nhẹ mình."

Tuy rằng, hắn không biết vì sao Hạ Tử Minh trước kia vẫn không triển lộ tài hoa, lại từ nơi nào truyền ra lời đồn là Hoàng thái tử hoa mắt ù tai vô năng, nhưng trải qua tiếp xúc mấy ngày nay mới biết, hóa ra Hạ Tử Minh thật là có học thức...... Nếu không phải hắn đã sớm đầu phục dưới trướng Hạ Tử Thịnh , Hạ Tử Minh tương lai nhất định vẫn có thể xem là một vị minh chủ......

Chỉ tiếc......

"Cô không tự coi nhẹ mình, cô biết mình là loại người gì, trong lòng tất rõ ràng." Hạ Tử Minh tựa hồ cảm giác hơi say huân đầu, nói đến nửa câu sau, cơ hồ lộ là thổ lộ, tùe cô đổi thành ta: "Ta bề ngoài nhìn mạnh mẽ hung hãn, nhưng thực chất lại yếu đuối nhát gan, không muốn cùng người khác tranh đấu, chỉ cần có cảm tình, cho dù bị phản bội phải sát người, cũng không thể xử trí, tự mình ghánh chịu, lòng dạ đàn bà, do dự không quyết đoán, vì quan điểm của cá nhân...... Ta là  người như vậy miễn cưỡng mà nói cũng không phải là người xấu, nhưng tương lai sẽ không thể trở thành một minh quân......"

Đây cũng là tiếng lòng của Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh.

Dù Cố Sâm phản bội nguyên chủ, nhưng tới cuối cùng Lệ Thái Tử cũng chưa từng hận Cố Sâm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro