chương 3
Hạ Tử Minh đột nhiên gây khó dễ, làm khuôn mặt Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh nhất thời trở nên khó coi, nhưng ngại với tình thế hai người chỉ có thể nén ủy khuất xuống bụng.
"Là thần quá phận, Thái Tử điện hạ......" Hạ Tử Thịnh không hổ là vận mệnh chi tử trí tuệ cùng khí phách đều thuộc hạng thượng thừa, bị Hạ Tử Minh làm nhục đến thế cũng đem mình điều chỉnh lại trước tiên, sửa lại lời nói.
"Biết quá phận liền tốt." Hạ Tử Minh hừ lạnh một tiếng: "Sách ngươi không cần chép nữa."
Hắn trên cao nhìn xuống rũ mi mắt nhìn Hạ Tử Thịnh, tựa như nhìn một thứ hạ tiện : "Bất quá, ngươi nhớ kỹ cho cô, sở dĩ cô thả ngươi một con ngựa, không phải là vì ngươi không sai, cũng không phải cô khoan dung độ lượng ngươi mạo phạm, mà là Tử Khanh vì ngươi cầu tình, cô mới thả ngươi một con ngựa."
"Nếu dám tái phạm, cô sẽ dùng quyền lực của một Hoàng thái tử, thay phụ hoàng dạy ngươi biết cái gì gọi lễ nghi, có lần sau nghiêm trị không tha."
Hạ Tử Minh rũ mi nhìn Hạ Tử Thịnh uy hiếp.
Biết rõ chính mình làm sai, lại cao cao tại thượng, Hoàng thái tử trái tính trái nết hắn cho rằng lời hắn nói đều đúng.
Hạ Tử Thịnh không dám nói một lời, ngay cả ngẩng đầu xem Hạ Tử Minh cũng không dám, cụp mi đáp: "Vâng, thần đệ đa tạ Hoàng thái tử điện hạ khoan dung độ lượng, ngày sau nhất định ghi nhớ lời Thái Tử điện hạ dạy bảo."
Tất nhiên là bị Hạ Tử Minh làm nhục mãi cũng đã thành thói quen.
"Đúng rồi, Tiểu Thịnh Tử, ngươi nhớ kỹ cho cô. Ngày sau trừ khi phụ hoàng ở trước mặt, nếu ngươi còn dám lén gọi cô là hoàng huynh một lần, cô sẽ dạy dỗ ngươi một lần. Từ hoàng huynh là để gọi? Làm huynh đệ của cô? Ngươi không xứng." Mỗi lần Hạ Tử Minh mở miệng gần như đều là làm nhục Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh nhỏ tuổi nhưng biết nhẫn nhịn rất tốt, đối mặt với nhục nhã như thế, vẫn nhịn xuống, thuận theo mà ứng phó: "Vâng, thần ghi nhớ lời Thái Tử điện hạ dạy bảo."
"Cút đi." Hạ Tử Minh nhìn hắn mềm yếu như không xương, mới nguôi giận, lãnh đạm đối với Hạ Tử Thịnh phất tay.
Hắn nhìn về phía Cố Sâm, tiễn khách nói: "Cô đêm nay thân thể không khoẻ, không thể tiễn Tử Khanh, Tử Khanh cùng Tiểu Thịnh Tử đi đi."
"Thần tuân chỉ."
Hai người vừa nghe Hạ Tử Minh nói xong mới thở một hơi nhẹ nhõm, mới cáo lui, sau đó rời phủ Hoàng thái tử .
"Ký chủ, sao ngươi không nhân cơ hội này cứu vãn quan hệ với vai chính, ôm cái đùi vàng này, thay đổi ấn tượng của Cố Sâm với ngươi? Còn muốn tiếp tục đi con đường của vị Lệ Thái Tử kia?" Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh chân trước vừa đi, giọng nố máy móc của hệ thống lập tức vang lên trong đầu Hạ Tử Minh: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, Cố Sâm càng ngày càng căm ghét ngươi hơn, như vậy thì Lệ Thái Tử sau khi chết không có khả năng thành bạch nguyệt quang của hắn, đối với hắn khắc cốt minh tâm đi?"
Hệ thống rất là nhọc lòng với con đường chức nghiệp của ký chủ nhà nó.
Đối mặt với nghi vấn của hệ thống, Hạ Tử Minh lại nói: "Yên tâm, ta có chừng mực."
"Chính là......" Hệ thống còn muốn nói cái gì đó.
Hạ Tử Minh nhướng mày, lại nói: "Ta tưởng vốn dĩ Lệ Thái Tử trả giá không vào luân hồi, toàn bộ mười phần công đức cùng mệnh cách một đời chân long thiên tử để đổi lấy không phải là một người xuyên vào thân thể hắn, tính tình thay đổi đột ngột khiến Cố Sâm khắc cốt minh tâm, mà là muốn Cố Sâm từ đầu đến cuối vĩnh viễn không quên được bản thân hắn."
Hệ thống lập tức im miệng không nói.
"Với thù lao cao như vậy, ta muốn...... Ta có thể nỗ lực đem nhiệm vụ này làm hết sức hoàn mỹ, làm Cố Sâm yêu Lệ Thái Tử chân chính." Hạ Tử Minh nói.
Hắn nghĩ ngợi, lại bổ sung một câu: "Không, phải nói, từ giờ khắc này trở đi, ta chính là Lệ Thái Tử."
Hạ Tử Minh bên này ý chí chiến đấu sục sôi, bên kia Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh cùng nhau rời phủ đệ Hoàng thái tử. Mới vừa ra khỏi phủ Hoàng thái tử, Cố Sâm lập tức lo lắng nhìn về phía Hạ Tử Thịnh: "Trường An, ngươi không sao chứ?"
Trường An, là tên tự của vận mệnh chi tử Hạ Tử Thịnh .
"Không sao, Hạ Tử Minh tuy rằng tính tình thô bạo, nhưng ta vẫn là một hoàng tử, hắn tuy nhục nhã ta liên tiếp, nhưng cũng còn có giới hạn không đến mức đánh, làm ta chịu cảnh da thịt đau đớn ( khúc này em không hiểu lắm nên toàn bố láo hết :v) ...... Bất quá, cho ta chép sách, cũng chỉ uy hiếp tinh thần của ta thôi. Điểm trắc trở này ta chịu đựng được." Hạ Tử Thịnh tới địa bàn của mình, lập tức còn đâu bộ dáng cừu non lúc nãy, bộc lộ ra uy nghiêm của vị đế vương trẻ tuổi, cười nhạo nói.
Tất nhiên hắn chưa bao giờ xem những trì hề của Hạ Tử Minh trong mắt, so với ngững cực khổ hắn trải qua từ nhỏ đến lớn, những thứ đó tính là cái gì ?
Đều là chút chuyện không đáng nói đến.
Cố Sâm nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi chịu ủy khuất, Trường An......"
Lúc trước chỉ có thể trơ mắt nhìn bé đáng thương nhỏ nhỏ gầy gầy không ai yêu, hiện tại bé đáng thương ngày ấy vẫn phải nhận hết mọi khuất nhục, hắn thập phần đau lòng.
"Những thứ này thì tính là gì chứ ?" Hạ Tử Thịnh cười nhạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một ngày nào đó, ta muốn đem những người làm nhục ta đạp dưới lòng bàn chân, khiến Hạ Tử Minh phải trả giá."
Cố Sâm nhăn mày, muốn khuyên bảo hắn buông bỏ hận thù, nhưng lại không biết phải khuyên từ đâu.
"Bất quá, gần đây Hạ Tử Minh thường xuyên tìm ta, lại không giống như xem ta không vừa mắt, mà là bởi vì giao tình của hai chúng ta a, Tử Khanh." Hạ Tử Thịnh đột nhiên nghĩ tới, cười nhạo nói.
Cố Sâm sợ Hạ Tử Thịnh nhìn ra tình ý Hạ Tử Minh dành cho mình, vội vàng hỏi: "Trường An lời này ý gì?"
"Tử Khanh tài năng thiên hạ đều biết, Hạ Tử Minh muốn mời chào Tử Khanh là trong dự đoán dự kiến."
Bất quá, vì cong thành nhang muỗi nên Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh bất đồng, làm vận mệnh chi tử Hạ Tử Thịnh rõ ràng là trai thẳng nha.
Đối với Hạ Tử Minh thình lình thân cận với Cố Sâm, hắn không thể nào liên tưởng theo hướng khác, mà là dùng tư duy của mình đoán Hạ Tử Minh đối tốt với Cố Sâm là vì muốn mời chào chi sĩ tài giỏi.
Cố Sâm thở một hơi nhẹ nhõm, đối với Hạ Tử Thịnh tỏ lòng trung thành nói: "Ta cùng Trường An cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc, khi còn bé ta đã thề một đời này sẽ đi theo, nguyện trung thành với Trường An, quyết không phản bội Trường An."
Ngụ ý, dù Hạ Tử Thịnh sau nàu đối xử hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không bị Hạ Tử Thịnh mời chào.
"Ta đương nhiên tin tưởng tấm lòng của Tử Khanh." Hạ Tử Thịnh vỗ vai Cố Sâm, làm quân chủ tương lai, hắn rất tán thưởng những người có tuệ nhãn: "Nhưng kỳ thật, ta có một ý tưởng khác."
"Ý của Trường An là?" Cố Sâm nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tử Thịnh nhẹ nhàng cười.
Hắn muốn Cố Sâm tiến vào trong thế lực của Hạ Tử Minh , trở thành tâm phúc của Hạ Tử Minh , trở thành chính nội ứng nằm vùng của mình , vì tương lai quật khởi của mình trải đường......
--
Về sau, Cố Sâm bắt đầu trơ thành những người mà Hoàng thái tử thân cận, người ở bên ngoài xem hắn là vì vị Hoàng thái tử thô bạo thường xuyên mời đến mà bị đả động, do đó gia nhập doanh trận đối phương, trở thành thân tín của Hoàng thái tử, chỉ Cố Sâm biết thực chất mình là nội ứng.
Mà Hoàng thái tử đối với hắn, là quân chủ thưởng thức chi sĩ có tài, là cố ý......
Bởi vì, đệ nhất công tử dần dần bị mình đả động, Hạ Tử Minh tâm tình lập tức trở nên cực tốt, tính tình không còn thô bạo nữa, ngay cả nhìn Hạ Tử Thịnh đáng ghét cũng thấy thuận mắt không ít, làm người bên Thái Tử nói rằng dạo Hoàng thái tử hệt như người khác vậy.
Làm người dưới trướng Hoàng thái tử đều cảm động mừng rớt nước mắt, tất cả đều mang ơn Cố Sâm .
Hạ Tử Minh lần này tâm trạng tốt duy trì được mấy tháng, nhưng bị phá vỡ khi cung yến xảy ra.
Mà nguyên nhân, là do Hạ Tử Minh cảm thấy mình đã ấp ủ đủ lâu, cũng đến lúc để tẩy trắng cho vị Lệ Thái Tử này ......
Có một số chân tướng, đến chết Lệ Thái Tử cũng chưa từng nói ra, vậy thì hắn liền nói cho Hạ Tử Thịnh cùng Cố Sâm biết.
Cung yến đó cũng là ngày giỗ của mẹ đẻ Lệ thái tử, cho dù là cung yến trong cung, nhưng vì tế điện nguyên Hoàng Hậu, nên mở tiệc toàn bộ đều là tố yến.
Nguyên Hoàng Hậu cùng lão hoàng đế chính là đôi vợ chồng trẻ, địa vị của bà trong lòng lão hoàng đế không ai sánh bằng, có thể nói chân ái. Bởi vậy, nguyên Hoàng Hậu chỉ lưu lại duy nhất hài tử là Hoàng thái tử rất là vô năng, thậm chí có chút hoa mắt ù tai, lão hoàng đế cũng chưa bao giờ động tâm tư đổi yhái tử , sau khi nguyên Hoàng Hậu chết, bởi vì lo lắng các phi tần khác không thể chiếu cố tốt đứa con mà ái thê sinh cho mình, nên dù ông bận trăm công nghìn việc cũng muốn chiếu cố và dạy bảo Hạ Tử Minh.
Sự sủng ái và coi trọng hắn dành cho Hạ Tử Minh là không thể so sánh với các hoàng tử khác.
Vì vậy, hội tưởng nhớ nguyên Hoàng Hậu trong cung yến, trừ bỏ lão hoàng đế cùng Lệ Thái Tử, những người khác đều làm phông nền.
Ở đây, toàn bộ cung yến phía trên, trừ bỏ hai cha con ngươi một lời ta lời nói về nguyên Hoàng Hậu quá cố, buồn bã rơi lệ, các phi tần khác đều an tĩnh ăn cơm cùng phụ họa, căn bản không có quyền lên tiếng.
Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh đối với mẹ đẻ là nguyên Hoàng Hậu tình cảm vô cùng sâu đậm, do nhớ mẹ, không khống chế được uống nhiều vài lần, tỏ vẻ hơi say.
Cung yến kết thúc, lão hoàng đế thương nhớ quá độ được thái giám nâng xuống đưa về tẩm điện, còn Hạ Tử Minh lung lay, chân nọ xọ chân kia, đau khổ kêu: "Mẫu hậu......"
"Thái tử điện hạ."
"Đại hoàng huynh!"
Thấy hắn nghiêng ngả lảo đảo liền té ngã, trước mặt người khác làm tuỳ tùng hòa thân, Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh và Cố Sâm, vội vàng bước lên trước, nâng Hạ Tử Minh lên.
Hạ Tử Minh vừa thấy mặt Hạ Tử Thịnh, trở nên tức giận, hung tợn trừng về phía hắn, cơ hồ giây tiếp theo liền đem tay của Hạ Tử Thịnh hất ra.
Hạ Tử Thịnh không rụt rè trước mặt mọi người, thấy thế vẫn chặt chẽ đỡ Hạ Tử Minh, cụp mi rũ mắt nói: "Đại hoàng huynh, ngài uống say, để thần đệ đỡ ngài trở về đi."
Hạ Tử Minh tuy rằng không muốn Hạ Tử Thịnh kêu hắn hoàng huynh, nhưng trước mặt người khác lại không thể không cho hắn kêu......
Hạ Tử Minh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Hạ Tử Thịnh một lúc lâu, cuối cùng không biết là say, hay là như thế nào không có đánh mặt Hạ Tử Thịnh, mặc hắn nâng mình rời khỏi cung yến náo nhiệt.
Ba người cùng đi trên một con đường.
Đi đến một cung tương đối yên lặng, không biết là gió thổi lạnh, hay là như thế nào, Hạ Tử Minh đột nhiên "Nôn" hết ra ngoài.
Hạ Tử Thịnh thấy thế trong lòng có chút chán ghét, nhưng vẫn nhẹ nhàng tiến lên vuốt nhẹ lưng Hạ Tử Minh, giống như một tiểu thái giám hầu hạ , thanh âm nhu hòa hỏi: "Thái Tử điện hạ, ngài có việc gì không?"
Hắn nhớ rõ, đã là lén, hắn không thể lại kêu Hạ Tử Minh là hoàng huynh.
"Cút ngay!" Ai ngờ, lúc này Hạ Tử Minh lại là đột nhiên làm khó dễ, trên người đầy mùi rượu đột nhiên xô Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh trên mặt có chút chán ghét, nhưng hành động thập phần chu toàn : "Thái Tử điện hạ, ngài uống nhiều quá, để ta đưa ngài trở về."
Hắn chưa quên, mình hiện tại vẫn là một con chó ăn nhờ ở đậu, phải dựa vào Hạ Tử Minh mới có thể sống sót.
Dù Hạ Tử Minh làm nhục hắn như thế nào, hắn cũng phải lấy lòng đối phương!
"Ta nói ngươi cút, nghe không hiểu sao? Cái đồ tạp chủng!" Hạ Tử Thịnh lần nữa tiến lên, Hạ Tử Minh bỗng nhiên đá đối phương xuống đất.
Hạ Tử Thịnh bị đá mạnh, Hạ Tử Thịnh say rượu dường như phát điên mà đấm đá Hạ Tử Thịnh, thậm chí còn duỗi tay bóp cổ hắn: "Giết ngươi, cô muốn giết ngươi, đồ tạp chủng!"
"Khụ khụ --" Hạ Tử Thịnh thân thể lúc này cực kỳ gầy yếu, sức lực của thiếu niên căn bản không thể so bì với Hạ Tử Minh đã thành niên, bị Hạ Tử Minh bóp đến khuân mặt tái nhợt, ho dữ dội.
Cố Sâm thấy thế vội vàng tiến lên, kéo Hạ Tử Minh say rượu đang phát điên, giải cứu Hạ Tử Thịnh khỏi tay hắn.
Là con tai của Binh Bộ Thượng Thư từ nhỏ đã tập voc, Cố Sâm lớn lên văn nhược nhưng có võ công, rất là có một phen sức lực, dùng sữ đe. Hạ Tử Minh kéo ra, giọng điệu nghiêm khắc có chút chỉ trích nói: "Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử chính là huynh đệ của ngài a, sao ngài có thể làm vậy với hắn?"
Chỉ cảm thấy Hoàng thái tử bất thường điên khùng này không thể nói lý tới cực điểm, chỉ là mệnh tốt một chút, sinh ra Hoàng thái tử, là con trai mà nguyên Hoàng Hậu sinh ra.
"Hạ Tử Thịnh, ngươi hận cô sao?" Hạ Tử Minh điên điên khùng khùng đi tới chỗ Hạ Tử Thịnh, giống như là đã say thực sự.
Hạ Tử Thịnh cũng không để ý đến hắn.
"Thần đệ sao có thể hận Thái Tử điện hạ? Từ nhiều năm trước đến bây giờ, thần đệ ít nhiều được Thái Tử điện hạ chăm sóc, mới có thể sống sót ở thâm cung đến tận ngày hôm nay, thần đệ với đối điện hạ là cảm động đến rơi nước mắt, ngay cả cảm kích Thái Tử điện hạ, đều cảm kích không tới, sao có thể hận Thái Tử điện hạ được.” Hạ Tử Thịnh không hổ là vận mệnh chi tử, ngay cả lúc này, trong lòng cực kỳ hạn Hạ Tử Minh, trên mặt cũng không lộ một chút manh mối, chẳng sợ Hạ Tử Minh đã say mèm, cũng khiến mắt rơm rớm nước giống như đang thực sự cảm động.
Hạ Tử Minh trong lòng tán thưởng vai chính, trên mặt lại làm ra bộ dáng say mèm, giống như được nghe thứ gì rất buồn cười, ngửa mặt lên trời cười dài: :Ha ha ha, ngươi không hận cô, không hận cô."
"Nhưng mà, cô hận ngươi a, Hạ Tử Thịnh……" Hắn giống như lại say.
Cố Sâm nhìn ra Hạ Tử Minh đang không bình thường, trực giác cho biết đối phương sẽ nói ra những điều không ngờ tới, đang muốn khuyên hắn vài câu: "Thái Tử điện hạ……"
"Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, nhi thần bất hiếu a." Hạ Tử Minh nói năng lộn xộn, giống như là đã say hoàn toàn,khóc nức nở: "Hôm nay là ngày giỗ của người, nhi thần biết rõ là Dung Phi hại chết ngài, lại không dám đem chuyện này nói cho phụ hoàng, lại niệm tình huynh đệ, còn phải che chở cho con trai của Dung Phi …… Nhi thần thực sự xin lỗi người, xin lỗi người a, mẫu hậu……"
Hạ Tử Minh gào khóc.
Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh sững sờ .
Dung Phi không phải ai khác, đó là nô tì xuất thân ti tiện -mẹ đẻ của Hạ Tử Thịnh. Dung Phi không được sủng ái, ở trong cung cùng thế vô tranh, bởi vì xuất thân thấp hèn, vì thế trong cung các phi tần khác mỗi người đều có thể khi dễ nàng một phen, thời trẻ được nguyên Hoàng Hậu chiếu cố, cuộc sống mới tốt lên được mấy năm.
Dung Phi tính tình nhu nhược, nguyên Hoàng Hậu sau khi chết, mỗi người đều tới khinh nhục nàng, hoàng đế không quản.
Hoàng thái tử Hạ Tử Minh không biết sao lại thế này, thường xuyên tới tìm Dung Phi, khinh nhục với nàng……
Hạ Tử Thịnh đối với người mẹ đẻ tính tình mềm yếu của mình tình cảm vô cùng sâu đậm, hắn bị Hạ Tử Minh khi dễ còn có thể nhẫn nhịn, nhưng Hạ Tử Minh lại vũ nhục mẫu thân hắn, mới có thể khiến hắn hận Hạ Tử Minh đến như vậy.
Mà hiện tại, Hạ Tử Minh nói Dung Phi - một người phụ nữ nhu nhược - lại có quan hệ đến cái chết của nguyên Hoàng Hậu, chuyện này khả năng sao? Là thật vậy chăng?
Hạ Tử Minh đang say, hồ ngôn loạn ngữ, hay là?
"Thái Tử điện hạ……" Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh sắc mặt đại biến.
Hạ Tử Minh giống như đang say, đi tới trước mặt Hạ Tử Thịnh, bắt lấy hắn tay: "Trường An, đệ là đệ đệ của ta, đệ là đệ đệ mà ta thích nhất, đại ca thích đệ nhất, đệ đã cứu đại ca tánh mạng a…… Ngưng vì cái gì , vì cái gì, vì cái gì mà đệ lại là con trai của Dung Phi ,là con trai của kẻ đã sát hại mẫu thân ta? Hả Trường An?"
Ánh mắt nóng rực của Hạ Tử Minh, nồng đậm tình huynh đệ cơ hồ có thể từ con ngươi của hắn tràn ra, chất giọng khàn khàn tràn ngập mâu thuẫn cùng tình cảm nồng đượm, ai nhìn vào đều sẽ không hoài nghi tình cảm của hắn là giả.
Hạ Tử Thịnh bị ánh mắt của hắn làm cho nóng lên, đột nhiên nhớ tới hồi bé, có một khoảng thời guan hắn cùng Hạ Tử Minh có mối quan hệ cực kỳ tốt, tuy rằng khi ấy bị các hoàng tử khác khi dễ, hắn nhìn trúng Hạ Tử Minh tính tình cực tốt, cố tình tính kế tranh thủ tình thương của Hạ Tử Minh, và thiếu niên Hạ Tử Minh đã từng thực sự yêu thương hắn -tiểu hoàng tử không được sủng ái, là một ca ca không thể tốt hơn, ngay cả nhũ danh Trường An này cũng là do Hạ Tử Minh cho hắn.
Hắn cũng đã từng có khoảng thời gian luôn dính với Hạ Tử Minh…… Nhưng tất cả mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Nga, hình như là từ sau khi nguyên Hoàng Hậu qua đời.
Từ đó về sau thiếu niên ấm áp như mặt trời đã biến mấy, biến thành Hoàng thái tử thô bạo quái đản.
"Đại ca……" Hạ Tử Thịnh nhớ lại quá khứ, không nhịn được kéo Hạ Tử Minh lại, gọi hắn.
Nhưng Hạ Tử Minh uống say, giống như bị điên, tâm tình bất định hất tay của hắn ra, ánh mắt chán ghét nhìn hắn giống như nhìn đồ vật dơ bẩn, lạnh lùng nói: :Cút ngay! Đồ tạp chủng, không xứng gọi ta là đại ca!"
Hạ Tử Thịnh buông lỏng tay hắn, chỉ là lần này lại không thể yên tâm thoải mái hận và chán ghét Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh lung lay đi vài bước, đột nhiên ngã xuống.
"Thái Tử điện hạ……" Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh vội vàng tiến lên đỡ hắn.
May mà, Hạ Tử Minh không phải là té xỉu, mà là ngủ say, rơi vào trong lòng ngực của Cố Sâm, không lâu sau đó vang lên tiếng ngáy rấy nhỏ……
"……" Hạ Tử Thịnh.
Cố Sâm: "……"
Hạ Tử Minh ngủ đến thơm ngọt, nhưng hắn tuôn ra nhiều bí mật ngư vậy, uống say thì nói thật nói nhiều, nhưng có hai người lại không ngủ được, ngủ cũng không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro