Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Sợi Dây Liên Kết

Sau buổi giao lưu, Nhiên Mộc Hàn ngồi trong phòng khách sạn, lật giở tài liệu mà ban tổ chức cung cấp. Công việc hỗ trợ ngôn ngữ trong môi trường eSports không hề đơn giản. Không chỉ là phiên dịch thông thường, cô còn phải làm quen với hàng loạt thuật ngữ chuyên ngành, văn hóa giao tiếp giữa các tuyển thủ, và cả những áp lực tâm lý trong giới này.

Cô vừa ghi chú vài từ khóa thì điện thoại rung lên.

Yên Vy: "Cậu có thấy ánh mắt của Điền Nhược Hiên lúc nhìn cậu không? Cậu nhóc đó ngại đến đỏ cả mặt luôn kìa!"

Nhiên Mộc Hàn khẽ nhíu mày, ngón tay dừng lại trên màn hình.

Hồi tưởng lại buổi giao lưu, quả thật ánh mắt của Điền Nhược Hiên có hơi khác thường. Nhưng đó có thể chỉ là sự ngại ngùng của một chàng trai trẻ tuổi trước người lạ, không nhất thiết phải nghĩ quá nhiều.

Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục công việc.

------

Sáng hôm sau, Nhiên Mộc Hàn có mặt tại khu vực luyện tập của đội tuyển. Hôm nay là buổi đầu tiên cô chính thức hỗ trợ họ trong việc xử lý tài liệu và giao tiếp, cũng như một buổi gặp mặt với các tuyển thủ.

Buổi họp đội diễn ra trong phòng huấn luyện rộng rãi, ánh đèn trên trần nhà phản chiếu lên những màn hình máy tính, tạo ra bầu không khí đầy chuyên nghiệp. Các tuyển thủ của đội tuyển Onyx đều có mặt, mỗi người chiếm một góc riêng, trên tay là chai nước tăng lực hoặc cốc cà phê. Một số người chăm chú vào điện thoại, số khác đang bàn luận về chiến thuật.

Từ Trạch Phong - đội trưởng của đội, khoanh tay dựa vào bàn huấn luyện, ánh mắt điềm tĩnh nhìn qua từng đồng đội. Giọng huấn luyện viên bất ngờ vang lên: "Hôm nay, chúng ta có một sự bổ sung mới. Ban tổ chức đã quyết định mời một huấn luyện viên ngôn ngữ để hỗ trợ giao tiếp quốc tế của đội. Đây là yêu cầu bắt buộc khi chúng ta tham gia đấu trường lớn hơn."

Lời nói khiến không ít người ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía cửa. Đó cũng là lúc cánh cửa phòng mở ra, ai đó chậm rãi bước vào.

Nhiên Mộc Hàn.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, kết hợp với quần tây đen, mái tóc dài suôn mượt buông nhẹ trên vai. Làn da trắng ngần, đôi mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm, toát lên vẻ đẹp thanh tú nhưng không kém phần sắc sảo. Dáng người mảnh mai, nhưng từng bước đi đều toát lên sự tự tin, trầm ổn. So với những người đẹp hào nhoáng trong giới giải trí, cô mang đến một cảm giác hoàn toàn khác—tinh tế, thông minh và cuốn hút một cách tự nhiên.

Những người trong phòng huấn luyện dường như bị thu hút trong chốc lát.

Nhược Hiên—Haze, người vẫn luôn trầm lặng từ đầu buổi họp, vô thức ngẩng lên nhìn. Cậu nhớ lại cuộc gặp gỡ hôm trước và cảm giác quen thuộc khó tả lại trỗi dậy trong lòng. Nhưng khác với buổi giao lưu hôm đó, lần này cô gái ấy không còn là một người đứng ngoài quan sát mà chính thức bước vào thế giới của họ.

Mộc Hàn mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Nhược Hiên như có chút quen thuộc. Cô nhìn thấy rõ sự e dè trong ánh mắt cậu. Cậu lúng túng gật đầu nhẹ, nhanh chóng cúi xuống màn hình. Đôi tai hơi ửng đỏ.

Lâm Dật - một tuyển thủ đường dưới của đội liếc nhìn cậu, thắc mắc: "Nhược Hiên, cậu căng thẳng cái gì thế?"

"Đâu có..." Cậu lầm bầm, không dám ngẩng lên.

Nhiên Mộc Hàn nhịn cười.

"Chào mọi người. Tôi là Nhiên Mộc Hàn, sẽ phụ trách hỗ trợ đội trong việc giao tiếp tiếng Anh, cũng như một số vấn đề liên quan đến tâm lý thi đấu nếu cần. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

Một số tuyển thủ bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau. Họ không ngờ một người hướng dẫn ngôn ngữ lại có khí chất như vậy.

Sau buổi họp, cô được giao một chỗ ngồi ngay trong phòng huấn luyện, gần với khu vực của các tuyển thủ để tiện hỗ trợ. Khi mọi người bắt đầu quay lại luyện tập, cô mở laptop, quan sát cách các tuyển thủ thi đấu và giao tiếp. Tiếng bàn phím lách cách, những câu lệnh vang lên liên tục. Mộc Hàn nhanh chóng nhận ra Nhược Hiên rất ít khi nói chuyện trong trận đấu, chủ yếu chỉ dùng ping hoặc gật đầu khi nghe đồng đội gọi.

Buổi luyện tập hôm ấy kéo dài hơn một giờ. Khi mọi người dần tản ra, Nhiên Mộc Hàn đứng lại sắp xếp tài liệu. Lúc này, Điền Nhược Hiên vẫn chưa rời đi.

Cậu đứng cách cô không xa, do dự vài giây rồi chậm rãi bước lại gần.

"Chị..." Cậu nói nhỏ.

Cô ngước lên, chờ đợi.

Cậu nuốt khan một cái, rồi lí nhí: "Chị có thể giúp em dịch thêm một số từ chuyên môn không? Em... hơi khó hiểu."

Lại là một đề nghị đầy cẩn trọng và ngại ngùng.

Nhiên Mộc Hàn nhìn khuôn mặt đó, chậm rãi gật đầu. "Được thôi."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, môi vô thức cong lên một chút.

Nhiên Mộc Hàn nhìn biểu cảm ấy, chợt cảm thấy chàng trai này thực sự khác biệt với những tuyển thủ mà cô từng tiếp xúc. Không phải sự kiêu ngạo hay tự tin tuyệt đối, mà là một chút lúng túng, một chút chân thành, và cả nét ngây ngô đáng yêu hiếm có trong giới eSports đầy khắc nghiệt.

Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc này, một sợi dây vô hình đã lặng lẽ kết nối hai người lại với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro