Chap 1: Ngọc Thảo đến Hà Nội
- Ngọc Thảo, chị làm cái gì tới đây vào lúc này vậy?
Đỗ Hà thật sự không nhịn nổi cơn nóng giận đang bùng lên trong lòng. Bây giờ là bốn giờ sáng, thời tiết Hà Nội lại đang lạnh đến một cơn gió lướt qua cũng có thể cảm mạo, Ngọc Thảo nhắn cho em một tin nhắn bảo rằng vừa đến Hà Nội, đang ở trước chung cư.
Đỗ Hà ngay cả điện thoại cũng không kịp tắt. Em một tay cầm điện thoại, một tay với lấy chiếc áo khoác kế bên cửa rồi mang đại đôi giày dễ mang nhất liền chạy ra ngoài.
Đỗ Hà không phải giận Ngọc Thảo tới Hà Nội, mà là giận giờ giấc cùng cách thức báo tin cho mình.
Bốn giờ sáng, nếu em như mọi ngày đều đang ngủ thì Ngọc Thảo sẽ chịu lạnh tới lúc nào nữa. Làm một đứa em, Đỗ Hà không phải là để bị người chị này dọa đến rớt tim ra ngoài như vậy.
Ngọc Thảo phồng má thổi ra một làn hơi trắng, ánh mắt áy náy nhìn Đỗ Hà đang thở hổn hển trước mặt mình. Lời đang định nói chưa kịp thốt ra đã bị Đỗ Hà kéo tay đi vào trong chung cư. Đến khi cảm nhận được cái lạnh đã tan biến đi Ngọc Thảo đã ngồi trên sô pha trong phòng Đỗ Hà.
Đỗ Hà đi rót một ly nước ấm cho Ngọc Thảo, đặt trước mặt Ngọc Thảo rồi mới loay hoay cởi áo khoác ra. Có chút không đỡ nổi người chị lâu ngày không gặp, vừa gặp lại liền làm cô giật mình một phen.
Ngọc Thảo biết mình làm Đỗ Hà lo lắng nên im lặng uống nước rồi mới lên tiếng:
- Đỗ Hà, xin lỗi vì làm phiền em.
Đỗ Hà vừa nuốt cơn tức giận xuống lại bị Ngọc Thảo chọc đến.
- Chị xin lỗi cái gì, em không có tức giận vì chị làm phiền, mà là chị quá ngốc rồi. Đến đây vào bốn giờ sáng, nếu em đang ngủ thì làm sao?
Đỗ Hà nói xong liền thở dài bất lực. Cô ngồi xuống giường, nơi đối diện với sô pha nơi Ngọc Thảo đang ngồi.
- Ngọc Thảo, chị sao lại đến đây?
Ngọc Thảo xoa xoa ly nước ấm trong tay, trong nụ cười ẩn hiện chút bất đắc dĩ:
- Đến đây thư giãn một thời gian.
Đỗ Hà nghe qua cũng không có gì bất thường, nhưng đột nhiên lại không hiểu được.
Mấy hôm trước em vừa nghe tin Ngọc Thảo trở lại TPHCM. Hôm nay lại chạy tới đây, ắt hẳn đã có chuyện gì xảy ra.
- Chị đã gặp chuyện gì sao?
Ngọc Thảo không nhìn Đỗ Hà nhưng cảm nhận được đứa nhỏ trước mặt đang nghiêm túc nhìn mình hỏi chuyện.
- Trở lại đó trông thấy cô ấy đang vui vẻ bên cạnh người khác, lòng có chút không thoải mái. Ngột ngạt như vậy, chị liền không muốn ở đó nữa.
Đỗ Hà bây giờ mới nhìn kĩ gương mặt Ngọc Thảo. Cô đã gầy đi không ít, dáng vẻ bây giờ của cô thật sự khiến em không khỏi xót xa.
- Ngọc Thảo, chị ngủ một tí đi, một lát nữa em mua đồ ăn sáng lên. Giờ này còn quá sớm rồi.
Ngọc Thảo muốn lắc đầu nhưng nhìn gương mặt lo lắng của Đỗ Hà, cô không dám từ chối. Yên vị trên giường Đỗ Hà, cơn mệt mỏi khiến Ngọc Thảo chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Hà ngồi bấm điện thoại một lúc, ngẩng đầu lên thấy Ngọc Thảo đã ngủ không khỏi thở dài một hơi. May mà em tối qua ngủ sớm, vừa hay tỉnh dậy không lâu.
Gần bảy giờ, Đỗ Hà nhắn tin cho Lương Linh: “Lương Linh, Ngọc Thảo chị ấy vừa mới đến đây, đồ ăn em vừa đặt xong, chị mau qua phòng em trông chừng chị ấy, chị ấy đang ngủ, em đi lấy đồ ăn.”
Lương Linh vừa thức dậy không lâu, đang uống ly cà phê sữa thì nhận được tin nhắn. Có chút giật mình vì bây giờ mới sáng sớm, Ngọc Thảo thế nào mà tới đây? Là bay trong đêm sao? Lương Linh nhắn lại một cái icon gật đầu rồi uống vội ly cà phê trên bàn.
Đỗ Hà nghe thấy tiếng chân dừng trước cửa, biết là Lương Linh liền đi ra mở cửa. Khẽ nói nhỏ là Ngọc Thảo ngủ không được an ổn, em để Lương Linh vào phòng mới rời đi.
Đỗ Hà tay xách túi đồ ăn lớn đi về phòng, vô số ánh mắt hiếu kì nhìn cô. Mặc kệ mấy cư dân tò mò nhưng giữa đường lại gặp Tiểu Vy.
Đỗ Hà mồ hôi trán bất giác tuôn ra, không biết nên giấu túi đồ ăn này đi đâu, em khó khăn đi tới, càng lúc càng gần Tiểu Vy.
Tiểu Vy nhìn thấy Đỗ Hà thấp thỏm cầm túi đồ ăn lớn muốn giấu nhưng không giấu được có chút đáng nghi. Đỗ Hà định lên tiếng thì Tiểu Vy đã lên tiếng trước.
- Chiều nay có buổi diễn, em đừng ăn nhiều quá.
Đỗ Hà sững người dừng bước chân lại, vội quay đầu giải thích:
-A…không phải, này…này… không phải một mình em ăn.
Tiểu Vy à một tiếng rồi cười nhẹ đi vào phòng. Đỗ Hà sững sờ đứng tại chỗ khổ não tự vỗ đầu mình. “Đỗ Hà ơi là Đỗ Hà, thảm rồi, nói như thế có khác gì tự đập đá vào chân mình đâu kia chứ.”
Đỗ Hà đau khổ muốn giải thích nhưng cầm túi đồ ăn trên tay thế này mà gõ cửa phòng Tiểu Vy bị ai nhìn thấy thì cả cái chung cư này sẽ hỗn loạn mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro