Những ngày tháng vắng em
" em hãy nói cho anh biết tại sao chúng ta phải sinh ra lớn lên và chịu sự dày vò để trưởng thành?"
Tôi là một kẻ nhạc sĩ đầy danh vọng còn em là một cánh hoa xinh đẹp sống trong một vũ trụ to lớn, tôi không thể nào ngừng yêu em tôi chỉ muốn nói cho cả thế giới này biết rằng tôi yêu em rất nhiều nhưng bọn họ lại nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu này nhẫn tâm chà đạp lên bông hoa xinh đẹp của tôi
Không ai có thể lựa chọn giới tính của bản thân mình đâu em.
Tiền tài, danh vọng tôi không cần nữa tôi không cần ánh hào quang chói lóa đó nữa, xin em hãy trở về bên tôi dù chỉ một thoáng, tôi có thể cảm nhận em cũng đang nhớ tôi, tôi biết em đang ở đây đang ôm tôi an ủi nhưng tiếc rằng tôi không thể nhìn thấy em một lần nữa
Những lời cay độc đó đã mang em của tôi đi mang em khỏi dòng tay tôi mãi mãi
__
" Taehuyng ah sau này anh có dám cưới em không"
" dám chứ....anh nhất định sẽ cưới em"
" nhưng họ dám sợ quá anh à"
" tiểu thiên thần đừng sợ có anh anh sẽ bảo vệ em"
__
Ngày em ra đi tôi như chết lặng, tại sao em lại bỏ tôi lại giữa biển người vô tình này chứ?
Tại sao em lại ít kỷ để lại tôi trên thế gian này
Nhẫn tôi đã mua hoa tôi đã gói nhưng người đâu, em đang ở đâu?
Từng ngày, từng giây từng dòng người qua lại trên phố đêm nếu biết có ngày hôm nay tôi sẽ khắc ghi những kỷ niệm của chúng ta nhiều hơn!
Tôi vẫn còn nhớ từng món đồ từng sở thích của em, em nói em thích biển lắm vì nó có cảm giác yên bình vô cùng
Khi thả mình vào dòng biển êm đềm em cảm nhận bản thân như được gió biển nhẹ nhàng xoa dịu đi những mệt mỏi mà thế giới này bắt em phải chịu, bao nỗi buồn phiền cứ như vậy mà tan theo làng sóng cuốn trôi đi mất
_
" Nếu như sau này em mất anh nhất định phải đưa em ra biển đấy nhá"
" Yahh cái miệng nhỏ của em nói bậy quá đấy...anh vẫn còn sống thì anh không cho phép em đi đâu hết"
" Em chỉ nói nếu như thôi mà, Tae Tae nhà chúng ta đừng giận nhé... hihi"
Em cười nhẹ nắm lấy tay tôi đầu dựa nhẹ trên vai kể tôi nghe những thứ mà em thích kể cả em không thích
__
Bây giờ thì sao ?
Tro cốt em bay theo làn gió, thả hồn em hoà trong mặt nước xanh biếc rì rào sóng vỗ, cầu mong em trở về một vùng đất xinh đẹp yên bình nơi không có những lời cay nghiệt tổn thương em, từ bỏ một cuộc đời đầy muộn phiền bao vây.
Kể từ khi em mất thì họ buông tha cho tôi rồi em ơi, sau khi em ra đi cuộc sống của tôi khác lắm, ăn một mình ngủ một mình,ngay cả ngắm sao đêm sở thích của em và tôi cũng một mình những ánh sao soi sáng cả bầu trời nhưng tại sao nó lại không thể soi rọi trái tim lạnh lẽo của tôi lúc này hỡi em , tôi không thể ngừng nhớ em
Tôi nhớ từng ánh mắt hồn nhiên của em từng nụ cười ,hơi thở của em .
Không biết ở nơi đó em có thấy không ánh nguyệt dương trên bầu trời đêm trông quá đỗi lẻ loi đơn độc nó như đang đổ lệ vì sự cô đơn này, dường như nó đã biết ngày mai rồi bình minh sẽ tới bao nỗi u phiền rồi sẽ qua nhưng nó vẫn không thể chấp nhận được em à
Tôi thật sự lạc lõng giữa biển người mênh mông này tôi muốn chạy đến bên em và kể cho em nghe những gì mà tôi đã trải qua khi không có em ở bên, nó khó khăn đến ngạt thở tôi dường như không thể hít thở được không khí trong lành của sự bình yên mà thay vào đó là một bầu không khí ô nhiễm của nỗi buồn
Dù kiếp này kiếp sau hay vạn kiếp luân hồi tôi vẫn sẽ đợi, đợi đến khi em trở về tôi sẽ bù đắp đi những nỗi niềm mà em đã chịu đựng
Tôi yêu em Jeon Jungkook, suốt đời này Kim Taehyung tôi vẫn không thể quên được em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro