Chương 5: Những Lý Do Chưa Nói
Ở một bên khác khi này Minh Nhật ngồi trong phòng riêng, ánh sáng từ màn hình điện thoại sáng mặt anh. Mắt anh dán vào thông báo kết nối bạn từ Nguyệt Sa, đầu anh xoay vòng với những suy nghĩ về cô.
Lý do anh chú ý đến Nguyệt Sa không phải là vì cô là học sinh mới, cũng không phải vì tò mò đơn thuần. Anh nhận ra một điều gì đó khác biệt trong cô ngay từ lần đầu gặp mặt – một cảm giác mơ hồ mà anh không thể giải thích được. Cô gái ấy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh tĩnh lặng, một sự mạnh mẽ không dễ gì nhận ra.
Minh Nhật cảm nhận rằng cô đang cố gắng né tránh những nỗi đau chưa thể giải tỏa. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng cô đang mang nỗi buồn nào đó trong lòng. Và điều đó khiến anh không thể không nghĩ tới.
Minh Nhật không phải là người dễ dàng chú ý đến người khác, nhưng cảm giác về Nguyệt Sa rất đặc biệt. Anh nghĩ về gia đình mình, về bố mẹ – Hoàng Chí Kiên và Trần Mỹ Duyên, những bác sĩ giỏi và tận tâm. Họ dạy anh rằng quan tâm và giúp đỡ người khác là điều quan trọng nhất trong cuộc sống. Họ là tấm kính để anh noi theo, và anh không thể ngừng nghĩ rằng nếu họ biết về Nguyệt Sa thì họ sẽ làm gì? Có thể họ cũng sẽ cảm thấy cần phải giúp đỡ cô, như cách họ đã giúp đỡ biết bao người khác trong nghề nghiệp của mình. Một sự thôi thúc kì lạ khiến anh muốn biết về quá khứ của cô,muốn giúp đỡ cô.
Dù sao đi nữa, việc kết bạn với cô trên Facebook có thể là bước đầu tiên. Anh muốn cô không phải đơn độc đối diện với mọi thứ, muốn cô hiểu rằng có những người quan tâm đến cô, sẵn sàng ở bên khi cần thiết.
Minh Nhật nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng cảm thấy một chút lo lắng không rõ lý do. Anh tự hỏi: "Tôi làm đúng không?" Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để cô gái nhỏ ấy một mình trong nỗi đau cô đơn.
Minh Nhật để điện thoại xuống bàn, ánh mắt đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố về đêm yên tĩnh, ánh sáng đường vàng trải dài trên con phố nhỏ trước nhà. Một cơn gió lạnh lùa qua, mang lại cho người ta phải rùng mình.
Cậu ngồi đó với dòng suy nghĩ :" Tôi đúng là, quan tâm đến người ta như thế có phải chuyện nên làm không." Nhưng trái tim cậu không đồng tình với suy nghĩ. Cảm giác giác đó quá mãnh liệt, như một giọng nói thì thầm trong tâm trí rằng, chỉ cần một chút cố gắng, cậu có thể giúp cô vượt qua những gì cô đang chịu đựng.
Minh Nhật lấy điện thoại lên lần nữa, nhìn lại lời mời kết nối bạn. Cậu nhấn nhẹ vào nút gửi tin nhắn nhưng lại rồi lại thôi. "Không vội , chỉ cần cô ấy chấp nhận lời mời... thì mình sẽ có lý do để bắt đầu." Cậu đặt điện thoại xuống. Bên ngoài, gió vẫn thổi, nhưng trong lòng Minh Nhật, sự kiên định tăng dần rõ ràng. "Nguyệt Sa, cậu không cần phải chạy trốn nữa. Mình sẽ ở đây, chờ cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro