Chương 4: Trở Thành Bạn Bè
Nguyệt Sa trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi giữa bối rối. Căn nhà thân quen với hàng rào hoa giấy và chiếc cổng sơn trắng như ôm lấy cô. Phạm Tố Uyên, mẹ của Sa, bước ra từ phòng bếp, vừa lau tay vừa giận cười:
"Con về rồi à? Lên phòng thay đồ, tắm rửa đi, rồi xuống ăn cơm. hôm nay mẹ nấu món con thích đấy. "
Nguyệt Sa gật đầu nhẹ nhàng, lòng chậm lại trước sự ấm áp từ mẹ. Sau khi tắm rửa và thay bộ đồ thoải mái, cô xuống bàn ăn, nơi bố mẹ đã ngồi chờ sẵn.
"Hôm nay có vẻ hơi mệt đúng không?". Thiên Minh Vũ bố cô lên tiếng.
"Vâng... cũng bình thường thôi ạ." Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ.
"Con gặp một cậu bạn tên là Minh Nhật... nhưng mọi chuyện cũng không được dễ dàng lắm."
Phạm Tố Uyên ngồi cười, ánh mắt bà tràn đầy an ủi:
"Con đừng quá lo lắng. Trường mới sẽ có nhiều điều thú vị đấy. Đừng quên, mỗi nơi đều có những trải nghiệm mà con có thể học hỏi. Chắc chắn sẽ có những người bạn tốt ở đó."
Minh Vũ cũng lên tiếng, nhẹ nhàng động viên con gái:
" Chúng ta ta đều trải qua những giai đoạn khó khăn như vậy. Con có thể vượt qua thôi, chỉ cần đừng bỏ cuộc."
Rồi bố đẩy đĩa thịt kho lại gần phía cô. Nguyệt Sa nhìn bố mẹ, trái tim cô ấm áp hơn bao giờ hết. Cô gật đầu, cố gắng ăn thêm vài miếng dù trong lòng vẫn còn cảm thấy rối ren về những suy nghĩ về ngày hôm nay.
Sau bữa cơm, cô trở về phòng mình. Căn phòng nhỏ gọn gọn gàng, ánh đèn bàn vàng ấm soi sáng góc học tập quen thuộc. Nguyệt Sa mở sách ra học, nhưng tâm trí cô không thể tập trung. Lời nói của Minh Nhật vào buổi sáng không ngừng vang vọng trong đầu:
"Đừng chạy trốn."
Câu nói ấy như một mũi tên nhọn bắn thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm trong cô. "Tại sao cậu ta lại nói vậy? Mình đâu có quen cậu ta... Mà cậu ta là người như thế nào chứ?"
Đúng lúc đó, một âm thanh thông báo kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Điện thoại sáng lên và một thông báo từ Facebook đã xác định rõ:
"Hoàng Minh Nhật đã gửi lời mời kết nối bạn."
Nguyệt Sa gõ gõ vào màn hình. Tim cô như lỡ một nhịp.
"Sao cậu ta biết Facebook của mình?"
Cô chần chừ, ngón tay nhẹ nhàng trên màn hình. Nhấn chấp nhận hay không?
Nguyệt Sa chăm chăm vào lời mời kết nối bạn trên màn hình, xin cô rối bời. Cô không hề quen Minh Nhật, vậy mà cậu ta lại tìm được Facebook của cô một cách dễ dàng như thế. Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong cô-một sự lo lắng mà cô không thể giải thích được. Nguyệt Sa gõ gõ vào màn hình, tay cô hơi chạy lên khi nghĩ đến câu nói của Minh Nhật. Cô không hiểu vì sao cậu ta lại biết đến Facebook của mình, cũng như sao lại gửi lời mời kết nối bạn. Họ chỉ mới gặp nhau lần đầu hôm nay, và cách Minh Nhật nhìn cô... có phải chỉ là tò mò hay có điều gì đằng sau?
Một phần trong cô muốn từ chối, không muốn dây dưa với người như Minh Nhật, nhưng một phần khác lại tò mò. Cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình nào đó đang kéo cô lại gần cậu ta, mặc dù cô không đông muốn thừa điều đó.
Vòng tay cô nhẹ nhàng qua màn hình, dừng lại ở nút "Chấp nhận". Lý trí nói với cô rằng nên bỏ qua và tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng trái tim dường như không thể làm được như vậy. Sau một chút chờ đợi, cô ấn nút.
"Hoàng Minh Nhật đã trở thành bạn của bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro