Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đoản văn

Trời mưa suốt một đêm, bình minh rốt cục cũng ló dạng, giọt nước tí tách tí tách vẫn theo rãnh hiên nhà rơi xuống. Vừa thức dậy, đầu váng, mắt hoa, toàn thân xương cốt đau nhức, đầu nặng như chì, giống như mới từ trong địa ngục trở lại trần gian, ba hồn bảy vía cũng còn chưa trở về vị trí cũ. Lấy lại tinh thần, đưa tay kéo rèm cửa sổ, bên ngoài cửa sổ chính là một mảng lớn lá chuối tây xanh um mơn mởn, nước mưa còn lại từ trên lá nhỏ xuống, nhẹ nhàng vang lên một tiếng “Róc rách”, bắn tung tóe đầy trên mặt đất. Trên cuống lá có một chú chim nho nhỏ, lông chim sáng bóng, “Tức” một tiếng liền chui vào trong bụi hoa Phù Tang (ND: Hoa Phù Tang này ở Việt Nam mình thường gọi là hoa Dâm Bụt ấy.), không còn thấy đâu nữa. Chút sắc tía ẩn giấu ở phía Đông đã lộ ra những tia nắng ban mai, tất nhiên hôm nay là ngày đẹp trời. Người hầu gái ngoài cửa nghe được động tĩnh, đã cúi đầu gõ cửa, cẩn thận gọi một tiếng: “Phu nhân?” Ống tay áo rộng rãi bằng gấm trắng của áo ngủ đang phất phơ trong gió sớm mai hơi lạnh, buông thõng vạt áo sột soạt đi qua nền nhà, đường viền hoa tinh sảo, làm tôn thêm gỗ mun đen bóng tựa như tấm gương trên mặt đất, cô có chút chán ghét nghĩ, xinh đẹp hơn nữa thì lại có tác dụng gì chứ? Tựa như ánh mặt trời xuất hiện ngoài cửa sổ, ở Ô Trì nơi mà mùa mưa dài dằng dặc, chẳng qua như phù dung sớm nở tối tàn, hoặc là lại qua hai giờ, mưa như trút nước, lần nữa lại ào ào trút xuống. Nhân sinh tựa như mùa mưa này, dài dằng dặc một cách vô vọng. Đầu cô cũng không quay lại hờ hững phân phó: “Vào đi.” Cho dù là như thế nào, một ngày cũng lại bắt đầu, hóa trang lên sân khấu, thật buồn cười. Hai người hầu gái tay chân cũng thập phần gọn gàng, hầu hạ cô rửa mặt và tay, chỉ trong chốc lát, người làm tóc bước tới thay cô chải đầu, ngoài ra còn có người giúp cô trang điểm. Sau khi hai người bận rộn xong, chỉ thấy người trong gương sáng chói, xinh đẹp rạng ngời, ngay cả chính cô cũng cảm thấy xinh đẹp vạn phần. Thay ra một bộ sườn xám nhũ đỏ bạc điểm chút đen lên, miễn cưỡng đi xuống lầu. Người hầu phòng Trương Đức Quân đang chờ ở đó, thấy cô cung kính lễ phép hành lễ: “Phu nhân, xin chào.” Cô thoải mái đáp lại một tiếng, bỗng nhiên thấy một cái bậc lửa bằng bạc đặt tùy tiện trên bàn trà, trái tim bỗng đập mạnh một cái, không khỏi hỏi: “Đã trở lại?” Cho tới nay, cô vẫn không thể gọi thẳng tên của hắn, lại không muốn gọi chức vụ và quân hàm của hắn, càng không thể giống như bè bạn thân thích gọi hắn một tiếng “Tam công tử”, người hầu phòng cũng biết cách nói của cô không mang theo bất kỳ danh xưng nào, Trương Đức Quân vẫn giữ giọng điệu khuôn phép quy tắc, đáp: “Vâng ạ, sáng nay tiên sinh trở về thay quần áo, phải đi Lương Quan ngay.” Khóe miệng cô trầm xuống: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong một tháng thì thời gian ở Lương Quan so với ở Ô Trì có lẽ còn dài hơn.” Trương Đức Quân không hề lên tiếng nữa, biết rõ tính khí của cô lúc rời giường, mỗi ngày thế nào cũng phải phát tác, thời gian đã lâu, nhóm người hầu đang làm việc cũng đã luyện thành giả câm vờ điếc. Cô cầm lấy cái bậc lửa kia, lạnh và trơn, bản chất kim loại lạnh như băng, ngay cả nửa phần ấm áp của đầu ngón tay hắn cũng không còn lưu lại. Đầu ngón tay hắn không hề có độ ấm, lúc nào cũng lạnh, ngẫu nhiên tiếp xúc, liền không kiên nhẫn đẩy tay cô ra, quay lưng xoay người rời đi, giống như nhìn thấy thứ đồ làm hắn ghét cay ghét đắng nhất trên đời. Hơn nữa sau này, ngay cả sự ghét cay ghét đắng đó của hắn cô cũng không được nhìn thấy, hắn vĩnh viễn chỉ cho cô một cái bóng rất xa, xa xăm đến vậy, mơ hồ như vậy. Giữa đêm giữa hôm cô từ trong mộng tỉnh lại, mò mẫm đi xuống lầu. Bóng đèn trong hành lang lạnh lẽo, trên vách tường có vô số khung ảnh bằng cây Đàn Hương, người nhà chụp ảnh chung, bức ảnh của trưởng bối, gồm nhiều màu sắc rực rỡ như vậy, xen lẫn trong đó có hình của hắn, còn rất trẻ tuổi, lúc cười khẽ nhếch lông mày, đứng hầu ở phía sau cha mẹ. Cô không để ý từ từ dán sát lại, khuôn mặt ở trong tấm kính, giống như vô số loài bò sát thật nhỏ, nước mắt chầm chậm chảy xuống… Những cạnh nhỏ của viên kim cương trên cái bật lửa cắm vào lòng bàn tay, làm hơi đau, bỗng nhiên cô giương một tay lên, ném cái bật lửa kia ra ngoài, vừa vặn đập vào một chiếc bình hoa, “Ông” lên một tiếng, bình hoa chỉ hơi lung lay, lập tức có người chạy qua đỡ lấy. Cô cười lạnh: “Hôm nay lại đi Lương Quan làm gì? Tôi lại rất muốn xem xem, Lương Quan có cái gì làm cho hắn ta bị mê hoặc như vậy.” Trương Đức Quân vẫn đúng mực như cũ: “Hôm nay tiên sinh đi trụ sở Lương Quan là giải quyết việc công, ngoài ra tình hình cụ thể như thế nào, chúng tôi cũng không rõ.” “Các anh?” Cô khẽ cười lạnh: “Các anh thì biết cái quái gì chứ? Mà nếu có biết thì cũng ngậm chặt miệng không thèm nói với tôi một chữ. Đừng nghĩ tôi không biết gì, các người cứ giấu đi, giấu cho tôi mù tịt cả đi, phải giấu cho đển khi tôi chết thì có người mới có thể vui được!” Trương Đức Quân không nói một lời, cô khẽ thở dốc, cô biết cô thật mất mặt, cô vì sinh tồn nên giữ thể diện, toàn bộ vẻ ngoài đều vinh quang. Ngày đầu tiên của tân hôn, cô ở biệt thự Song Kiều lắng nghe phu nhân Mộ Dung dạy bảo – cô đối với vị mẹ chồng ấy, trong lòng hoàn toàn không có kiêng nể và kính sợ, mặc dù người mẹ chồng đó, thoạt nhìn cũng vô cùng hòa ái dễ gần, bà ta bưng chén cà phê, bên môi vẫn còn mỉm cười: “Người ta nói, hôm nay làm con dâu nhà chúng tôi, khó khăn như thế nào như thế nào, nhưng thật ra cũng không khó, chỉ cần cô nhớ kỹ hai chữ “Thể diện” là được.” Cô hơi sợ hãi: “Mong mẹ chị bảo.” Mộ Dung phu nhân khẽ mỉm cười: “Tại sao tôi phải chỉ bảo cho cô? Ông nội của cô là Mạnh Tương Công, là lãnh tụ của Thanh Lưu, danh vọng cao nhất. Tiên sinh khi còn sống cũng thường nói, Dung Công chính là người hiếm thấy, có: Nghị, Trực, Thanh, Chính, thích hợp làm người can gián. Tính tình Lão Tam không tốt, nay cưới cô, tôi cũng yên tâm một chút. Những chuyện khác, cô là người thông minh, tự giải quyết cho tốt là được.” Cô nhất thời xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, vội vàng đứng lên. Cũng từ đó bạn bè thân thích đồn đãi, nói phu nhân Mộ Dung đối với cô không chút thiện cảm, có thể thấy được không được sủng ái. Cô cố gắng dốc sức lấy lòng người mẹ chồng này, nhưng mà bà ta đối đãi với cô khách khí và lạnh nhạt, chỉ có điều trước mặt người ngoài, vẫn phải duy trì sự lễ phép tối thiểu mà thôi. Mấy năm nay, tác dụng duy nhất của cô, cũng chỉ là làm vật trang trí trước mặt người ngoài. Cũng giống như mấy món đồ nội thất kiểu Pháp, như lọ hoa tinh xảo cắm theo phong cách phương Tây trên bàn kia, như bình rượu đầu thải vân xanh lá trên giá gỗ Tử Đàn, hoặc như bức tranh “Thái Dịch Hà Phong” (Phú Quý Các Tường) của Phùng Đại Hữu treo trên tường kia…là một vật trang trí hoàn hảo của cái gia tộc này. Vài tháng đầu, cuộc sống như trong mộng. Cô giống như được đến động tiên, tùy tiện kéo một ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ ra, toàn là ô ngăn, từng ngăn từng ngăn bên trong, toàn bộ đều là châu báu. Đồ quý giá trong gia đình bình thường thì cất giấu trong két an toàn, chỗ kín…Nhưng trong phòng ngủ này, thậm chí bộ dây chuyền toàn kim cương mấy chục ca-ra, đều tùy tùy tiện tiện đặt ở nơi đó. Mặc dù cô xuất thân thế gia, nhưng ông nội cả đời tự xưng là thanh liêm chính trực, cũng không có bao nhiêu tài sản cá nhân, chỉ cảm thấy ngôi nhà này giống như trong truyền thuyết Kho báu của Vua Solomon, có tới không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu. Mỗi khi tới thời điểm mua thêm đồ nữ trang, đương nhiên sẽ có công ty châu báu đứng đầu thế giới trình danh sách lên cho cô chọn, càng nhiều hiếm thế kỳ trân gia truyền…Trang sức kim cương óng ánh như vậy, ngọc trai tròn trịa, ngọc phỉ thúy hình giọt nước màu xanh ngọc bích…Phòng quần áo so với kho tàng còn lớn hơn, cất giữ các loại áo khoác ngoài da lông dài ngắn, lễ phục, sườn xám, thường có người hầu gái phụ trách quần áo cho cô, đến lúc cần phải thay đồ, cứ đi tìm đồ, mới biết được bộ y phục kia nằm ở đâu… Cuộc sống giống như giấc mộng, khi đó hắn đối đãi với cô vẫn xem là khách sáo, một tuần lễ tổng cộng có một hai đêm ở nhà. Tình cờ nửa đêm tỉnh lại, cũng thấy hắn thường quanh quẩn trên ban công, hút hết điếu này đến điếu khác, cúi đầu suy nghĩ như có tâm sự…Hắn gầy gò khiến cho người ta đau lòng…Nền tảng văn hóa quốc gia của cô rất tốt, khi còn bé thường cùng ông nội đọc “Tứ thư”, “Ngũ kinh”, trong thơ đời Thanh có một câu, ý muốn nói “Hôm qua tinh thần không như vậy, vì ai gió lộ đứng trong đêm?” Vì ai gió lộ đứng trong đêm? Cô đã thấy qua tấm ảnh của người con gái kia, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhắc tới, bạn bè thân thích cũng cùng tán thưởng: “Phu nhân Tam công tử hả, thật là mỹ nhân, đích thực là mỹ nhân.” Hắn quanh quẩn trong gió lạnh đêm khuya, là đang nhớ cô ấy sao? Như vậy, làm sao cô tranh giành được với một người đã chết? Liệu Liệu có thể tính được thời gian hạnh phúc, ngắn như vậy, ít đến thế. Đêm tân hôn cô thấp thỏm bất an chờ đợi, đợi đến tận hơn nửa đêm, khách khứa đã về hết, hắn lại say đến bất tỉnh nhân sự, cơ hồ là được người hầu dìu trở về phòng. Chủ nhiệm hầu phòng Lôi Thiếu Công dường như hơi áy náy: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, mấy vị khách kia cứ nhất định không chịu bỏ qua cho Tam công tử, Tam công tử cũng không còn cách nào khác.” Cô quen nhìn hắn mặc quân trang, bây giờ mặc Âu phục, yên lặng ngủ ở trên giường lớn, an tĩnh như một đứa trẻ. Lôi Thiếu Công hơi cúi người chào cô, rồi lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại cô và hắn, nghe tiếng hít thở của hắn, bỗng nhiên cô cảm thấy an ổn, vạn người hâm mộ vinh hoa phú quý cũng thành người ngoài, duy chỉ có cô, có được hắn rõ ràng như vậy. Thay hắn cởi giày, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại, đột nhiên liền bổ nhào qua, ôm lấy cô, chặc như vậy, dùng sức như vậy, xiết chặc đến mức cô gần như hít thở không thông, hắn chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Tố Tố, em không được đi, em không được đi. Tố Tố, em không được đi.” Nước mắt nóng hổi, không đề phòng lã chã rơi xuống một cách bất ngờ như vậy, rơi xuống gáy hắn, toàn thân hắn đều run rẩy, thậm chí cả bờ môi của hắn, cũng run rẩy. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thậm chí hắn còn run rẩy: “Em đừng khóc…” Hắn giống như đụng phải sắt đỏ nóng hổi, lập tức buông ra, một đường lui lại phía sau, hoảng hốt lùi ra xa: “Anh cách em rất xa, Tố Tố, anh bảo đảm, anh từ nay về sau sẽ cách em rất xa, chỉ cần em không khóc.” Nước mắt của cô không tiếng động rơi xuống, là người như thế nào, khiến cho hắn yêu đến mức khốn khổ như vậy, yêu đến sâu sắc như vậy, hèn mọn đến mức chỉ cần đứng xa xa nhìn để cô ấy không phải khóc nữa như vậy, dù cho đồng ý cam tâm tình nguyện sống ở một nơi xa. Làm sao cô có thể tranh giành được đây? Huống chi, còn có một đứa bé như vậy nữa. Mặt mũi đứa bé kia sinh ra đã cực kỳ xinh đẹp, mỗi người đều nói đứa bé kia giống mẹ của bé, cô biết đứa bé kia thật sự rất giống, bởi vì khi hắn ngẫu nhiên nhìn thấy con gái, sẽ luôn là buồn bã ngoảnh mặt đi chỗ khác. Đứa bé kia có một đôi mắt sâu thẳm tựa như hồ nước, lành lạnh khiến cho người khác không dám nhìn gần, hoặc là bởi vì đứa bé xinh đẹp khả ái này, thuở nhỏ lại mất mẹ, được hai ông bà nội bằng mọi cách che chở lớn lên, nuôi dưỡng thành một tính cách tinh quái nhất. Cô gián tiếp nghe nói lúc tiên sinh Mộ Dung còn sống, người hầu phòng lén lút nói: “Không sợ trời, không sợ đất, một là sợ hai tám tháng Chạp, hai là sợ Niếp Niếp không nói lời nào.” Tại sao các người hầu lại sợ ngày hai mươi tám tháng Chạp như vậy, cô không thể nào biết được, nhưng Mộ Dung Phong cưng chiều cháu gái này là mọi người đều biết, nếu như cô bé ngẫu nhiên nổi cơn tức giận hờn dỗi không chịu để ý đến người, thì đó chính là đại sự bậc nhất làm cho cả biệt thự Song Kiều từ trên xuống dưới nhức đầu. Mọi người đều biết cô bé là Tiểu công chúa của Mộ Dung gia, là tâm can của tiên sinh Mộ Dung và phu nhân, kể từ khi tiên sinh Mộ Dung qua đời, phu nhân Mộ Dung càng tịch mịch hơn, lại càng dốc lòng chăm sóc dạy bảo đứa nhỏ này. Chỉ có điều là phu nhân Mộ Dung đã khó lấy lòng, đứa nhỏ này càng khó lấy lòng hơn, lần đầu gặp mặt, trong mắt cô bé chỉ có địch ý: “Cô nhất định phải gả cho ba tôi?” Dọa người như vậy, khi không cô lại chột dạ, thậm chí ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao, đứa nhỏ này lại có khí thế khinh người như vậy. Chỉ đành phải trả lời: “Đúng.” Đứa bé kia khẽ mỉm cười, thản nhiên chớp mắt giống như thiên sứ, làm cho cô nhất thời xuất thần – nụ cười của đứa bé ngọt ngào như vậy, cô chưa bao giờ thấy được đứa trẻ xinh đẹp đến nhường này, nụ cười tỏa sáng như vậy – cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Hồng Lăng, lời nói nhả ra lại ngoan độc như vậy: “Cô đừng có nằm mơ, ba không thương cô, ông ấy vĩnh viễn cũng sẽ không yêu cô, ông ấy chỉ yêu mẹ tôi. Cho dù là mẹ đã mất, có thể linh hồn của bà vĩnh viễn ở chỗ này, ngay tại chỗ này!” Từng chữ từng chữ nói rất có khí phách, không đợi cô nói nữa, liền quay đầu lại, khinh thường mà rời đi. Toàn thân cô lạnh như băng, đứng nơi đó, đúng vậy, cô bé nói đúng, Nhâm Tố Tố mặc dù đã mất, nhưng linh hồn của cô ấy vẫn ở nơi này, không lúc nào là không ở nơi này, đang lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô vùng vẫy bằng mọi cách. Dù cho thời điểm cô và hắn thân mật nhất, Nhâm Tố Tố cũng ở chỗ này, lạnh lùng vượt qua bức tường ngăn cách giữa cô và hắn. Cô một lần lại một lần tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, đầu đầy mồ hôi lạnh, tim đập gấp gáp, tứ chi lạnh như băng, ánh trăng lạnh lẽo đìu hiu cả phòng, chiếu lên chiếc giường lớn như thế, bóng dáng cô độc của chính mình. Hắn ở nơi nào? Hắn ở nơi đâu? Cô không quan tâm, không quan tâm đã mấy giờ, tất cả đều không quan tâm, cầm điện thoại lên liền nói: “Tôi muốn tìm hắn.”Âm thanh tổng đài cung kính: “Vâng, thưa phu nhân, xin hỏi muốn ở đâu ạ?” Thanh âm của cô bén nhọn: “Hắn ở đâu? Tôi muốn tìm hắn, các người gọi hắn tới nghe điện thoại! Hắn ở đâu? Hắn ở đâu? Rốt cuộc là hắn ở đâu hả?” Hắn ở đâu? Rốt cuộc hắn ở đâu chứ? Nửa đêm đó, cuối cùng qua nhiều người cũng tìm được hắn, âm thanh của hắn nghe xa xôi lại mơ hồ: “Đã trễ thế này, chuyện gì hả?” Cô ôm điện thoại, trong thời gian ngắn nước mắt rơi như mưa: “Em sợ, anh trở về có được không? Có được không?”

Hắn yên lặng chốc lát, cô dính sát vào ống nghe, dường như thế này thì có thể gần kề hắn hơn một chút, có thể có khả năng thân thiết với hắn hơn một chút, trong ống nghe có thể nghe được tiếng hít thở của hắn, gần như vậy, lại muốn xa đến thế, cô gần như muốn khóc, chỉ nghe cạch một tiếng, hắn đã đem điện thoại cúp xuống. Tàn nhẫn như vậy, chỉ chừa lại cho cô một loạt âm thanh đô đô, ánh trăng thê lương, chiếu vào cô, nổi lên ánh sáng xanh trắng, bóng đêm như nước, yên lặng lạnh nhạt khiến cho lòng người hoảng hốt, cô nghe được cả tiếng tim đập của mình, bình bịch, bình bịch…Cô đưa tay đặt ở trên ngực, nơi đó đã bị người khác khoét hết, trống rỗng đến mức làm cho người ta sợ hãi, không, ngay cả sợ hãi cô cũng không có, chỉ có rỗng tuếch đến tuyệt vọng. Ngẫu nhiên cũng có lúc hắn đối đãi với cô tốt vô cùng, có ngày cô đang ở trong thư phòng tìm sách, hắn từ cửa đi qua, từ xa đã trông thấy cô, thậm chí còn hướng về phía cô khẽ mỉm cười. Một năm kia hắn ở Bộ Tham Mưu nhậm chức Tổng tham mưu trưởng, chức vị càng cao, lại càng khó nhìn thấy được nụ cười của hắn. Lúc ánh chiều tà hoàng hôn từ bệ cửa sổ tà tà rọi vào, từng giá từng giá sách khiến cho quang ảnh trở nên xa cách, trong thư phòng mờ mịt không rõ, hắn cười lên đẹp mắt như vậy, trong lối đi nhỏ phía sau hắn có một chùm đèn, chiếu vào bóng dáng như ngọc thụ lâm phong. Tim cô đột nhiên nảy lên, tựa vào giá sách, còn sách trong tay thì cũng quên để xuống, thuận tay chống cằm lên. Hắn đứng dựa vào cửa, giọng nói đặc biệt ôn hòa: “Đang xem sách gì vậy?” Thanh âm của cô cũng không ngờ lại nhu hòa: “Thái Bình quảng ký”. Hắn “À” một tiếng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong ánh mắt rõ ràng có ý lưu luyến không muốn rời xa, cô nửa ở trong bóng tối giật mình nhìn chăm chú gần như si mê, hắn đứng dựa vào chỗ đó thật lâu, hắn bất động, cô cũng không động, qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Đừng xem hại mắt.” Cô vội nói: “Vậy em mở đèn.” Nút đèn ở ngay bên tay cô, vừa mở lên, vô số đèn trên trần nhà chợt sáng lên, cả gian phòng sách sáng như ban ngày, mọi thứ hết sức rõ ràng. Cô thấy rõ ràng, trong mắt hắn có thứ gì đó sụp đổ trong nháy mắt. Sự lạnh lẽo dần dần xuất hiện, hắn lần nữa lại cách xa cô vạn dặm, hắn vừa rồi và hắn trước mắt này căn bản là hai con người, hắn liền xoay người rời đi không nói một lời. Cứ như vậy, coi như đã hết. Dần dần, cô cũng mệt mỏi, ngày dài buồn chán, tìm nhóm đánh bài chơi mạc chược, mặc dù luôn thua bài, nhưng mà đánh đến suốt đêm, tới khi bình minh hé lộ thì mọi người đều mệt mỏi rã rời, mọi người đẩy bài tản đi, mí mắt cô không ngừng đánh nhau, trở về phòng là có thể ngủ, thật tốt. Thường xuyên qua lại, trong nhà cũng náo nhiệt hẳn lên, quen biết mấy vị phu nhân hay đi lại với nhau, thân thiết nhất với cô là phu nhân Ngô, cô ấy là vợ sau của Tư lệnh Ngô, là người trẻ tuổi nhất trong nhóm phu nhân, so với cô còn nhỏ hơn một tuổi, cho nên hai người chơi thân với nhau. Ngày thường phu nhân Ngô xinh đẹp ngọt ngào, hai người cùng nhau uống trà chiều, cong gối ngồi trên chiếc ghế quý phi, lười biếng gẩy chuỗi vòng kim cương linh tinh trên cổ tay, nói: “Chị nhất định là quá thật thà mà.” Ngoại trừ phu nhân Ngô, không ai dùng khẩu khí này nói chuyện với cô, Mộ Dung Thanh Dịch ở Ủy ban hành chính sự vụ tuy chỉ là Phó Chủ tịch, nhưng Chủ tịch trên danh nghĩa Trầm Gia Bình tư chất không có gì nổi bật, gặp chuyện trước tiên là lắc đầu, tỏ rõ chính mình không có ý kiến, xưa nay có danh xưng là “Trầm lắc đầu”. Lại thêm tuổi tác đã lớn, còn bị bệnh gan, một năm thì có hơn nửa năm là ở bệnh viện đứng đầu Giang Sơn. Mà Mộ Dung Thanh Dịch vẫn kiêm nhiệm thực thi Trưởng ban chấp hành, chân chính nắm thực quyền, bất luận là ai cũng sẽ nhìn ra được điểm mấu chốt trong chuyện này, cô đã nghe mấy người nhàn rỗi nói chuyện phiếm, nói năm đó Mộ Dung Phong để “Trầm lắc đầu” làm chức Chủ tịch này, trải rộng con đường công danh cho Mộ Dung Thanh Dịch, vì lẽ đó mọi người đều muốn lấy lòng cô nên mới một mực gọi “Thiếu phu nhân”. Bởi vì liên quan đến hắn, mà cung kính với cô. Thật buồn cười, tất cả đều là vì hắn. Cô nhắm mắt uống trà: “Không thật thà thì còn có thể làm gì đây.” Phu nhân Ngô nghiêng người về phía cô: “Em nghe người ta nói, người trước kia còn hiền hơn cơ, nhưng đúng là khó hiểu vì từ trên xuống dưới ai ai cũng yêu thích cô ấy. Theo như em thấy, đó chỉ là làm ra vẻ thôi, nghe nói Tam công tử vẫn không chinh phục được cô ấy, Tam công tử muốn ly hôn, ầm ĩ đến tai của tiên sinh Mộ Dung, tiên sinh một câu “Không cho phép.”, ngược lại làm cho Tam công tử bị bác bỏ đành phải quay trở về.” Mùi vị của Hồng trà ngọt và thơm, nhưng lưu lại trong miệng lại là một vị đắng chát, nói không rõ được tư vị gì nữa: “Dĩ nhiên là không cho phép ly hôn rồi, làm sao có thể ly hôn được chứ.” Phu nhân Ngô thấy giọng nói cô rất mất tự nhiên, vội vàng an ủi: “Đừng suy nghĩ lung tung, dù sao cô ta cũng không còn nữa, chị cứ an tâm đi, đàn ông ấy mà, lúc trẻ tuổi thì đều giống nhau, đến lúc có con rồi, qua mấy năm nữa là tự khắc an phận lại thôi.” Bỗng nhiên cô tò mò: “Phu nhân thích trẻ con như vậy, đoán chắc đứa trẻ sẽ giống như công chúa, đáng yêu biết bao, sao chị lại không sinh vài đứa, không nói cái khác, trong nhà cũng sẽ vui vẻ, náo nhiệt hơn một chút.” Con ư? Cô có thể sinh được con bằng cách nào đây? Cô vô ý thức xoa nhẹ tóc mai, lộ ra một cây trâm song kết như ý màu hồng bằng san hô, màu hồng ngọc tinh tế rủ xuống, nhỏ nhắn như vậy, mát lạnh như vậy, chạm vào khuôn mặt nóng bỏng. Có lẽ cô nên tính xem, mới biết được đã bao lâu rồi chưa gặp lại hắn, là một tháng, hay là hai tháng? Hóa ra là một tháng lẻ hai mươi sáu ngày, lần trước gặp được hắn, có lẽ là vì yến tiệc chiêu đãi Trung thu của Ủy ban hành chánh sự vụ, theo lệ toàn thể ủy viên đều mang theo người nhà đến tham dự, trường hợp quan trọng của mỗi năm một lần, hắn cũng chỉ phái người thông báo cho cô chuẩn bị, tự có người an bài thỏa đáng hết thảy. Hai người gặp nhau ở bên ngoài sảnh bữa tiệc, sau đó cùng nhau đi vào, nhiều phóng viên như vậy, ánh sáng huỳnh quang nháy liên tiếp, trong mắt người ngoài, e rằng cũng không phải là một đôi vợ chồng ân ái, thần tiên quyến lữ? Thì ra là đã gần hai tháng rồi không gặp hắn, vậy còn lần trước hắn qua đêm ở nhà, là khi nào? Là hai tháng trước, hay là ba tháng trước? Phàm giả sử ban đêm hắn có trở về cô cũng không biết chính xác, phòng ngủ của bọn họ lại không cùng tầng, ngẫu nhiên bắt gặp người hầu phòng làm thêm việc, thì lúc ấy mới biết được là hắn đã trở về. Rãnh rỗi nói chuyện phiếm cũng nghe được một đôi lời bàn tán, có hồi hắn rất yêu mến vị nữ thư ký của Bộ Tham mưu, hình như là họ Vương thì phải? Ngay cả phu nhân Ngô cũng nhịn không được đề cập đến với cô: “Hôm nay vị tiểu thư Vương kia thật là ghê gớm, nghe nói Tam công tử tới đâu cũng mang cô ta theo, hai người còn ở Thụy Tuệ vui vẻ một lúc.” Cô cũng không thèm quan tâm, nhiều năm như vậy, ít nhiều thì cũng đã bình tĩnh tự tại, hắn ham mê mới mẻ, dù cho là loại quốc sắc thiên hương gì đi nữa, bất quá nhiều nhất là đôi ba tháng, rồi vẫn vứt bỏ như cũ. Cô buồn rầu nghĩ, bởi vì có đẹp thế nào đi chăng nữa, làm sao mà bằng được với Nhâm Tố Tố, người con gái kia, mới thật sự là nghiêng nước nghiêng thành. Hoặc là hơn Nhâm Tố Tố, còn những người khác, cũng trở thành dong chi tục phấn, cho nên hắn đi qua muôn hoa, đến phiến lá cũng không dính thân. Cô chỉ cảm thấy sảng khoái, thật tốt, cô không thắng được, thì cũng không có bất kỳ kẻ nào thắng được, ngoại trừ Nhâm Tố Tố, chỉ ngoại trừ cái người đã mất kia. Lúc phu nhân Mộ Dung qua đời, hắn giữ chức Tổng Tham mưu liên đoàn đã vài năm, cho nên dõi mắt nhìn lại, lúc lo việc tang ma tiền bạc ở biệt thự Song Kiều chất cao như núi, thật đúng là quan lại nhung nhúc, nhiều như dòi bọ. Mặc dù là có người chuyên trách an bài, nhưng vô số chuyện vụn vặt tỉ mỉ vẫn phải tới xin ý kiến của cô, liên tiếp hơn nửa tháng, cả người giống như bị khoét rỗng vậy, đến hồi bốn tuần sau ngày đại đưa tang, bộ mặt bi thương cùng thất vọng kia, căn bản cũng không phải làm bộ chưng ra, cô đã không có tới nửa phần khí lực để làm bộ. Trong tiếng nhạc tang lễ đoàn xe chậm rãi rời khỏi biệt thự Song Kiều, ngay trong tích tắc đó, sườn xe hơi chấn động, trong lúc cô vô tình quay mặt lại, lúc này mới thấy hắn đang ngồi bên người, rơi lệ. Cô chưa từng thấy hắn khóc, phu nhân là mắc bệnh tim, phát bệnh lúc rạng sáng, rồi không tỉnh lại nữa, lúc cô chạy tới ngay sau đó, hắn mới từ Vãn Khê chạy về Ô Trì, đợi hắn về đến biệt thự Song Kiều, bác sĩ đã báo là không thể cứu được nữa. Lúc ấy hắn lặng yên không tiếng động, đứng ở trước giường của mẹ, qua hồi lâu, cô mới nghe hắn cúi đầu gọi to một tiếng: “Mỗ mụ.” Giống như một đứa trẻ ngỡ ngàng hoang mang, cô biết đó là tiếng địa phương ở miền Nam. Hắn ngẫu nhiên sẽ dành thời gian phụng bồi bên mẹ, hai mẹ con cũng sẽ rất vui vẻ, sẽ nói một đôi lời tiếng địa phương miền Nam. Cô chưa bao giờ nghĩ tới hắn cũng sẽ khóc, vốn dĩ cô cho rằng, từ nhỏ hắn chính là công tử dòng dõi quý tộc, vạn chúng kính ngưỡng nhân sinh, người ngoài hâm mộ không thôi, nhưng hóa ra cũng giống như cô, một trái tim dưới đủ loại ánh hào quang, thì sẽ bởi tổn thương vô cùng đau đớn mà rơi lệ. Chỉ trong nháy mắt đó liền mềm lòng, hàn băng tuyết đọng nhiều năm qua, đã vô thanh vô tức mà tan ra như vậy, cô nghĩ, hắn cũng khó khăn như vậy, chức vị càng cao, thì càng phải bận rộn, cô hầu như chưa bao giờ thấy được nụ cười thoải mái thực sự, nụ cười trước mặt người khác thật ra là giả tạo, mà người ở phía sau nụ cười ấy cũng mang theo sự mệt mỏi nặng nề. Sau khi đưa tang không cần túc trực bên linh cửu nữa, lại qua hơn tháng mới gặp lại hắn, ngày ấy đúng dịp sinh nhật hắn, từ sau khi trở về hắn đã không ăn cơm chiều, một mình nhốt trong thư phòng, quản lý người hầu phòng lo lắng không thôi, đi tới đi lui trên hành lang, rồi lại đi đi lại lại. Cô xuống lầu thấy vậy, không khỏi nói: “Tôi đi nhìn xem sao.” Người quản lý hầu phòng cười nói: “Không bằng xin đại tiểu thư đi xem một chút.” Cô kiên định: “Đưa chìa khóa cho tôi.” Người quản lý đành phải giao chìa khóa cho cô. Hắn ngay cả quần áo cũng không thay ra, vẫn là một thân quân trang như cũ, ngồi sâu vào trong cái ghế cỗ, cả người giống như bị vùi ở trong đó. Cô bước nhẹ bước chân, đi đến gần, mới phát hiện hắn khép hờ hai mắt, chắc là mệt mỏi đã ngủ thiếp đi một hồi rồi, một tay chống đầu, tay kia tùy tiện để ngang trước ngực, ngay cả găng tay cũng không cởi ra. Rèm cửa sổ buông xuống, lại không mở đèn, cô lặng lẽ đứng lại phía sau hắn, hơi thở của hắn an ổn mà bình tĩnh, u tối trong ánh sáng, cái gì cũng không thấy, đường nét khuôn mặt hắn là đường cong mờ mờ, nhưng cho dù một thời gian dài không gặp, cô cũng biết, cô biết cặp chân mày như ngọn núi của hắn, biết hình dáng cánh mũi của hắn, biết độ cong khóe miệng hắn. Cô giống như là một đứa trẻ của gia đình bần cùng, an tĩnh mà xa xỉ nhìn đồ chơi là bằng đường trong tay người bán hàng rong, tuy rằng chưa từng có nếm qua, nhưng mỗi một vị ngọt, cô đều biết hết. Cô ngừng thở, qua hồi lâu, mới dám vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên đầu vai hắn. Thân thể hắn hơi động một chút, dường như đã tỉnh, nhưng lại không mở mắt, trái lại giữ chặt lấy tay cô: “Tố Tố?” Chỗ nào cũng có! Cái người đã chết kia lại không nơi nào không có! Đã nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy mà cũng không chịu buông tha cho cô! Cô bỗng nhiên rút tay lại, rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn tỉnh lại, sau khi thấy được là cô, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì: “Ai cho cô vào?” Cô tức giận nói: “Tôi tự vào.” Hắn thờ ơ: “Vậy thì đi ra ngoài.” Tác phong đối đáp hoàn toàn thuộc về giọng điệu quan lại, cô chẳng biết tại sao mình lại xúc động nóng tính, ngay cả âm thanh phát ra cũng lạnh lùng cứng rắn, giống như người rơi vào đường cùng thét lên: “Mộ Dung Thanh Dịch, Nhâm Tố Tố đã chết lâu rồi, hôm nay tôi mới là vợ của anh.” Hắn bỗng nhiên cười lạnh, tiện tay rút găng tay ném lên trên bàn: “Tốt nhất cô nên biết, tôi chưa bao giờ thừa nhận cô là vợ của tôi, chẳng qua cô là phu nhân Mộ Dung mà thôi.” Từng đợt lạnh lẽo của sự tuyệt vọng dâng lên, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn vẫn thốt ra được lời nói trong lòng. Cho tới bây giờ cô vẫn không phải là vợ của hắn, nhưng hắn cũng không cần phải nhẫn tâm nói toạc ra như vậy. Sự tàn nhẫn trắng trợn đó, dường như khinh thường không thèm liếc nhìn cô lần nữa, lại coi nhẹ những ảnh hưởng bên ngoài đó, những cái gọi là “Thể diện” kia. Cô đấu tranh lần cuối cùng, bất quá lại bị hắn lần nữa dẫm đạp một cách tàn nhẫn, lại một lần nữa cô rơi xuống vực sâu lạnh lẽo vô biên vô hạn kia, không thể hít thở, không thể cựa quậy, bốn phía đều lạnh đến thấu xương, rét lạnh đến cực điểm xộc tới, bao phủ lấy cả người cô. Cô oán giận nguyển rủa: “Mộ Dung Thanh Dịch, tôi sẽ khiến cho anh hối hận, cho dù ngay cả xuống địa ngục, tôi cũng sẽ phải kéo anh xuống cùng!” Hắn nhàn nhạt cười: “Tôi đã sớm ở trong địa ngục rồi.” Hắn đã ở trong địa ngục,vậy cô thì sao? Vậy cô thì sao đây? Cô biết, mình cũng đã sớm ở trong địa ngục này rồi. Phu nhân Mộ Dung mất đi, cái gọi là “Nhà” chính thức chuyển về Song Kiều, đám bạn chơi bài lâu nay mặc dù là cũng chơi suốt đêm, nhưng ở trong biệt thự Song Kiều, mọi người cũng cảm thấy có phần không được tự nhiên, cho nên đổi lại đến nhà phu nhân Ngô đánh bài. Cô vốn hết sức buồn bã mới chơi mạc chược vui đùa một chút, bởi vì ở dinh thự Ngô vô câu vô thúc, ngay cả sự đam mê bài bạc cũng lớn, đánh xong tám vòng tính toán ghi chép, cô thắng không ít, phu nhân Hoắc cười nói: “Đợt này vận may phu nhân tốt quá, thắng chúng tôi đến tan tác tả tơi.” Phu nhân Ngô ngẩng đầu lên vừa nhìn đồng hồ trên tường, không khỏi trời ơi một tiếng, nói: “Tôi đã hẹn huấn luyện viên học tennis rồi, làm cho tôi quên khuấy đi mất.” Từ trước giờ cô với phu nhân Ngô nói chuyện tùy tiện, không khỏi cười: “Không ngờ cô còn học tennis nữa đó?” Phu nhân Ngô xì nói: “Đừng xem thường người ta chứ, huấn luyện viên nói tôi học không tệ đấy nhé.” Lại nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì, mọi người cùng nhau đi chơi bóng nhé.” Phu nhân Hoắc cùng với một vị phu nhân Triệu khác cũng cười: “Chúng tôi đánh bóng không được, không đi đâu.” Cuối cùng phu nhân Ngô vẫn kéo bằng được cô đi cùng, từ xa đã thấy Lục Oánh Oánh trên sân banh, có người đang luyện tennis, từ xa nhìn lại, bóng dáng cực kỳ linh hoạt. Phu nhân Ngô kêu lên một tiếng: “Huấn luyện viên Đường.” Người nọ quay mặt sang, làn gió nhẹ khẽ lướt qua, ánh sáng mặt trời tràn đầy sức sống chiếu lên cả khuôn mặt hắn sáng ngời. Cô bỗng nhiên hơi hoa mắt, cô nhớ tới rất nhiều năm về trước, cũng là một ngày ánh mặt trời ấm áp nhu hòa tươi sáng, ông nội sai người gọi cô vào thư phòng, mới vừa vào cửa tròn, lại đúng lúc gặp ông nội tiễn khách đi ra. Những vị khách mời kia cùng với ông nội không giống nhau, từ đầu đến cuối vị công tử rất nhanh nhẹn, dáng người cao ráo đẹp như ngọc, phong thái hơn người. Vừa xoay mặt lại thấy cô, liền khẽ mỉm cười với cô, làn gió nhẹ khẽ lướt qua, ánh nắng mặt trời đầy sức sống chiếu lên cả khuôn mặt hắn sáng ngời. Ông nội vuốt râu mỉm cười: “Hân Nghi, tới ra mắt Tam công tử đi.” Giữa sân có một cây hoa đào, đang nở rực rỡ như đám mây ngũ sắc, gió thôi qua cánh hồng rơi như mưa, hoa rụng tung bay lả tả, khắp trời đầy đất đều là hoa bay, như mộng như ảo, hắn dẫm lên hoa rơi mà bước tới, vươn tay mỉm cười với cô: “Xin chào, tôi là Mộ Dung Thanh Dịch.”

°HẾT°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: