
#92: "Chờ tớ"
Sau khi xuống máy bay, bọn họ đi thẳng đến bệnh viện của Căn Di, giờ phút này trong bệnh viện tấp nấp bận bịu, không ai thấy Căn Di, nhân viên y tế nào cũng vội vàng, trên áo blouse trắng đềh dính máu.
"Căn Di đâu?"
"Xin hỏi anh có biết Căn Di ở đâu không?"
"Có ai đã từng gặp cô ấy chưa?"
...
Ôn Loan trước giờ luôn bình tĩnh, lúc này trong lòng rối như tơ vò, tìm khắp bệnh viện, phòng nào cũng tìm, vẫn không thấy bóng dáng nữ sinh kia đâu.
Việc trong tay nhân viên y tế lo liệu không hết, không rảnh để ý đến người khác, may mà một hộ sĩ vừa từ ngoài vào nói với bọn họ: "Mấy người sang bên thôn tìm xem, tình hình bên đó nghiêm trọng nhất, đêm qua huy động nhiều nhân viên y tế nhất, giờ chưa có ai về."
Ôn Niệm Niệm đỡ Ôn Loan, lập tức theo một chiếc vận chuyển vật tư đến thôn kia.
Đầu thôn có một cái lều cứu hộ đơn giản, Ôn Niệm Niệm chuẩn bị đi qua, lại phát hiện Ôn Loan bất động.
Tầm mắt anh gắt gao dính lấy thân ảnh màu trắng quen thuộc.
Căn Di mặc một cái áo trắng tinh, trên mặt là vết máu đỏ thẵm, khẩu trang treo bên tai, không kịp đeo, vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính bên má.
Thiếu nữ đang băng bó vết thương cho một bệnh nhân, trong lòng như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Ôn Loan.
Người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, đứng phía xa xa đối diện với cô...
Ánh mặt trời chói chang, Căn Di nỗ lực mở to mắt, thật giống như đang mơ.
Trong mơ, cô thường xuyên có thể thấy được người mình luôn mong nhớ.
Căn Di quay đầu tiếp tục băng bó vết thương. Khóe mắt ửng đỏ, nước thấm ướt vành mắt... mãi mà không rơi xuống.
Mấy ngày hối hả, thậm chí không kịp nhận ra mình lại nhớ anh như vậy.
Ôn Loan đi đến bên cạnh, khó khăn ngồi xổm xuống, dịu dàng dò hỏi: "Có cần hỗ trợ gì không?"
Căn Di ức chế sự chua xót trong cổ họng: "Đưa băng gạc."
Ôn Loan nghe lời đưa băng gạc cho cô.
Nửa tiếng sau, Ôn Loan phụ Căn Di băng bó xong.
Hai người ngồi dưới bóng cây hòe già đầu thôn, Căn Di hơi trách móc nói: "Vốn đã không tiện anh còn đến đây làm gì..."
"Đến, cứu giúp."
"Anh như vậy đòi cứu cái ai..."
"Thuận tiện thăm em."
Căn Di ngẩn người: "Hở..."
Ôn Loan ôm chặt thiếu nữ vào lòng.
Cái ôm này không hề khắc chế, thậm chí chỉ hận không thể khảm cơ thể yếu đuối này vào người mình.
"Rất sợ, so với việc mất chân trái còn sợ hơn..."
"Sợ cái gì."
"Sợ cuối cùng không gặp được em nữa."
Căn Di nhắm mắt, dùng sức ôm lấy người đàn ông, cái ôm đầu tiên của bọn họ, cô đã từng miêu tả trong đầu trăm ngàn lần.
Thật sự... thích anh lâu lắm rồi.
Phía xa xa, nhìn hai người ôm chặt nhau, Quý Trì cũng cảm động phát khóc, không kìm được lấy tay áo lau nước mắt.
Ôn Niệm Niệm ngồi xổm ở bờ ruộng, tay cầm nhành cỏ xanh nhìn bọn họ, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Cô nghiên cứu thế giới song song, hiểu rất rõ sự khác giữa hai thế giới, xác suất hai người có thể đi cùng nhau, quá nhỏ quá nhỏ.
Cái gọi là hiệu ứng bươm bướm, một sự lựa chọn lơ đãng hay một suy nghĩ sai lầm đều có thể khiến nó hỏng hết, đều có khả năng ảnh hưởng đến hướng đi tương lai...
Bọn họ có thể ở cạnh nhau, thật sự quá tốt.
*
Mấy ngày này cả nhóm đều ở lại khu thiên tai, giúp đỡ trong giới hạn bản thân cho phép.
Tín hiệu mới được sửa, Ôn Niệm Niệm lập tức gọi điện thoại về nhà báo bình an, Diệp Tân Ý dặn dò cô không nên ở lại lâu nữa, mau chóng về nhà.
Ôn Niệm Niệm nói hai ngày tới sẽ về
Sau khi cúp máy, do dự một lúc rồi gọi cho Giang Dữ.
Tuy rằng Giang Dữ ở đầu bên kia cật lực tiết chế, nhưng từ giọng điệu vẫn có thể nghe ra được một ít tức giận: "Khi nào về."
"Hai ngày nữa."
"Được, tôi chờ."
Ôn Niệm Niệm nghe Giang Dữ nói, cảm nhận được sự nghiến răng nghiến lợi, có hơi lúng túng, cảm thấy sau khi quay về... khả năng sẽ bị người nào đó tóm lại tính sổ.
Giang Dữ là loại ăn mềm không ăn cứng, Ôn Niệm Niệm đánh giá... lúc cần bán thảm phải bán thảm thôi.
"Giang Dữ, mấy ngày qua... thật mệt quá." Cô mềm giọng: "Mỗi ngày ở bệnh viện đều có thể chứng kiến cảnh tượng sinh ly tử biệt, rất nhiều cảm xúc, cuộc đời thật sự ngắn ngủi, Giang Dữ, chúng ta đừng cãi nhau có được không?"
Giang Dữ: ...
Lần đầu tiên nghe Ôn Niệm Niệm nói như vậy, trong lòng bỗng lâng lâng cảm giác tê dại.
Ôn Niệm Niệm nhận thấy hô hấp của người đàn ông tăng lên, khóe miệng cong cong, nghiêm túc nói: "Giang Dữ, tớ hơi nhớ cậu."
Phòng hội nghị, mọi người nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Dữ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do.
Thật lâu sau, cậu quay người đi, đứng trước cửa sổ sát đất lẩm bẩm: "Tôi cũng vậy, hơn nữa một giây cũng không thể ngừng..."
Từng ngày từng đêm, từng giây từng phút.
Ôn Niệm Niệm che lồng ngực, trái tim nhỏ bắt đầu đập kinh hoàng, bên trong tràn ngập màu hồng hạnh phúc...
"Giang Dữ, có phải... cậu có gì đó muốn nói với tớ không?"
Câu nói ấy vẫn chưa nói ra.
Giang Dữ nhìn phòng hợp, tất cả mọi người đều nhìn mình không chớp mắt.
Cậu liếm môi, đáp: "Chờ cậu về, tôi nói cậu nghe."
Ôn Niệm Niệm cảm thấy mỹ mãn tắt điện thoại, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài bệnh viện, đúng lúc này, di động lại nhận được cuộc gọi của Văn Yến ――
"Trước khi về một ngày báo một tiếng, tôi tới sân bay đón."
Ôn Niệm Niệm thấp giọng đáp: "Không cần đâu."
Văn Yến: "Có người đén đón cậu rồi à."
Ôn Niệm Niệm: "Thật xin lỗi..."
Văn Yến: "Xin lỗi cái gì."
Ôn Niệm Niệm: "Tôi không phải bạn gái cậu, có lẽ trước kia phải, nhưng hiện giờ thì không."
Văn Yến im lặng rất lâu rất lâu, hỏi: "Cậu ấy, sẽ về chứ?"
Đầu ngón tay Ôn Niệm Niệm run rẩy.
Những lời này là đang hỏi nguyên chủ Ôn Niệm Niệm.
Còn trở về không, có lẽ giây tiếp theo, có lẽ là cả đời.
Văn Yến cười khổ: "Nếu không về, có một câu, tôi muốn nói với cậu."
Thiếu niên hơi dừng một chút rồi tiếp tục: "Trở thành một thiên tài lợi hại, thi đậu đại học Harvard là mơ ước từ nhỏ đến lớn của cậu. Nhưng cậu không biết, cậu cũng là... mơ ước từ nhỏ đến lớn của tôi."
Ôn Niệm Niệm cảm thấy đầu óc đau đớn hoảng hốt, suýt nữa đứng không vững.
Cô hít thật sâu, tựa lưng vào tường đỡ lấy cơ thể.
Cô biết, cảm xúc nguyên chủ Ôn Niệm Niệm đang quấy nhiễu.
Đó là cuộc đời của cô ấy, là người cô ấy thầm yêu.
Ôn Niệm Niệm nắm chặt di động trong tay, cảm thấy cảm xúc ngày càng mạnh liệt, mà cái cảm xúc này sắp sửa cắn nuốt tâm trí và ý thức của cô.
Đó là nam sinh cô ấy thích, cùng cô ấy đi xa như vậy, lâu như vậy...
Thế giới này thiên tài nhiều như mưa, các em cũng không đặc biệt. Đáp án thật sự cho câu nói của lão Vương là: "Chỉ ở trong mắt người yêu thương, em mới là đặc biệt nhất."
Ôn Niệm Niệm dự cảm ý thức dần mất đi, cô dùng sức cầm lấy di động muốn gọi cho Giang Dữ, nhưng trong giấy phút nối máy, trời đất như quay cuồng... ngay sau đó, ý thức trở nên mơ hồ.
Điện thoại Giang Dữ đột nhiên xuất hiện một tin nhắn đến từ Ôn Niệm Niệm ――
"Chờ tớ."
Đương nhiên cậu sẽ chờ, lúc cô trở về, sẽ nói với cô lời chưa thể nói ra.
Từ lúc rời khỏi văn phòng, một mình Giang Dữ đứng bên cửa sổ sát đất rất lâu, sau đó lấy ra giấy mời nhập học Harvad từ bàn làm việc, lập tức đi lên tầng, tới văn phòng của Thẩm Dao.
Thẩm Dao vừa gọi video họp hội nghị cổ đông, thấy Giang Dữ tiến vào, bà vừa sửa lại báo cáo trên máy tính vừa hỏi: "Sao vậy, sao lại lên đây."
"Con không muốn đến Harvard."
Lời vừa dứt, động tác tay Thẩm Dao dừng lại, khó tin nhìn con trai mình.
"Con nói gì?"
Giang Dữ đứng trước mặt bà, xé tờ giấy kia thành hai nửa: "Thật xin lỗi, mẹ"
Một tiếng "phanh" vang lên, Thẩm Dao vỗ bàn nổi giận quát: "Con điên rồi sao!"
Giang Dữ nhìn bà, trong con ngươi nhạt màu là ánh sáng nặng nề: "Mẹ, mẹ biết con thích gì không."
Cậu hỏi điều này khiến Thẩm Dao ngây ngốc.
Trước giờ đứa con trai bà luôn lấy làm tự hào thích gì, bà thật sự... không trả lời được.
Thích học tập? Thích làm bài? Hay thích thi được điểm cao?...
Không, những thứ đó không phải thứ cậu thích, đó chỉ là những hy vọng bà dành cho cậu.
Từ bé đến lớn, con nhà người ta luôn có thời kỳ phản nghịch khó nuôi, còn Giang Dữ thì không.
Bởi vì từ nhỏ bà đã khắc nghiệt, thằng nhóc này thậm chí không có việc bản thân muốn làm, dù là cờ vây, dương cầm, đều do bà đăng kí cho cậu, mong cậu học chúng nó...
Giang Dữ cũng chưa bao giờ khiến bà thất vọng, chỉ cần làm, nhất định sẽ làm được tốt nhất.
Điền chuyên ngành đại học cũng là Thẩm Dao ghi thay, bà dựa vào tâm ý của mình chế tạo cậu, đắp nặn cậu trở thành dáng vẻ của người thừa kế hoàn mỹ.
Nhưng điều mà cậu thật sự thích, chuyện muốn làm xuất phát từ nội tâm... Thẩm Dao không biết gì cả.
Giang Dữ nhìn Thẩm Dao, bình thản cười cười: "Con không đến Harvard, mẹ, tháng chín năm nay con sẽ đăng kí thi vượt cấp chuyên ngành, khoa ứng dụng vật lý."
Thẩm Dao trợn mắt nhìn cậu, cuối cùng thỏa hiệp: "Cho... cho dù là như vậy, cho dù muốn sửa ngành học, con cũng có thể đến Harvard..."
Giang Dữ lắc đầu: "Có người, con muốn ở bên cạnh người ấy."
...
Khoảng thời gian đó Giang Dữ lại gọi cho Ôn Niệm Niệm mấy cuộc, nhưng cô không bắt máy.
Sau Giang Dữ liên hệ với Quý Trì, Quý Trì ấp a ấp úng, nói tất cả... đợi đến khi về rồi tính.
Bọn họ bắtchuyến bay bình thường, xuất phát từ sân bay Thành Đô, sau hai tiếng thì hạ cánh ở Nam Thành.
Giang Dữ mặc tây trang đúng quy tắc, trong tay cầm một bó cúc non màu vàng, chờ ở sân bay từ sớm.
Thông báo nhắc nhở chuyến bay hạ cánh vang lên, Giang Dữ theo bản năng sửa sang cổ áo, có chút khẩn trương.
Rất nhanh đã thấy bóng dáng quen thuộc của đám Quý Trì và Ôn Loan, phía sau bọn họ, một nữ sinh kéo vali bước ra.
Thiếu nữ mặc áo thun màu trắng, bên dưới là một cái quần tối màu, tóc buộc đuôi ngựa, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Trên mặt Giang Dữ xuất hiện ý cười nhạt nhẽo, phất tay với cô.
Ôn Niệm Niệm liếc một cái, gật đầu.
Trong cái ánh mắt nhìn cậu, nụ cười trên mặt Giang Dữ cứng đờ.
Cô gái nện bước nhanh hơn, tựa như chú chim mệt mỏi nhào vào vòng tay một người đàn ông xa lạ phía xa.
Văn Yến đeo kính râm và mũ lưỡi trai, vững vàng đón được cô, bế cô lên xoay trên không trung một vòng, khóe môi là nụ cười phóng túng: "Ông đây nhớ em muốn chết."
Quý Trì bước đến bên cạnh Giang Dữ cả người lạnh lẽo, vỗ vỗ vai cậu, giọng nói khàn khàn: "Một người đột nhiên thay đổi, có lẽ... chưa chắc đã là vậy, vốn dĩ đây mới chính là cậu ấy."
Tay Giang Dữ siết chặt, hết khép rồi lại buông, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên.
Đột nhiên nhớ đến gì đó, lấy điện thoại mở ra tin nhắn cuối cùng, bàn tay... không khống chế được mà run lên.
Câu cuối cùng Ôn Niệm Niệm nói với cậu ――
"Chờ tớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro