Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương ba: tỉnh lại

"Khụ..." nam nhân mở mắt, nhíu mày quan sát, đây là đâu? Hắn chưa chết phải không?, đảo mắt một vòng, căn phòng nhỏ sạch sẽ, thoang thoảng mùi thuốc, cúi đầu nhìn lại, bản thân đã thay y phục mới, vết thương dường như được xử lí qua, là ai đã cứu hắn?

"Cạch" có người mở cửa bước vào, tia nắng chiếu qua làm hăn nheo mắt lại, một lúc mới nhìn rõ người tới.

"Tỉnh ? "

"Tại hạ đã tỉnh, cho hỏi quý nhân là? Có phải người đã cứu ta không?"

"Là Diệp Linh nha đầu mang ngươi đến, ta chỉ tiện tay cứu ngươi mà thôi, vết thương đã được khử độc qua, bây giờ ta thay thuốc cho ngươi, ít hôm nữa là có thể đi lại rồi"

"Đa tạ tiền bối , Diệp Linh là ai, ta muốn nói lời cảm tạ, ta tên Huyền Dạ , cha ta là thượng thư tại Giang châu. Lần này ta có chút việc lên kinh thành không may gặp nạn"

"Ồ, ra là Huyền Dạ công tử, ta là Lưu y sư,lát sẽ sai người mang đồ ăn cho ngươi, đây là ngõ Thanh Trì, rất oan toàn, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi "

Nói xong, lưu y sư rời đi, nam nhân cũng ngồi nửa nằm trên giường , suy nghĩ Diệp Linh là ai, gặp được chắc chắn sẽ cảm tạ. Lần này hắn chính là phụng mệnh giao đồ, lại bị tập kích, phải mau chóng khoẻ hoàn thành nhiệm vụ.

Tại Tuý Hoa lâu, bên trong căn phòng đặc biệt lầu ba , đôi nam nữ đang ôm ôm ấp ấp:

"Vũ ca ca , mấy hôm nay không hiểu làm sao, cái nữ nhân kia cáo bệnh không gặp muội, muội không thể hẹn nàng ra ngoài được"

"Bảo bối, nàng ta trước sau gì cũng vào lưới thôi, không phải lo lắng, ta chỉ sợ ủy khuất nàng , nàng yên tâm, chờ mục đích đạt tới, ta liền đường đường chính chính đón nàng vào cửa "

"A Minh tin huynh mà"

Tần Vũ đăm đăm vào đôi môi nộn nộn đang chu lên kia, yết hầu nhấp xuống, sau đó là một trận hôn môi ướt át , hai người cùng chìm đắm , say sưa..

Bên này, Lưu y sư cũng đã đến cửa bàn chuyện bái sư của Diệp Linh, ban đầu Diệp Trì ( Diệp tướng quân) hơi bất ngờ một lát, nhưng sau đó thấy Diệp Linh bày tỏ sự nghiêm túc, ông liền đồng ý để nha đầu đi đến chỗ bằng hữu mình học y ít năm.

"Không thể chuyển đến chỗ phủ tướng quân ở sao "
Diệp phu nhân thực còn chưa kịp chấp thuận, bà không muốn xa con gái.

"Nương người yên tâm, con đi học có ít năm, vả lại, chỗ Lưu bá bá không xa, con vẫn sẽ thường xuyên về thăm nhà mà"

Diệp Linh cũng thầm tính toán , cách ngày Tần Vũ đăng cơ còn bốn năm, hai năm nữa thì hắn cưới tỷ tỷ,bản thân nàng sẽ tìm cách vừa học y vừa ngăn cản,suy cho cùng bây giờ Tủ tỷ cũng chưa yêu hắn mụ muội đầu óc, đã bắt đầu cùng nàng vạch mặt hắn.

"Linh nhi, tỷ đã cho người đi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho muội, nhớ là phải chăm sóc tốt bản thân,hai tháng sau ta cho người tới đón muội tham dự thọ yến Thái hậu". Diệp Oánh ân cần ôm vai muội nhà mình.

"Tỷ yên tâm, muội rất lợi hại đấy, hì hì, còn có chuyện muội dặn tỷ, nhất định phải nhớ kĩ, có chuyện phải bảo A Hổ đến báo tin cho muội."

"À, được , tỷ hiểu "

"Lưu đệ, ta giao nha đầu cho đệ, phiền đệ chiếu cố nó nhiều hơn"

"Diệp huynh không cần khách khí, có thời gian có thể đến chỗ ta thăm Diệp Linh"

"Bây giờ trời không còn sớm nữa , mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai đệ lại đưa nha đầu kia đi"...

Hoàng cung Tần Quốc

"Bệ hạ, Thành Tứ Hải vừa chịu lũ lụt, nước vừa rút đi, bây giờ cần đội quân tiếp tế lần nữa, hầu hết nhà cửa ở đó đều hoang tàn"

"Lần trước Lâm ái khanh hoàn thành không tệ, lần này ai tiếp nhận?,Thái sư?"

"Thưa bệ hạ, lần này chủ yếu là khôi phục thiên tai, để cho công bộ thị lang Mễ đại nhân xử lí là được"

"Vậy để Mễ khanh mang người cùng lương thực đi trước , lại để cho nhị hoàng tử cung đi đi, lần này lũ lụt quả thực rất nghiêm trọng"

"Thần, Nhi thần tuân mệnh "

"Bãi triều "....

Trở về dưỡng tâm điện , Hoàng đế Tần Hưng nhíu mày , thất thần suy nghĩ gì đó .

"Bẩm bệ hạ, Sở Nhất truyền tin, tìm được tung tích của ngũ hoàng tử tại Đông Sở quốc "

"Thật, thật sao ?" Tần Hưng sửng sốt lại vui mừng

"Đúng vậy, bất quá vẫn còn cần thời gian để xác nhận và tiếp cận, Sở Nhất nói sẽ cố gắng truyền tin mới nhanh nhất có thể "

"Được, báo cho hắn phải nhanh chóng một chút, lúc tiếp cận phải cẩn thận, không được làm tổn thương Dung nhi, lui đi"

Ám vệ vừa lui, Tần Hưng  đờ đẫn đi đến cạnh tráp phía sau , lấy ra bức tranh có vẻ hơi cũ.

Người trong tranh theo tiếng mở dần hiện ra, không phải là tuyệt thế mỹ nhân, mà là một nữ nhân thang tú, ngũ quan cân đối, nụ cười có lúm đồng tiền tựa như Ngọc nữ, đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo, đáng yêu, thật sạch sẽ. Vẻ đẹp này khiến cho người đối diện cảm thấy yên bình vô cùng.

"Nhữ nhi, nàng hẳn là còn dận ta phải không, ta sẽ tìm được Dung nhi , ta sẽ cho con trai chúng ta cả giang sơn này, rồi ta sẽ đi gặp nàng, có được hay không".

"Nhữ nhi, Nhữ Nhi"....

Thời gian trôi , mới đó mà Diệp Linh đã học y được một tháng, nàng là người thông minh , rất nhanh đã tiếp thu sơ lược được y dược căn bản, những gì vừa lướt qua thì nàng liền nhớ rất mau , Lưu y sư cũng có chút bất ngờ, tiểu nha đầu này vậy mà có thiên phú.

Cũng thời gian này nàng còn có thêm Huyền Dạ làm bạn, hai người nói cười tựa hồ như bằng Hữu, vết thương của hắn căn bản đã ổn, chuẩn bị rời đi hoàn thành nhiệm vụ.

"Nha đầu kia, hôm nay dạy con đã học xong chưa, lại chạy đi bắt nạt Huyền Dạ "

"Ây da, sư phụ con không có , là Huyền Dạ tự nguyện làm cá nướng hoa sen cho con ăn , huynh nói đúng không?"

"Ngày ngày chỉ biết ăn, cá trong ao ta nuôi sắp bị con bắt hết rồi,hừ hừ "

"Hì hì, sư phụ à, người bớt dận được không, người xem nướng cũng nướng rồi, không ăn uổng phí, ngày mai Huyền Dạ đi rồi, con có muốn ăn xũng không ai nướng cho."

Ánh sáng nhè nhẹ hắt lên người thiếu nữ vận nam trang , nụ cười nàng tinh nghịch, đáng yêu, miệng không ngừng gắp đồ ăn cho vào, Huyền Dạ nhìn có chút thất thần.

"Mai ta đi rồi, có thời gian sẽ thăm lưu ân nhân và muội, nếu có dịp đến Giang Châu, ta nhất định đãi muội nhiều món ngon"

"Một lời đã định."

Hôm sau. Huyền Dạ rời đi, Diệp Linh vẫn tiếp tục học, lưu y sư bắt đầu dạy nàng độc dược từ thông thường, nàng vô cùng hào hứng, say mê cả ngày trong phòng chế dược .

Đêm khuya , Một khu rừng vắng vẻ , Huyền dạ đang nói gì đó với một nam nhân khác, xong việc, cả hai lặng lẽ rời đi.

Một căn phòng khác Tuý hoa lâu

"Tam điện hạ, lần này Hoàng thượng điều nhị điện hạ đi Tứ Hải , hẳn là đang cảnh cáo vụ việc lần trước. Hoàng đế sinh nghi, chúng ta vẫn là nên cẩn thận hơn một chút ."

"Ta đã biết, tên phế vật Tần Dụ kia không cần quản , nhưng các ngươi phải để mắt đến Thất đệ, hắn dạo này có vẻ đang rục rịch "

"Thất điện hạ có nhà Hoàng hậu hậu đài, bất quá đúng thực là khá thâm trầm, chúng ta có cần làm chút gì đó không?"

"Tạm thời chưa cần , cứ theo dõi trước đã, lúc này còn một Tần Dụ phía trên, hắn còn chưa ra mặt được."

"Đúng rồi, cho người chuẩn bị quà cho Thái hậu đi, chuẩn bị thêm một phần lễ cho Diệp Oánh, bên phủ tướng quân vẫn là nhanh nhanh thu phục."

Nghĩ đến nữ nhân kia, Tần Vũ lại có chút phiền, dạo gần đây không hiểu sao rất khó gặp nàng ta, mà gặp được nàng ta lại có vẻ xa cách. Cái dáng vẻ cao cao tại thượng ấy, thật khó chịu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro