Mở đầu
Tập 1: Aoi
"Tớ vẫn còn chấp niệm đối với thế giới này".
"Hoàng Tử" đa tình của học viện, Hikaru - hồn ma ấy đã xuất hiện trước mặt Koremitsu và phát ngôn một câu như vậy. Việc bị một con ma ám đến suốt đời không phải là thứ có thể đem ra làm trò đùa được đâu! Nghĩ vậy, Koremitsu đành miễn cưỡng đồng ý hợp tác để xóa bỏ thứ "chấp niệm" ấy, thế nhưng, đối tượng của cậu ta, Saotome Aoi - cô thiếu nữ được gọi là "Tiểu thư Aoi" ấy lại ngoan cố không thèm nghe Koremitsu nói, thậm chí Koremitsu còn bị hội trưởng hội học sinh, Saiga Asai nghi ngờ và ghét bỏ. Đúng vào lúc ấy, Koremitsu nghe được một tin đồn nọ xoay quanh cái chết của Hikaru-!?
Cuốn tiểu thuyết hiện đại bí ẩn về tình yêu học đường của Nomura Mizuki chuẩn bị được mở ra!!
(*) Aoi
Trong bộ truyện Khi Hikaru còn trên thế gian này......, tiêu đề của mỗi tập đều trùng với tiêu đề của một chương trong bộ tiểu thuyết Truyện cổ Genji của nữ sĩ Murasaki Shikibu.
Aoi là tiêu đề của chương Chín trong bộ truyện, cũng là tên một nhân vật trong truyện. Aoi là chính thất của Hikaru Genji.
Trong tiếng Nhật, Aoi còn có nghĩa là hoa thục quỳ.
Không biết là chuyện xảy ra từ lúc nào vậy nhỉ?
Mikado Hikaru, con người có tất cả mọi hào quang của thế giới ấy, con người được tất cả mọi loài hoa hết mực yêu thương ấy, đột nhiên qua đời trong một vụ tai nạn.
Khi ấy, cậu vẫn còn chưa tròn mười sáu tuổi...
Vừa nghe thông báo về cái chết của cậu ấy trên điện thoại, tôi vừa vô thức lần theo dòng ký ức của mình.
Tôi nhớ về cái lần tôi thực sự muốn gặp Hikaru đến mức từ bỏ cả lớp vỏ bọc mang tên lý trí và tự chủ của mình.
Tôi nhớ lại tối hôm qua, khi linh hồn tôi rời khỏi thể xác, bay ra ngoài màn đêm đen đặc, đem khao khát vô cùng mãnh liệt muốn được gặp cậu ấy mà, vượt qua con đường đất lầy lội, vượt qua những bụi cỏ sắc nhọn cứa lên đôi bàn chân, vượt qua màn mưa lạnh lẽo thấm sâu vào từng thớ da thịt, chạy vụt đến bên cậu ấy.
Dẫu có phải biến thành ác quỷ đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ dừng bước.
Người đã chiếm trọn trái tim tôi là một người con trai tàn nhẫn, ích kỷ, dối trá và cô độc đến không thể cứu vãn nổi, nhưng lại rất đỗi thân yêu.
Ngay từ khi mới bắt đầu, hẳn cậu ấy đã biết rằng đó là một tình yêu không thể được tha thứ, là một tội ác đáng bị nguyền rủa, là thứ sẽ không bao giờ nhận được lời chúc phúc từ những người xung quanh. Rằng đó là một tình yêu dày vò chỉ đem đến tuyệt vọng và nỗi đau - những thứ lúc nào cũng thiêu đốt, đâm thẳng vào tim và nghiền nát cơ thể cậu ấy. Rằng đó là một tình yêu khổ sở đến xé lòng.
Chẳng phải cậu ấy đã cắn ngón tay, tự thề với bản thân mình rằng sẽ chỉ tiếp tục yêu trong bóng tối, nơi ánh trăng không len lỏi tới được, nhất định không để cho ai khác nhận ra sao?
Cậu ấy đã quyết định rằng đây chính là bí mật mà mình phải giữ kín cả đời này.
Vậy mà tại sao, tối hôm qua, Hikaru lại nói ra những lời đó chứ?
Chìm trong dòng nước mưa lạnh như băng, đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, gương mặt của Hikaru khi đó là...
Biểu cảm ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy, thứ mà chỉ có mình tôi nhìn thấy.
Đó là một sự phản bội tàn nhẫn đối với tình yêu.
Hikaru,
Vào lúc ấy,
Cậu đã suy nghĩ những gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro