Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KHI GIANG TÔNG CHỦ BỊ OOC

Hôm nay Liên Hoa Ổ cực kì yên lặng, giữa trưa như thường lệ, mọi người sẽ có thể nghe được tiếng ồn ào từ thao trường khi các môn sinh Vân Mộng đang luyện võ. Nhưng ngày hôm nay phải nói là đặc biệt, đặc biệt im lặng. Điều kì lạ này diễn ra cho đến tận khi mọi người ở Liên Hoa Ổ nhìn thấy bóng dáng bạch y của Lam Tông Chủ từ xa đang dần ngự kiếm đáp xuống trước mặt mọi người. Đi cùng với Lam Tông Chủ còn có đệ đệ cùng đệ tức của y.

Chân vừa chạm đất là Lam Hi Thần với thần tình vội vàng chạy về phía chủ trạch của Giang gia, bộ dáng như hận không thể gắn vào chân động cơ mấy ngàn mã lực. Môn sinh Vân Mộng nhìn theo bóng dáng bạch y ấy mà thở dài:"Lam tông chủ, thỉnh bảo trọng..."

//

"Vãn Ngâm, ngươi có sao không?"- Lam Hi Thần nhìn thấy bóng dáng ngồi trên ghế chủ nhân, bên cạnh là gia phó của Giang gia với vẻ mặt hoang mang.

"Hoán ca, ca đến rồi"-Nhìn thấy bóng dáng của người trong lòng, Giang Trừng nở một nụ cười tươi rói, hai mắt hạnh xinh đẹp nheo lại như trăng khuyết, trông rất là đáng yêu.

Lam Hi Thần chết đứng, biểu cảm hoang mang đến tột độ, hai mắt như muốn rớt cả ra ngoài. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi đằng sau cũng không thoát khỏi cảnh tượng đó, triệt để nối tiếp Lam Hi Thần mà hóa đá.

"Sư huynh, huynh cũng đến rồi à, Lam Trạm cũng tới à. Mọi người hôm nay đông vui thế. Sư thúc, phiền người đến trù phòng làm đồ ăn trưa đi, ba người họ chắc cũng đã đói lắm rồi đấy"- Giang Trừng vui vẻ nhìn gia phó, không để ý đến biểu cảm sắp nứt nẻ của người ta mà phân phó.

"Sư muội... ngươi... có phải bị đoạt xá rồi không? Huynh trưởng, lấy tử điện quật thử xem"- Ngụy Vô Tiện cũng sắp không chống đỡ được, bèn nói với Lam Hi Thần. Tử điện nhận chủ, trong ba người chỉ có Lam Hi Thần là có thể sử dụng tử điện được.

"Huynh trưởng..."- Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều mà thể hiện.

Giang Trừng vẫn không thèm để ý, cứ ngồi đó cười ngốc, môi hồng răng trắng, đôi mắt lấp lánh nhìn Lam Hi Thần vẫn cứ chết trưng như tượng trước mặt.

"Hoán ca ca, ca hôm nay làm sao thế ? Không khỏe trong người sao?"

"À...ừm Vãn Ngâm. Ngươi hôm nay ...sao lại?"

"Ta hôm nay làm sao? Không phải rất bình thường sao?"

"Sư muội, hôm nay ngươi đã làm những gì vậy?"

"Ta hả? Thì vẫn như bình thường tỉnh dậy thay y phục, sau đó đi luyện công, sau rồi lại trở về xử lý công vụ."

"Ngươi có thấy trong người có gì không thoải mái không ?"- Lam Hi Thần sắc mặt lo lắng hỏi, tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt của người thương.

"Hm, ta vẫn bình thường mà. Trái lại hôm nay mọi người đến còn khiến cho ta rất vui"- Giang Trừng lại cười, má vẫn vô thức cọ cọ lòng bàn tay Lam Hi Thần, đặc biệt ngoan ngoãn khả ái.

"....."- Hai người Vong Tiện.

//

"... Bọn ta sáng nay như thường lệ luyện võ ở thao trường thì tông chủ đi đến. Bọn ta vẫn như thường nghiêm túc thỉnh an người. Ấy vậy mà tông chủ lại nhìn bọn ta cười một cái. Thực sự là cười ấy, còn cười rất là tươi nữa. Khiến cho đám sư huynh đệ ở đó ngạc nhiên đến mức có một vài người yếu ớt vì vậy mà bất tỉnh"- một đệ tử Giang thị kể lại cho Ngụy Vô Tiện, trên mặt vẫn không giấu được sự hãi hùng khi nhớ đến tình cảnh đó.

"Đáng sợ như vậy sao ?"- Ngụy Vô Tiện bán tín bán nghi.

"Thực sự rất rất đáng sợ"

Trong khi hai người Vong Tiện đi khắp Liên Hoa Ổ hỏi thăm tình huống của sư đệ, trong phòng ăn của Giang gia lại là tình cảnh ngọt ngào đến độ cứng ngắc. Giang Trừng đang vui vẻ ăn cơm, lâu lâu còn không quên gắp đồ ăn cho Lam Hi Thần. Mỗi lần thấy người kia gắp đồ ăn cho mình, Lam Hi Thần lại phải trải qua cảm giác thụ sủng nhược kinh, ánh mắt nhìn người kia càng thêm khó diễn tả. Ấy vậy mà dường như còn thấy tình cảnh chưa đủ loạn, Giang Trừng mỗi lần người kia nhìn sẽ dịu ngoan mà cười một cái với người ta. Đặc biệt mang lại cảm giác tiểu bảo bối ngoan ngoãn ngốc nghếch dễ bị lừa bán mất. Đặc biệt, đặc biệt nghịch thiên.

Từ một người tâm tình bất định, động thủ hơn động khẩu, khó ở Giang tông chủ nay lại biến thành một người gần gũi, thân thiện, nhiệt tình lại đáng yêu, trên khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười vô hại- Giang Trừng. Biến đổi như vậy, nói không phải bị đoạt xá thì chẳng có ai thèm tin.

"Hoán ca ca!"-Giang Trừng nhỏ giọng gọi.

"Vãn Ngâm cần gì sao ?"- Lam Hi Thần nhìn y, ôn nhu hỏi-(Dù gì thì bây giờ cũng rất tốt, không phải sao!?)

"Chúng ta ăn xong rồi thì đi dạo Vân Mộng, có được không ?"

"Chỉ cần Vãn Ngâm thích là được"- Lam Hi Thần cười dịu dàng.

"Tốt quá !"- Sau đó liền vui mừng đến độ quên mất đây là bàn ăn, bản thân y ăn xong rồi nhưng Lam Hi Thần chỉ mới ăn được một nửa. Mạnh mẽ nhào đến ôm người, còn không quên tặng cho người ta một nụ cười rực rỡ, kèm theo một nụ hôn lên gương mặt đang kinh hồn bạc vía của Lam tông chủ.

Sau đó...

À không còn sau đó. Vì Lam tông chủ được đạo lữ nhà mình hôn, hi sinh anh dũng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro