Chương 93. Bậc thầy trốn thoát thành công
Dịch: Băng Di
Lúc Ngụy Tô Thận nhìn thấy dị năng hiện tại của mình, hơi ngẩn ra.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, có thể nói sự tồn tại của hệ thống đã rèn luyện tâm lý của anh đến cực hạn.
Phương Sam từng trong lúc vô tình đề cập, quy tắc của vị diện là ưu ái cho ký chủ. Vì đồng thời khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể giúp đối phương giải quyết một số thiếu sót trong quá trình vận hành.
Bơi lội, ca hát, và nhìn trăng rơi lệ.
Không nên nghĩ rằng nó gân gà như vậy.
Sự hưng phấn ầm ĩ trong lớp học không hề giảm theo thời gian trôi qua.
Ầm vang một tiếng, một làn sóng mạnh mẽ đập vào màng nhĩ, tiếng cười hơi dừng lại.
"Có phải động đất không?" Có người nhỏ giọng hỏi.
Như để phối hợp với câu hỏi của cậu ta, toàn bộ tòa nhà rung chuyển hai lần, đèn treo trên đỉnh đầu bị rung lắc mạnh, vài học sinh có ý thức nguy hiểm đã nhanh chóng chui xuống gầm bàn.
Ngụy Tô Thận đứng ở vị trí cửa sau không hề nhúc nhích, càng ngày càng nhiều người vì sự rung chuyển của tòa nhà mà mở điện thoại lên, ánh sáng chiếu vào từng gương mặt non nớt.
Phòng học của anh ở lầu 6, bất kể là nhảy xuống hay chạy ra ngoài cũng không quá thực tế.
Những người ở tầng một và hai có lẽ đã chạy ra ngoài, tiếng ồn ào từ sân vận động bên dưới vang lên rõ ràng dù ở khoảng cách khá xa.
May mắn là sự rung lắc nhanh chóng dừng lại, không ít người thở phào nhẹ nhõm, phản ứng đầu tiên là đăng lên vòng bạn bè, hoặc hét lên "đậu má."
Chỉ là một nhóm thanh thiếu niên mà thôi, Ngụy Tô Thận nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt không kìm được nhu hòa vài phần, nhưng nhanh chóng trở nên sắc bén.
Ngoại trừ một số ít người cực ác, thanh thiếu niên thường thích náo loạn, nói chuyện nghĩa khí, dù cho linh khí phục hồi và có được dị năng, dựa theo quỹ tích vận chuyển bình thường, không nên phát triển thành tàn sát.
Giữa lúc anh đang suy nghĩ về nguyên nhân bên trong, ủy viên học tập không chịu nổi sự ồn ào trong lớp, chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm.
Có người hét lên: "Lý Giai đi gọi thầy rồi."
Lớp học lập tức trở nên yên tĩnh.
Học sinh ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi, như thể sự ồn ào lúc nãy chỉ là ảo giác.
Trong phòng làm việc, cây nến được thắp sáng tạm thời, khi Lý Giai bước vào chỉ có một người bên trong.
Ngọn nến chập chờn phản chiếu ra một khuôn mặt trẻ trung, anh ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, cúi đầu liên tục lật các ngăn kéo.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn thấy học sinh của mình đến, anh nhẹ nhàng nói: "Em đến đúng lúc lắm, giúp thầy tìm một bảng chấm điểm."
Lý Giai gật đầu, nhưng không ngẩng đầu lên, cúi đầu đi đến bên cạnh thầy giáo trẻ, nhẹ nhàng gọi một tiếng thầy.
Giọng của cô quá nhỏ, thầy giáo trẻ đang tìm kiếm thứ gì đó hoàn toàn không chú ý tới.
Lý Giai chậm rãi cúi người xuống, không phải để giúp tìm đồ, ngón tay mảnh mai từ từ vươn tới cổ họng yếu ớt của người đàn ông.
Gần như cùng lúc đó, trong lớp học có biến động.
Cô gái ngồi ở hàng đầu tiên đang nhỏ giọng nói chuyện với bạn cùng bàn, rất lâu mà không thấy đáp lại, không nhịn được đưa tay đẩy bạn mình, tay chạm vào một cơ thể cứng đờ, dù cô có dùng sức thế nào cũng không hề lay chuyển.
"Cậu..." Cô gái quay mặt lại, thấy một thiếu niên trên đầu mọc sừng dài.
Phản ứng đầu tiên là thấy buồn cười, đưa tay chạm vào: "Từ đâu ra, giống như thật vậy?"
Mắt thấy ngón tay sắp chạm vào góc sừng, ngay lập tức, bạn cùng bàn như một con báo săn, chợt cúi xuống cắn vào cổ cô. Máu phun ra văng lên mặt nam sinh ngồi sau.
Nam sinh mặt không chút thay đổi lau máu trên mặt, liếm môi một chút.
Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp lớp học, học sinh đại khái có thể chia thành ba phần: kẻ săn mồi, người tự bảo vệ mình, và một số chưa thức tỉnh đang trong trạng thái hoảng loạn.
Ngụy Tô Thận đứng ở góc nhỏ, hít thở rất nhẹ, phảng phất như hòa vào trong bóng tối.
Người đầu tiên chú ý đến sự hiện diện của anh là một nam sinh mập mạp, thân thể cậu ta bổ nhào đến như thái sơn áp đỉnh, chưa kịp lộ ra nanh vuốt đã bị ném qua vai, sau đó bị đá văng ra xa.
Trên sàn rải rác rất nhiều điện thoại, một số vẫn đang ở giao diện đăng lên vòng bạn bè, chỉ là chủ nhân của chúng không còn có thể thấy được bình luận của người khác nữa.
Những ánh sáng yếu ớt này làm cho vết máu trên tường càng thêm loang lổ.
Một tiếng thở dài không phù hợp với tràng cảnh hỗn loạn nhẹ nhàng truyền vào tai, Ngụy Tô Thận nhíu mày, kính cửa phía sau đã bị đập vỡ, lúc này có một cái đầu đang áp vào đó nhìn chăm chú vào những gì xảy ra trong lớp học.
Khuôn mặt này vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, Ngụy Tô Thận không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp này, tập trung trọng điểm vào mấy sợi tóc ngu ngốc vểnh lên trên đầu người đến.
"Phương Sam?"
Chàng trai trẻ cả kinh: "Chẳng lẽ tôi có hóa thành tro anh cũng có thể nhận ra?"
Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ màng, ánh mắt ngớ ngẩn như thế anh chỉ thấy qua trên người Phương Sam.
Từ ký ức của cơ thể này đến xem, thân phận hiện tại của hệ thống là giáo viên chủ nhiệm của lớp này - Ôn Linh.
Phương Sam: "Mở cửa, cho tôi vào."
Ngụy Tô Thận đẩy bàn ra, Phương Sam chen vào, đồng thời bị gió thổi vào còn có mùi máu tươi trên người của hắn.
Thấy vết máu mơ hồ trên tay áo, Ngụy Tô Thận nhíu mày: "Cậu bị thương rồi?"
Phương Sam lắc đầu: "Có một nữ sinh định ám hại tôi, bị giết ngược."
Trong khuôn viên trường sớm đã không còn nơi an toàn, dưới sân vận động cuộc tàn sát còn thảm khốc hơn.
Ngụy Tô Thận vừa quan sát các điểm rút lui tương đối an toàn, vừa mở miệng nói: "Dường như việc thức tỉnh có thể ảnh hưởng đến thần trí của con người."
Phương Sam nắm giữ thông tin đầy đủ hơn: "Không phải tất cả mọi người đều như vậy."
Lúc hắn đến, hắn còn thấy một nam sinh có làn da biến thành màu tím đang bảo vệ vài nữ sinh chạy trốn.
"...Rất có thể là liên quan đến dị năng thức tỉnh. Nữ sinh vừa định tấn công tôi trong phòng làm việc có móng tay dài đặc biệt, lực cắn ngang ngửa gấu, rất giống ma cà rồng."
Ngụy Tô Thận bất ngờ hỏi: "Dị năng của cậu là gì?"
Phương Sam đáp: "Khứu giác rất phát triển."
"Chỉ vậy thôi?"
Phương Sam nở nụ cười: "Lợi hại nhất là 'trầm mê'."
Ngụy Tô Thận định hỏi chi tiết hơn thì lại có một kẻ không biết sống chết nhào về phía họ. Phương Sam tiến lên một bước, cũng không phản kháng mà chỉ mỉm cười với kẻ đó. Cùng lúc, hắn giơ tay phải lên, một làn sương mỏng tản ra.
Học sinh vốn hung thần ác sát đột nhiên mắt trở nên dại ra, ý thức bắt đầu chập chờn chốc lát.
Phương Sam một tay nắm lấy kẻ đó, ném sang một bên, sau đó phủi tay: "Thế nào?"
Ngụy Tô Thận im lặng.
Phương Sam tự mình giới thiệu: "Sử dụng trầm mê, có thể khiến kẻ địch rơi vào trạng thái mê man trong vài giây. Đáng tiếc hiện tại chưa thức tỉnh hoàn toàn, nếu không có thể đạt đến hiệu quả làm người ta mất trí nhớ."
Nói xong, hỏi Ngụy Tô Thận: "Còn anh?"
Ngụy Tô Thận không lập tức trả lời.
Phương Sam khẽ huých cùi chỏ vào anh: "Đừng khiêm tốn."
"Ca hát, bơi lội, nhìn trăng rơi lệ."
"..."
Ngụy Tô Thận sâu sắc ý thức được, đều là vận khí không tốt nhưng Phương Sam chỉ gặp xui xẻo khi ở cùng anh. Một khi thoát khỏi nhiệm vụ, mức độ may mắn của hắn vượt xa người thường.
Phương Sam cũng ý thức được điểm ấy, nhìn anh với vẻ mặt tiếc hận: "May mà ký chủ không sinh ra ở thời cổ đại, nếu không dù không phải là mệnh cách thiên sát cô tinh thì cũng là khắc vợ."
"..."
Sau một hồi chê bai, Phương Sam đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, nắm chặt tay áo Ngụy Tô Thận: "Điểm hấp dẫn nhất của giao nhân hẳn là giọng hát."
Ngụy Tô Thận không phủ nhận.
Phương Sam: "Nhanh dùng giọng điệu quyến rũ nói chuyện với tôi đi."
Ngụy Tô Thận lạnh lùng từ chối.
"Chúng ta thực sự là cặp đôi hoàn hảo," Phương Sam không biết nghĩ ra điều gì đó, chỉ vào một người đang chuẩn bị tàn sát giữa sân, "Dùng cậu ta để thử đi."
Ngụy Tô Thận cũng không cổ hủ, ngược lại rất thực tế, thử vài lần nhưng không có kết quả.
Phương Sam: "Giọng điệu cộc cằn thế không được, lặp lại theo tôi: 'Đến đây, vui vẻ nào!'"
Ngụy Tô Thận liếc nhìn hắn, ngầm có ý cảnh cáo, rồi trầm tư và thử lại.
Dần dần, anh có thể cảm nhận được một sức mạnh khác thường trong máu. Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại, khi mở ra, đồng tử ánh lên màu xanh lam nhạt. Chỉ thấy anh giơ tay ra, nhìn về phía học sinh đang ở trạng thái cuồng bạo ngay phía trước: "Đến đây."
Học sinh kia cào móng tay trên bàn, để lại những vết nứt dài, bước vài bước về phía trước, cố gắng kiểm soát ý thức của mình.
Một làn sương mỏng bay tới, cơ thể cậu ta như không nghe lời, đi tới chỗ hai người.
Lúc này, cậu học sinh đứng trước mặt hai người, như một con cừu non chờ bị làm thịt.
Phương Sam giải quyết kẻ biến dị, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt ánh lên tia sáng khác thường: "Quả nhiên, năng lực của ký chủ và tôi rất hợp nhau."
Sương mù của hắn tuy mạnh mẽ, nhưng cũng có khuyết điểm rõ ràng, phạm vi hạn chế, chỉ có thể tấn công trong cự ly gần.
Ngụy Tô Thận vừa vặn có thể bù đắp khuyết điểm này, giọng của giao nhân có sức xuyên thấu mạnh mẽ, khi hai người bọn họ ở cùng nhau, ít nhất có thể đảm bảo an toàn tương đối trong phạm vi nhỏ.
Khả năng thích ứng của con người rất mạnh mẽ, khi cú sốc ban đầu do máu me qua đi, những người sống sót bắt đầu nhanh chóng nghĩ ra cách để sống tiếp.
Lúc này, không có ai thực sự đáng tin cậy, không ai có thể đảm bảo rằng đồng đội hiện tại sẽ không quay lại cắn ngược mình một cái. Trong tình trạng khắp nơi đều là trạng thái chém giết, phản ứng đầu tiên không hẹn mà cùng là chạy trốn ra ngoài.
Phương Sam và Ngụy Tô Thận cũng bắt đầu rút lui, nhưng không giống với những người khác, họ không có ý định chạy ra khỏi trường học.
Bên ngoài có lẽ còn nguy hiểm hơn. Hiện tại là buổi tối, chỉ có học sinh lớp 11 và lớp 12 ở lại học buổi tối, ít nhất trong trường không có nhiều người. Nếu trật tự chưa hoàn toàn sụp đổ, sự cứu trợ từ trường học và bệnh viện sẽ đến nhanh nhất.
Hắn cùng Ngụy Tô Thận nghĩ hết sức ăn ý... đi đến căn tin.
Trường học tổng cộng có ba căn tin, trong đó căn tin lớn gần nhà vệ sinh nhất, hiện tại là lựa chọn tốt nhất.
Những kẻ có dị năng thích giết chóc có sức uy hiếp không lớn, chân chính đáng sợ là những kẻ đã có thể kiểm soát được cơn xung động, mang mặt nạ giả nhân giả nghĩa.
Ngoại trừ Ngụy Tô Thận, Phương Sam hoàn toàn không có ý định lập nhóm với ai khác.
Chậm rãi rút lui về phía ít người, Phương Sam thấp giọng hỏi: "Nhiệm vụ là gì?"
Ngụy Tô Thận: "Thoát ra."
Phương Sam dừng bước: "Chỉ vậy thôi?"
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Phương Sam cau mày, chắc chắn là còn nguy cơ không biết tên khác trong bóng tối.
Mỗi vài mét trên hành lang đều có thể nhìn thấy một thi thể, Ngụy Tô Thận không sử dụng giọng nói để mê hoặc kẻ thù nhiều lần, sức mạnh thân thể của anh rất mạnh mẽ, hầu hết thời gian có thể dựa vào quyền cước để giải quyết.
Khi biết rằng huyết mạch giao nhân của Ngụy Tô Thận chỉ kích hoạt được năm mươi phần trăm, dư quang Phương Sam liếc dị năng giả ngoài cửa sổ đang nhảy cao tám thước, không nhịn được hỏi: "Sau khi tiến hóa hoàn toàn, ngoại hình của anh có thay đổi không?"
"Không rõ lắm."
Phương Sam: "Nếu cái giá của việc ký chủ trở nên mạnh mẽ là trở nên xấu xí, tôi hoàn toàn không chấp nhận."
Ngụy Tô Thận chỉ không nhẹ không nặng a một tiếng.
Chỉ có hai lớp, khi xuống đến tầng ba, đường đi trở nên thông thoáng hơn nhiều.
Hít thở không khí bên ngoài một lần nữa, dù có xen lẫn mùi máu tanh, vẫn khiến người ta cảm thấy hơi thả lỏng.
Nhanh chóng giải quyết một kẻ tấn công không có mắt muốn cắn đứt cổ họng mình, đắm chìm trong ánh trăng lạnh lẽo, Phương Sam dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Ngụy Tô Thận: "Nhanh lên, hướng về phía ánh trăng, xem có tác dụng gì không?"
........
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Sam: Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi.
Ngụy Tô Thận: ...Từ chối mặt trăng, từ chối nhìn trăng rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro