Chương 91: Sự thật không phải là sự thật
Dịch: Băng Di.
Xin ủng hộ người dịch tại trang chính chủ Wattpad. Mọi nơi đăng khác đều là ăn cắp.
.........................................
Phương Sam không hề hay biết gì về tình hình của Trần Băng Anh, trong khi Ngụy Tô Thận lại chuẩn bị dành thời gian đi gặp Đỗ Hồng.
Ngồi một mình trong gian phòng trống rỗng, Phương Sam lướt video để giết thời gian. Cũng không khó để hiểu ý định của Ngụy Tô Thận, Đỗ Hồng công khai bắt cóc hắn, ký chủ không thể không ra mặt để tỏ thái độ cảnh cáo, nếu không sẽ có chút không hợp lý.
Mặc dù có ý đồ không tốt, nhưng Đỗ Hồng so với hai người này lại ít mưu mô hơn nhiều, chỉ coi Ngụy Tô Thận là tìm đến gây rắc rối.
Sau một thời gian bị Phương Sam đầu độc, kỹ năng diễn xuất của Ngụy Tô Thận ngày càng cải thiện, lời nói và giọng điệu ẩn giấu sự tức giận một cách khéo léo.
Đỗ Hồng nhìn thấy chính là hình ảnh mà Ngụy Tô Thận muốn cho hắn thấy, trong lòng càng thêm giận dữ với Trần Băng Anh. Nếu không phải do lời đồn thổi của cô ta, sao hắn lại phải ngoan ngoãn ngồi đây để nghe lời cảnh cáo từ Ngụy Tô Thận vì không muốn công khai đối đầu với Ngụy gia.
Khi đối phương cuối cùng cũng dừng lại, Đỗ Hồng cau mày: "Tôi không có ý định làm kẻ thù với Ngụy gia."
Ngụy Tô Thận như có điều suy nghĩ: "Không phải kẻ thù, tức là bạn."
Đỗ Hồng thầm cảnh giác, không đoán được chuyển biến này là vì lý do gì.
Ngữ điệu của Ngụy Tô Thận bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Tuần sau tôi sẽ đến An Sóc."
Đỗ Hồng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Mắc mớ gì tới hắn nhỉ?
Ngụy Tô Thận dường như không hài lòng với phản ứng của hắn, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: "Ở đó tôi sẽ thực hiện một buổi biểu diễn tướng thanh."
Đỗ Hồng vẫn gật đầu như trước: "Chúc anh thành công."
Ngụy Tô Thận không nói gì thêm, sự im lặng đột ngột khiến không khí trở nên căng thẳng.
Đỗ Hồng nhiều lần cân nhắc dụng ý của anh, cuối cùng đưa ra một suy đoán gần như hoang đường, thử dò xét nói: "Một buổi biểu diễn hiếm có như vậy, tôi nhất định sẽ đi xem."
Ngụy Tô Thận vỗ vai hắn một cái, lực có chút mạnh, Đỗ Hồng thêm vào một câu: "Chỉ xem một mình là không đủ, tôi sẽ dẫn theo người thân bạn bè đi ủng hộ."
Bàn tay đặt trên vai lúc này mới buông ra, Ngụy Tô Thận mỉm cười ôn hoà: "Đến nhất định phải gọi điện, lúc đó tôi sẽ gọi người ra tiếp đón anh."
"..."
Khóe miệng Đỗ Hồng giật một cái, đây không phải là biến tướng của lời cảnh cáo sao: không chỉ phải đến, đến rồi còn phải ký tên.
Khi đã đạt được kết quả như mong muốn, Ngụy Tô Thận không có chút lưu luyến nào, chuẩn bị rời đi, Đỗ Hồng vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy anh bất ngờ quay lại.
Ngụy Tô Thận: "Anh đã kiểm tra sức khoẻ toàn thân cho cậu ta?"
Đỗ Hồng giật mình một cái trong lòng, trên mặt không thay đổi: "Chỉ là kiểm tra, không xâm phạm đến vùng riêng tư."
Làm việc luôn cẩn thận là phong cách hành sự của hắn.
Ngụy Tô Thận chỉ vào đầu mình.
Đã sớm nghe nói người nhà họ Ngụy rất có tính chiếm hữu nghiêm trọng, Đỗ Hồng lập tức nói: "Dù là chiều cao cân nặng, tôi cũng sẽ quên sạch sẽ."
Ngụy Tô Thận nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, không khỏi nhớ lại những lần giao lưu suôn sẻ với Phương Sam, dù chỉ là một ánh mắt, cả hai cũng có thể hiểu ngay ý nhau.
Đối mặt với Đỗ Hồng, thực sự không thể hiểu ý ngầm của mình, anh chỉ còn cách mở miệng giải thích thêm: "Anh có làm MRI không?"
Đỗ Hồng gật đầu, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Phương Sam hắn đã xem không biết bao nhiêu lần, gần như có thể đọc ngược: "Kết quả kiểm tra đầu không phát hiện bất thường."
Ngụy Tô Thận: "Một chút vấn đề cũng không có?"
Hai người bỗng nhiên có chủ đề chung, Đỗ Hồng cũng tỏ ra nghi hoặc giống nhau: "Thực sự không có."
Ngụy Tô Thận: "Anh có làm kiểm tra tâm lý và tinh thần không?"
Đỗ Hồng khẽ ho một tiếng, che giấu sự xấu hổ, cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh mắt sắc bén của đối phương.
Theo lý thuyết, kiểm tra sức khoẻ thông thường không cần làm hai mục này, nhưng từ lúc Phương Sam bị lấy máu, luôn kêu gào vì sao không đem hắn cắt miếng. Đỗ Hồng đã làm kiểm tra tinh thần cho hắn theo đề nghị của bác sĩ.
"Kết quả kiểm tra là tất cả đều bình thường, theo đuổi sự cao cả, nhiệt tình yêu thương đối với sinh mạng, có tín ngưỡng thành kính với vũ trụ."
"..."
Ngụy Tô Thận và Phương Sam mới gặp gỡ không lâu cũng đã tìm bác sĩ làm kiểm tra tinh thần, kết luận lúc đó là Phương Sam còn bình thường hơn cả anh. Vốn tưởng rằng có thể là do sai số dữ liệu, bây giờ xem ra, thực sự là một hệ thống có tinh thần tốt và tràn ngập chờ mong với ánh sáng.
---Ngụy Tô Thận cảm thấy mình khó có thể tiếp thu cú sốc này.
Đỗ Hồng trông cũng bị sốc không kém, hồi tưởng lại khoảnh khắc nhìn thấy kết quả kiểm tra sức khoẻ, trong chốc lát hắn cảm khái vạn phần: "Xem người không thể chỉ xem tướng mạo."
Ngụy Tô Thận rời đi với tâm sự nặng nề, lúc trở lại biệt thự sắc mặt vẫn còn u ám như trước. Phương Sam vẫn duy trì trạng thái lúc anh rời đi, chăm chú xem phim, thỉnh thoảng lại bình luận: "Cần gì phụ nữ, nhanh chóng nghịch tập đi!"
Đối diện với hệ thống đang khua tay múa chân, Ngụy Tô Thận sau một lúc lưỡng lự ngắn ngủi, quay người đi ra, gọi cậu em mập đang hóp lưng lại như mèo lén lút muốn vào bếp ăn trộm đồ ăn: "Anh và Phương Sam, ai bình thường hơn?"
Nhóc mập chuẩn bị mở miệng trả lời, Ngụy Tô Thận móc ra một tấm thẻ, đặt vào tay cậu : "Nói thật."
"Thẳng thắn mà nói," giọng điệu của nhóc mập kéo dài rất dài, dường như vẫn đang do dự có nên nói hay không, cuối cùng nể mặt tấm thẻ mà thành thật nói: "Phương Sam."
Ngụy Tô Thận nheo mắt: "Tại sao?"
"Rõ ràng mà!" Nhóc mập giang tay ra: "Yên lành làm tổng tài không làm, lại thích làm nhân viên bán thời gian, hơn nữa còn là các công việc khác nhau, mỗi lần thể hiện ra trạng thái tính cách đều khác nhau, cá nhân em cho rằng đây là điển hình của bệnh tâm thần phân liệt. Thứ hai, đôi khi biểu hiện lãnh khốc u buồn, đôi khi lại nói những lời đầy sôi trào nhiệt huyết, đây là triệu chứng của rối loạn lưỡng cực; Còn nữa, em nghĩ anh còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế."
"..."
Ngụy Tô Thận nhịn xuống xung động muốn đá vào mông nhóc mập: "Phương Sam thì sao?"
Mặc dù nhóc mập không hòa hợp với Phương Sam, nhưng vẫn đánh giá từ góc độ khách quan: "Đối xử với người khác nho nhã lễ độ, luôn mỉm cười với mọi người, tính cách vui vẻ lạc quan, xem ai không vừa mắt đều thể hiện rõ ràng, cho thấy anh ấy là người chính trực."
Có rất nhiều điều muốn nói, bất quá chú ý đến ánh mắt của Ngụy Tô Thận, nhóc mập nuốt nước bọt: "Đại nhân có đại lượng, sẽ không vì em nói thật mà đánh người chứ?"
Ngụy Tô Thận nhìn cậu lạnh lùng: "Có mắt không tròng."
Nói xong, để lại một cái bóng lưng quyết liệt, quay người lên lầu.
Lúc này Phương Sam đã xem xong một tập phim, duỗi người tình cờ nhìn thấy Ngụy Tô Thận, thuận miệng hỏi một câu: "Nói chuyện với Đỗ Hồng thế nào rồi?"
Ngụy Tô Thận trả lời khá có thâm ý: "Rất hợp nhau."
Phương Sam không đào sâu thêm tin tức trong lời nói của anh : "Còn Trần Băng Anh thì sao?"
Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Không có hỏi."
Một khi anh chủ động nhắc tới Trần Băng Anh, ngược lại có vẻ quá cố ý.
Phương Sam cúi đầu, chìm vào suy nghĩ, cuối cùng nói: "Cô ta nhiều lần tính toán với chúng ta, theo lý nên có một lời cảnh cáo, tuy nhiên..."
Ngẩng đầu, ánh mắt mang theo một chút buồn vô cớ. Dù là Phương Tinh Hải đáng chết, Trần Băng Anh đầy âm mưu, thậm chí là Đỗ Hồng đang muốn khích bác ly gián, mỗi khi thấy bọn họ gặp rắc rối, Phương Sam lại cảm thấy không nỡ làm tình hình tồi tệ thêm.
Hắn vừa nhắc tới, Ngụy Tô Thận bỗng nhiên nhận ra rằng, so với những người này, Phương Sam thực sự là một người chính trực và hướng thiện.
Phương Sam nhìn về phía ngoài cửa sổ, đưa ra quyết định: "Tăng tốc hoàn thành nhiệm vụ."
Ngụy Tô Thận nhíu mày: "Không điều tra kẻ đứng sau sao?"
Phương Sam và anh thực sự có tình nghĩa kề vai chiến đấu, để mặc cho hệ thống độc hại ở trong bóng tối tiếp tục tồn tại thì có chút không thể nào nói nổi.
"Nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ có biến động, hy vọng chúng ta đuổi kịp."
Ngụy Tô Thận thấy hắn lơ đãng nhíu mày, hỏi: "Rất nguy hiểm sao?"
Phương Sam: "Khó mà nói, hiện tại tin tức nhận được cho thấy lần này có thể không có quyền lựa chọn." Nói rồi bước đến bên cạnh Ngụy Tô Thận: "Chương trình mỗi lần cập nhật lại làm ra chút chuyện."
Ngụy Tô Thận chưa bao giờ cảm thấy lo lắng về những điều chưa xảy ra, dùng giọng điệu bình tĩnh nói với hắn: "Chuyện đến thì đối mặt thôi."
Phương Sam: "Anh có thể nghĩ thông suốt là tốt."
Ngụy Tô Thận gật đầu: "Có cậu ở đây, tôi nghĩ rất thông suốt."
Sau khi nghĩ một đằng nói một nẻo mà thổi phồng nhau, Phương Sam hỏi về địa điểm biểu diễn lần tới.
Ngụy Tô Thận bật hình ảnh cho hắn xem, Phương Sam kinh hãi: "Lại là nhà hát?"
Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Lần này gần đó không có khách sạn."
Phương Sam nhẹ nhõm, khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Gần đây bọn họ gặp phải nhiều chuyện xui xẻo đến mức, ở khách sạn cũng dính phải án mạng.
Ngụy Tô Thận chuẩn bị đầy đủ hơn Phương Sam tưởng tượng, những buổi biểu diễn sắp tới đều đã xác định địa điểm cơ bản.
"Đều là những nơi tôi có nhiều kẻ thù." Ngụy Tô Thận nói.
Phương Sam tra cứu trên mạng, phát hiện có không ít tin tức liên quan, rõ ràng là đang tạo thế cho buổi biểu diễn, nhiều nơi đã bắt đầu bán vé trước. không khỏi ngạc nhiên: "Trợ lý của anh thực sự là người toàn năng."
"Nhờ vào công ty quản lý của Triệu Sĩ."
Khi Phương Sam nhìn sang, Ngụy Tô Thận tiếp tục nói: "Cậu ta làm trong ngành này, tất nhiên phải tận dụng tài nguyên hiện có."
Số vé bán trước còn thừa lại không nhiều, Phương Sam cảm thấy Ngụy Tô Thận và mình đều là tám lạng nửa cân, kẻ thù khắp thiên hạ.
Hai người đang thảo luận thì nhóc mập gõ cửa hai lần rồi không chờ phản hồi đã trực tiếp xông vào, mở miệng nói ngay: "Anh, anh tiêu rồi."
Ngụy Tô Thận trầm mặc: "Anh nhớ là trong trường đại học có dạy lễ nghi."
Nhóc mập sờ mũi một cái: "Hôm nay cha đã nhận cuộc gọi từ nhà xuất bản lần thứ tư rồi."
Mọi người đều nói bất quá tam, cậu đoán là những ngày tươi đẹp của anh hai sắp hết rồi.
Ngụy Tô Thận đột nhiên đứng dậy, làm nhóc mập lại càng hoảng sợ ."Anh định làm gì?"
Thấy đối phương tiến đến gần mình, nhóc mập không tránh kịp: "Đánh người không đánh mặt."
Không để ý đến lời lẩm bẩm của cậu, Ngụy Tô Thận trực tiếp đi vòng qua.
"Anh đi đâu vậy?"
Ngụy Tô Thận: "Khuyên bảo."
Nhóc mập lấy lại tinh thần, thấy người đã đi ra ngoài, vội nói với Phương Sam: "Nhìn thật là náo nhiệt."
Phương Sam lắc đầu, thầm nghĩ Ngụy Diệp kiếp trước chắc chắn đã hủy diệt cả ngân hà, nên trời mới giáng xuống hai đứa con trai như một sự trừng phạt.
Đồng tình thì đồng tình, nhưng thân thể không nghe sai khiến mà trèo lên cầu thang lặng lẽ xem kịch vui.
Ngụy Diệp đang đối diện với Ngụy Tô Thận ở dưới lầu, trông có vẻ rất hài hòa.
"Kỳ thực sớm nên nói chuyện." Ngụy Diệp tự mình ngồi xuống: "Về những phát ngôn không đúng đắn của con trên truyền hình."
Ngụy Tô Thận: "Những gì con nói đều phát ra từ tâm can."
Sắc mặt Ngụy Diệp từ từ trầm xuống: "Con có biết đến giờ đã có bao nhiêu nhà xuất bản đến tìm ta để bàn về 'Nhật ký nuôi dạy con' không?"
Ngụy Tô Thận giữ yên lặng, dựa theo kinh nghiệm trước giờ từ Ngụy Tô Bùi, thời điểm quan trọng sau khi làm sai điều gì, phải nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Con còn dự định làm gì nữa?" Ngụy Diệp cười lạnh: "Nói hết ra đi, để ta còn chuẩn bị tinh thần."
Sau một hồi trầm mặc, Ngụy Tô Thận mới trả lời: "Mở lưu diễn."
Ngụy Diệp mi mắt run lên: "Toàn quốc?"
Ngụy Tô Thận: "...Lưu diễn thế giới."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro