Chương 87. Chết tử tế không bằng sống mòn.
Chuyển ngữ: Băng Di
Khi Ngụy Tô Thận và Phương Sam sang phòng sát vách, Phương Tinh Hải cơ bản đang bị treo lên đánh.
Phương Xán xông tới, lần nữa bị ném ra ngoài.
Dư quang Ngụy Diệp liếc thấy đột nhiên nhiều hơn mấy người, cũng không ngừng tay, ngược lại còn đấm mạnh hơn, đòn nào cũng thấu thịt.
Nhìn Phương Tinh Hải không còn ra hình người, Ngụy Tô Thận cản lại động tác của Ngụy Diệp, mở miệng nói: "Ông ta đã nhận được bài học rồi."
Phương Sam tựa vào tường xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Ngài không cần tức giận như vậy, mấy ngày trước ông ta vì mạng sống mà còn gọi cháu một tiếng con trai đó."
So với chuyện đó, việc tự nguyện dâng hiến thân mình thật sự không tính là cái gì.
Ngụy Diệp liếc nhìn gương mặt với ngũ quan xinh xắn quá mức của Phương Sam, Phương Tinh Hải mặc dù đã không còn nhận ra mặt mũi, nhưng chỉnh thể thuộc loại đoan chính, khuôn mặt hình trứng và khuôn mặt trái xoan của Phương Sam hoàn toàn không có chỗ tương tự nào.
Dựa vào cái gì mà nhận là con riêng... chỉ vì cùng họ sao?Phương Tinh Hải đã bị đánh đến đầu óc mơ màng, nghe thấy giọng của Phương Sam, môi khẽ động, Phương Xán đoán rằng ông ta muốn gọi Phương Sam một tiếng 'con trai' để cầu cứu, lập tức xông lên: "Ba, ba tỉnh lại đi!"
Ngụy Diệp vẫn chưa hết giận, định ra tay tiếp, Phương Xán bảo vệ ở trước mặt Phương Tinh Hải, lớn tiếng nói: "Nếu chuyện này ầm ĩ lên, thật sự vào cục cảnh sát, thì chẳng có lợi cho ai cả."
Nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Con riêng của ba tôi và con trai chú dây dưa một chỗ với nhau, chính chú lại không rõ ràng với ông ấy, đây thật là suy đồi đạo đức!"
Ngụy Diệp không tiến tới nữa, nhíu mày một cái.
Phương Sam đau đầu, hỏi Ngụy Tô Thận: "Giúp giải thích một chút về mối quan hệ luân lý này với."
Ngụy Tô Thận từ lâu đã biết Phương Tinh Hải là người không từ thủ đoạn, tuy nói đều là lấy lợi ích làm gốc, gia phong của nhà họ Phương và nhà họ Ngụy vẫn có sự khác biệt về mặt bản chất. Ngụy Diệp giáo dục bọn họ là chỉ có bản thân và gia đình bạn bè là không thể lợi dụng, Phương Tinh Hải thì cho rằng tất cả mọi thứ đều có thể biến thành tài nguyên, lúc cần thiết, ngay cả bản thân cũng có thể hy sinh.
Một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời của Ngụy Tô Thận, Phương Sam lại nhìn chằm chằm vào Ngụy Diệp và Phương Tinh Hải, thở dài: "Tình yêu đẹp đẽ biết bao!"
Tình yêu của Phương Tinh Hải chung quy cũng không dài lâu, kèm theo tiếng 'cút' của Ngụy Diệp, ông ta được Phương Xán dìu đi run rẩy về phía cửa. Chưa đến hai phút sau, ông ta lại run rẩy quay lại, run rẩy nói: "Đây là phòng của tôi mà."
Ngụy Diệp cảm thấy đầu óc của Phương Tinh Hải chắc là bị lừa đá rồi, trong lúc này còn nhớ tới quyền sở hữu phòng khách sạn.
Phương Tinh Hải cũng gớt nước mắt, ông ta muốn rời khỏi khách sạn hơn ai hết, nhưng một khi thật sự rời đi, có thể chờ đợi ông ta chính là cái chết.
"Tôi sẽ không rời khỏi." Câu này không biết là đang nói với Ngụy Diệp, hay là để bày tỏ thái độ với sức mạnh vô danh trong bóng tối.
May là Ngụy Diệp tinh ranh đến mấy, cũng không thể hiểu nổi loạt hành động của Phương Tinh Hải là vì cái gì. Khi ông chuẩn bị hỏi Ngụy Tô Thận, người có vẻ biết rõ tình hình, điện thoại vừa lúc reo lên, Khương Mỹ Linh thấy Ngụy Diệp thật lâu không xuống, cố ý gọi điện hỏi thăm tình hình.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." Ngụy Diệp ngừng lại một chút, suy nghĩ xem nên về nhà cùng vợ, hay ở lại điều tra.
Ngụy Tô Thận đương nhiên không muốn Ngụy Diệp ở lại nơi nguy hiểm, chủ động nói: "Con sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại."
Trợn to hai mắt nhìn Ngụy Diệp rời đi, Phương Tinh Hải không nhịn được hô một câu 'đợi đã.'
Một vụ án mạng lại một vụ án mạng, trước khi nghĩ ra biện pháp, một kẻ thế mạng là vô cùng cần thiết.
Phương Xán vội kéo ông ta lại, sắp bị đánh chết rồi, còn cái gì quan trọng hơn việc tiễn tên ma quỷ trước mắt đi?
Phương Tinh Hải đầu óc choáng váng, quát khẽ: "Con hiểu cái gì! Con vịt đã nấu chín..."
Phương Xán vội vàng bịt miệng ông ta lại.
Vịt?
Ngụy Diệp nheo mắt, ánh mắt lần nữa trở lại nhìn Phương Tinh Hải... vẫn là đánh chết đi.
"Ngài nên bớt nói một chút." Phương Xán khuyên nhủ, đứng thẳng dậy lấy một cái khăn mặt từ giá, dùng nước lạnh chườm lên trán ông ta.
Da thịt tiếp xúc với khăn lạnh, lông tơ đều dựng đứng lên, thần trí của Phương Tinh Hải mới dần dần tỉnh táo, bước đi cũng ổn định hơn.
Ông ta nhìn Ngụy Diệp, sau khi tỉnh táo lại, nở nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi, trước bữa tối uống nhiều quá, nếu có nói gì xúc phạm, mong được tha thứ."
Phương Sam vốn đang xem kịch vui lại không vui: "Rượu đã làm gì sai, không thể để nó mang tiếng xấu thay cho người khác."
Phương Tinh Hải giả bộ không nghe thấy, duy trì nụ cười gượng gạo. Nhìn thấy Ngụy Diệp cất bước rời đi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
·
Bên ngoài khách sạn, từ xa đã nghe thấy tiếng của nhóc mập nói "Cha xuống rồi."
Ngụy Diệp trước tiên đi lái xe tới đây, Khương Mỹ Linh ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Sao đi lâu như vậy?"
Trong lúc vô tình nhìn thấy một bên tay áo của ông được xắn lên, chỗ khớp tay có vết trầy xước, bà nhíu mày hỏi: "Anh đánh nhau à?"
Ngụy Diệp gật đầu.
Khương Mỹ Linh: "Phương Tinh Hải?"
Ngụy Diệp tiếp tục gật đầu.
Khương Mỹ Linh không đồng ý nói: "Đều là doanh nhân nổi tiếng, nếu bị truyền thông đưa tin, e rằng sẽ gây ra không ít sóng gió."
Ngụy Diệp: "Ông ta muốn dụ dỗ anh."
Thân thể nhóc mập run lên, đôi mắt đẹp của Khương Mỹ Linh như bốc lửa, một lát sau mới khôi phục nguyên dạng, hỏi nhẹ nhàng: "Đánh chết chưa?"
Ngụy Diệp lắc đầu.
Khương Mỹ Linh ánh mắt lạnh lẽo: "Tại sao lại để lại mạng sống?"
Ngồi ở ghế sau, nhóc mập cố gắng hát khe khẽ để che bớt cuộc nói chuyện của hai người, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ như thế này con sẽ sợ đấy."
Khương Mỹ Linh quay đầu cười dịu dàng: "Ngoan, con đã qua tuổi nghe truyện cổ tích rồi."
Nhóc mập nhịn không được xuyên qua cửa sổ xe nhìn khách sạn dần biến mất khỏi tầm nhìn, không cách nào tưởng tượng được đã có những gì xảy ra ở đó.
"Anh hai không về cùng chúng ta sao?"
Ngụy Diệp đợi đến đèn đỏ mới trả lời: "Nó có chủ ý của mình."
Nhóc mập suy nghĩ bậy bạ một hồi, tim đập nhanh hơn: "Cha mẹ nói xem... Phương Sam có phải là người ngoài hành tinh không?"
Khương Mỹ Linh vừa lo cho số phận của con trai lớn, lại phải lo lắng cho chỉ số IQ của con trai nhỏ, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khe khẽ thở dài.
Nhóc mập nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Người bình thường sẽ không thể không sợ gì như anh ấy."
Mọi người vì cuộc sống bôn ba, vì tiền tài ưu sầu, vì tình cảm mà lo được lo mất, nhưng ở trên người Phương Sam, dường như lúc nào cũng đang truyền tải một thông điệp... Nhân loại ngu xuẩn a!
Trong gương chiếu hậu, ánh mắt nhóc mập đầy lo lắng: "Tại sao không ai tin con?"
Khương Mỹ Linh bình thản nói: "Mẹ nhớ vài tháng trước, con đến mách lẻo nói cậu ấy là hồ ly tinh."
Nhóc mập chun mũi, ngừng phát biểu ý kiến.
Giống như cơn mưa lớn bất ngờ, bầu không khí trong khách sạn vẫn duy trì trong một vòng xoáy áp suất thấp.
Không thành công giữ được Ngụy Diệp ở lại, đối với cha con Phương Tinh Hải mà nói, gần như là một sự đả kích mang tính chất hủy diệt.
Hai người ngồi đối diện nhau, duy trì sự im lặng lâu dài.
Người ngẩng đầu trước là Phương Xán, nhìn những hạt mưa ngày càng lớn ngoài cửa sổ, chỉ cảm nhận được mùi máu nồng nặc chui vào trong mũi.
"Chúng ta có thể chết ở đây không?"
Phương Tinh Hải đứng dậy, từ cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy nhân viên khách sạn ở dưới lầu đang dọn dẹp vết máu ở hiện trường: "Thế sự khó lường, không ngờ tầm nhìn của Ngụy Diệp lại cao như vậy."
Lúc nói chuyện, ông hơi nghiêng người sang, ánh mắt dừng lại ngắn ngủi trên người Phương Xán.
Phương Xán bị nhìn đến nổi da gà.
Phương Tinh Hải sờ lên cằm: "Có lẽ ông ấy thích những người trẻ tuổi hơn."
Phương Xán nghiến răng gằn từng chữ một: "Con là con của ba."
Phương Tinh Hải rất lạnh nhạt nói: "Hy sinh trong phạm vi hợp lý là được phép."
Phương Xán một lần nữa trấn định, nuốt nửa câu còn lại vốn muốn nói. Đây chính là lý do hắn ghét Ngụy Tô Thận, ngoài việc là đối thủ kinh doanh, còn có chút ghen tị mơ hồ, dựa vào cái gì người kia lại có được một gia đình hoàn hảo như vậy.
Phương Tinh Hải không cảm nhận được cảm xúc của hắn, màu đen trong con ngươi như bầu trời u ám: "Ngồi chờ chết là phương thức ngu xuẩn nhất."
Phương Xán lên tinh thần: "Ba có cách rồi?"
Phương Tinh Hải: "Thu dọn đồ đạc, tối nay đến chỗ Ngụy Tô Thận ngủ đất."
"......"
Phương Xán giật giật mí mắt, đối diện với người cha tàn nhẫn, hắn không thể nào ghét nổi, vì cha cũng đối xử rất tàn nhẫn với chính mình.
Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng.
Phương Sam không vội đi mở cửa, hắn nhìn qua mắt mèo một lúc lâu, thấy cha con nhà họ Phương đang ôm gối và chăn đứng ngoài hành lang, biểu thị khó hiểu: "Sao lại có người vô liêm sỉ đến mức này?"
Ngụy Tô Thận không hề ngạc nhiên: "Nhà họ Phương có thể hưng thịnh như hôm nay, không thể không nhắc đến phong cách hành xử của Phương Tinh Hải."
Phương Sam tạm thời lờ đi hai cha con, nhắc nhở: "Gần đây cẩn thận một chút, án mạng xảy ra quá gần nhau, lần tới..."
Nói đến đây, hắn đột ngột dừng lại, làm một phép so sánh: "Đối với một số hệ thống tà ác mà nói, sự tồn tại của ký chủ giống như thịt Đường Tăng, ai cũng muốn cắn một miếng."
Ngụy Tô Thận không tỏ ra khẩn trương, nửa đùa nửa thật nói: "Còn cậu thì sao?"
Phương Sam cố ý ngẩng cao đầu, tỏ vẻ không cùng phe với thế tục tầm thường: "Bọn họ há có thể so sánh được với tôi? Tôi mơ ước là thân xác của anh."
Nụ cười trên môi Ngụy Tô Thận trong nháy mắt đông cứng.
Phương Sam vỗ vỗ vai anh: "Vậy nên ký chủ có thể yên tâm một ngàn phần trăm."
Bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Tô Thận chủ động đi mở cửa, cho cha con Phương Tinh Hải vào, đột nhiên anh cảm thấy ở trong phòng một mình với Phương Sam không an toàn cho lắm.
Tiếng mưa rơi là công cụ trợ giấc ngủ tốt nhất, dưới sàn nhà lạnh lẽo ẩm ướt, Phương Tinh Hải nằm cuộn bên cạnh tủ quần áo nhỏ hẹp, chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Liên tiếp mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, cảm giác an toàn khi đông người trong một phòng khiến dây thần kinh căng thẳng thả lỏng ngay lập tức.
Trong đêm tối, Phương Sam thoáng lo lắng, nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ Phương Tinh Hải, cảm thấy không tim không phổi đúng là tốt.
Hắn bên này lăn qua lăn lại, Ngụy Tô Thận không cách nào ngủ yên vì tiếng động đó, cầm lấy điện thoại trên bàn lên nhìn thời gian.
Ba giờ rưỡi sáng.
Nghe nói là thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày.
Đêm nay tiếng mưa rơi đặc biệt lớn, Ngụy Tô Thận không ngủ được, nhưng cơ thể lại có cảm giác mệt mỏi kỳ lạ.
Trong đêm mưa như vậy, vẫn có thể thấy ánh trăng mờ mờ chiếu xuống một dãy ánh sáng bạc qua tầng mây.
Ngụy Tô Thận cảm thấy được có tiếng xào xạc vút qua tai, hơi nhíu mày một cái, như có linh cảm gì đó, quay sang nhìn Phương Sam... Người sau đang mở to đôi mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn anh.
"Đến rồi." Phương Sam khẽ nói: "Anh trốn đi."
Ngụy Tô Thận nhìn quanh một vòng, ngoại trừ chiếc rèm cửa sổ bị gió thổi lên, không có chỗ nào để trốn: "Trốn đi đâu?"
Phương Sam kéo chăn ra: "Trong chăn của tôi."
...............
Tác giả có lời muốn nói:
Các hệ thống khác: Sát thủ trong giới hệ thống.
Phương Sam: Lưu manh trong giới hệ thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro