Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85. Đại nạn ngập đầu, mạnh ai nấy bay

Chuyển ngữ: Băng Di

Tiếng kêu cứu tuyệt vọng quanh quẩn bên tai.

Phương Sam lấy lại tinh thần, sắc mặt hết sức khó coi .

Ngụy Tô Thận cảm thấy hiếm lạ, phải biết rằng trong ngày thường khuôn mặt của hệ thống được lập trình một cách cố ý, càng tức giận, khuôn mặt càng tươi cười nghênh đón người đối diện.

Tương tự như lúc này cảm xúc thực sự bộc lộ ra không nhiều.

Một lát sau, Phương Sam hỏi với vẻ mặt thành thật: "Tôi có thể đạp ông ta xuống không?"

"Sẽ gặp phiền phức," Ngụy Tô Thận suy nghĩ rồi cũng trả lời nghiêm túc: "Xung quanh có camera, cậu sẽ bị buộc tội giết người."

Thậm chí ngay trong nháy mắt bọn họ đạp cửa vào phòng, đã bị camera trong hành lang ghi lại hình ảnh, định sẵn cái chết của hai cha con Phương Tinh Hải có liên quan đến bọn họ.

Phương Sam đi đến bên cửa sổ, nắm lấy tay áo của Phương Tinh Hải, trong tiếng hét ầm ĩ 'ta là ba con' của đối phương, vẫn chưa quyết định được nên kéo người vào trong hay là đẩy ra ngoài.

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Ngụy Tô Thận đã trước một bước kéo Phương Xán xuống khỏi cửa sổ, trực tiếp kéo lê lết vào nhà tắm, điều chỉnh vòi sen thành nước lạnh xả vào mặt hắn.

Nước lạnh như băng chảy xuống cổ áo vào cơ thể, lý trí của Phương Xán dần dần hồi phục, một lần nữa đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, dựa vào vách tường miễn cưỡng đứng dậy, run rẩy nói: "Cứu, cứu cha tôi."

Khi hắn lần thứ hai đi ra ngoài, chỉ thấy Phương Sam như thằng nhóc đang túm con gà con xách cổ áo của Phương Tinh Hải, thả xuống đất một cách thô bạo.

Phương Xán vội vàng chạy đến đỡ người đứng lên: "Ba, ba không sao chứ."

Phương Tinh Hải nắm chặt cánh tay Phương Xán, người sau thấy được trong mắt ông là sự đau đớn, nhưng không phải vì bị thương, mà là vì lời kêu cứu trong lúc nguy cấp để giữ mạng mới vừa rồi.

Trong im lặng, Phương Xán mở miệng trước một bước: "Quả nhiên là như vậy sao?"

Phương Sam thật sự là anh em của hắn.

Phương Tinh Hải đương nhiên là muốn hoàn toàn phủ nhận, nhưng những lời vừa nói ra khỏi miệng bây giờ thu lại chẳng phải tự tát vào mặt mình, có khác gì một kẻ tham sống sợ chết.

Vì duy trì thể diện, Phương Tinh Hải linh quang lóe lên, giả vờ ngất xỉu, ngã về phía Phương Xán.

Phương Xán sắc mặt tối sầm, chỉ cần nhìn tư thế ngã xuống đất và thái độ gặp chuyện giả vờ bất tỉnh, nói không phải ruột thịt thì ai mà tin?!

Ngay cả Ngụy Tô Thận cũng nhìn Phương Sam bằng ánh mắt nghi ngờ... thực sự không có người cha nào lưu lạc bên ngoài sao?

Phương Sam làm vẻ mặt ghét bỏ, nếu có người thân mất mặt như vậy, chắc chắn hắn sẽ chọn vì nghĩa diệt thân.

Phương Xán ném Phương Tinh Hải lên giường, không để ý đến người cha già đang giả vờ bất tỉnh, nỗi sợ hãi trong mắt đã gần như tiêu tán, bây giờ chỉ còn lại sự tò mò: "Đó rốt cuộc là cái quái gì?"

Nếu nói không liên quan đến quỷ quái tà thần, chính hắn cũng không tin.

Phương Sam vẫn không giải thích, chỉ dặn một câu: "Nếu như muốn sống, đừng cố thử rời khỏi khách sạn này."

Phương Xán như có điều suy nghĩ.

Phương Sam cười lạnh một tiếng: "Cũng đừng nghĩ thuê người tìm thầy trừ tà, bọn họ chỉ tiễn anh lên đường nhanh hơn mà thôi."

Phương Xán cau mày: "Cũng không thể ở khách sạn cả đời được."

"Lúc rỗi rãnh, chép thêm vài lần 'Đạo Đức Kinh' đi."

Trên bản chất Ngụy gia và Phương gia là kẻ thù, Phương Sam đương nhiên sẽ không giúp bọn họ bài ưu giải nạn, nói xong một câu rồi cùng Ngụy Tô Thận rời đi.

Đèn hành lang bị hỏng hai bóng, khá là âm u.

Ngụy Tô Thận: "Chép 'Đạo Đức Kinh' thật sự có tác dụng?"

"Chuyên tâm vào một việc, có thể phân tán sự chú ý." Phương Sam chậm rãi nói: "Đã chịu thiệt liên tục hai lần, đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng ra tay lần nữa."

Ngụy Tô Thận: "Không có cách nào giải quyết triệt để?"

Phương Sam: "Trừ khi tôi đối đầu trực diện. Nhưng trước khi hắn ta xúc phạm tới quyền lợi của ký chủ, điều này không có khả năng."

Ngụy Tố Thận hơi nhướng mày: "Tại sao?"

"Tuy hệ thống có thể tự giết lẫn nhau, nhưng chỉ khi làm tổn hại lợi ích của nhau mới có thể hành động." Phương Sam giải thích: "Còn về việc đã từng hại bao nhiêu mạng người, không nằm trong phạm vi đo lường, đây là quy tắc do người thiết kế đặt ra."

Ngụy Tô Thận thấy lúc hắn nói lời này chân mày nhíu lại, rõ ràng không tán thành lắm.

Nghĩ kỹ cũng cũng có thể nghĩ thông suốt, Phương Sam phần lớn thời gian tiếp xúc với con người, khó tránh sinh ra tình cảm.

Ngụy Tô Thận quan tâm đến hiện tại: "Nói cách khác việc săn giết con người thu thập khí vận nằm trong phạm vi quy tắc cho phép."

Phương Sam lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Nhưng chỉ cần không gây ra nhiễu loạn quá lớn, tổng bộ sẽ không quan tâm."

Ngụy Tô Thận: "Ngược lại có chút phiền phức."

Phương Sam than thở: "Ví dụ không hợp lý lắm, giống như thái độ của con người đối xử với chó mèo, có người yêu như sinh mệnh, có người lại tàn hại làm vui. Luật pháp tuy trừng phạt kẻ bạo hành, nhưng thường là qua loa."

Trọng lượng sinh mạng, nhiều lúc không cân bằng.

Sức mạnh mang đến địa vị cao cao tại thượng.

Chủ đề câu chuyện có chút nặng nề, Phương Sam dường như nhớ lại ký ức gì đó không tốt, ánh sáng trong con ngươi có chút ảm đạm.

Ngụy Tô Thận nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ít nhất cậu còn có tình người."

Nhận được lời khen nhẹ nhàng, quả nhiên Phương Sam lập tức quên đi cảm xúc tiêu cực, mặt mày hớn hở nói: "Không chỉ có tình người, còn học rộng tài cao, công chính liêm minh."

Lúc sắp vào cửa đột nhiên nói: "Tên khốn đó càn rỡ không được bao lâu nữa."

Đến bây giờ vẫn chưa chịu dừng tay, rõ ràng là con sói đói ăn không bao giờ no. Nếu bàn về khí vận, ai có thể mạnh hơn ký chủ mà hắn đã chọn, đối phương sớm muộn sẽ nhịn không được ra tay. Đến lúc đó, dù mình có ra tay, quy tắc cũng không thể ngăn cản.

Phương Sam còn đang tính toán, Ngụy Tô Thận nhận được cuộc gọi từ người phụ trách nhà hát, xác nhận lần cuối về địa điểm.

Còn lại không nhiều thời gian nữa là đến buổi biểu diễn dự kiến, vé vào cửa sáng sớm hôm nay đã chính thức mở bán trực tuyến.

Phương Sam ngồi nhìn chằm chằm một lúc, thấy mọi việc tốt hơn tưởng tượng một chút, khoảng 60% vé đã được bán ra, không khỏi tặc lưỡi cảm thán: "Không biết có bao nhiêu người trong số đó đến vì tin đồn của chúng ta."

Ngụy Tô Thận không chút do dự đáp: "Toàn bộ."

"......"

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Phương Sam lộn trở lại gõ cửa phòng của Phương Xán, tế nhị nhắc nhở gần đây sẽ có buổi biểu diễn.

Phương Xán có chút do dự: "Chúng ta không thể rời khỏi khách sạn bây giờ."

Phương Sam: "Chỉ cần không có ý định thu dọn hành lý rời đi thì không thành vấn đề."

Ánh mắt Phương Xán khẽ động, Phương Sam lập tức đoán ra hắn ta đang nghĩ gì: "Một khi đã dính vào anh, dù đi đến đâu hắn cũng sẽ đi theo."

Phương Tán nhìn chằm chằm hắn: "Thật sự không có cách nào sao?"

"Khách sạn thực ra là nơi an toàn nhất." Phương Sam nhắc nhở: "Bởi vì ở đây còn có những mục tiêu khác của hắn."

Phương Xán gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Dứt lời đóng cửa lại, một lát sau, đột nhiên lại mở cửa: "Tôi sẽ đi xem buổi biểu diễn."

Phương Sam mỉm cười, quay trở lại phòng của mình.

Ngụy Tô Thận đang hoàn thiện danh sách biểu diễn, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn: "Nói xong rồi?"

Phương Sam gật đầu, nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Phương Xán: "Một bụng ý nghĩ xấu, đoán chừng lại đang mưu đồ gì đó không tốt."

Ngụy Tô Thận không quan tâm lắm, dường như đã đoán trước được cha con Phương Tinh Hải không nổi lên được bao nhiêu sóng gió.

Phương Sam hỏi: "Công ty của Phương Xán có bao nhiêu nhân viên?"

Ngụy Tô Thận: "Trong thành phố này khoảng hơn một nghìn."

"Chỉ còn lại 40% vé." Phương Sam ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Không cần tổ chức toàn bộ nhân viên, chỉ cần một nửa là có thể kín chỗ."

Ngụy Tô Thận: "Vì có gần mười vé có thể quyết định nội bộ, tôi sẽ gửi cho bạn bè và người nhà."

Phương Sam: "Xác định bọn họ có thể xem nổi không?"

"Không nhất thiết phải vào chỗ ngồi," Ngụy Tô Thận nói: "Chỉ là phòng ngừa vạn nhất."

Cho dù là buổi biểu diễn được hoan nghênh, cũng sẽ có người có việc đột xuất không thể đến, nhiệm vụ yêu cầu cực cao về tỷ lệ lấp đầy chỗ ngồi đòi hỏi phải đảm bảo không để chỗ trống.

Phương Sam gật đầu tán thưởng: "Nghĩ rất chu đáo."

·

Buổi biểu diễn diễn ra vào lúc 7 giờ tối.

Lúc này mặt trăng chỉ lộ ra một góc, ánh sáng rực rỡ của các vì sao và ánh đèn neon lung linh tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp trên toàn con phố.

Mặc dù là đi xem tướng thanh, nhưng mọi người ăn mặc cũng khá trang trọng.

Bên ngoài cửa lớn, có một người đeo khẩu trang và đội mũ, không nhìn rõ hình dáng. Một người phụ nữ đẹp đứng bên cạnh hắn lắc đầu: "Chỉ là xem một buổi biểu diễn, cần gì phải như vậy?"

Ngụy Diệp ngẩng đầu, giọng nói vì đeo khẩu trang mà có chút mơ hồ không rõ: "Giữ mặt mũi."

Lúc này một cậu nhóc mập từ phía sau chạy tới: "Vé anh hai cho đều ở vị trí chính giữa, con đã trả thêm tiền để đổi lên hàng thứ nhất."

Ngụy Diệp nhíu mày... vậy chẳng phải là phải xem tấu hài ở khoảng cách gần sao.

Nhóc mập đã có tính toán trước: "Ngồi ở hàng thứ nhất, chẳng những có thể xem rõ hơn, hơn nữa vào ngồi trước giờ có thể tránh gặp phải người quen."

Nghe vậy Ngụy Diệp hiếm khi nhìn cậu một cái, hài lòng gật đầu.

Chương trình biểu diễn chỉ có ba tiết mục Song Hoàng, mặc dù Song Hoàng có thể che giấu khuyết điểm về biểu cảm nhưng nếu là toàn bộ buổi biểu diễn, khán giả chắc chắn cũng không hài lòng.

Đáng ăn mừng chính là, tuy Ngụy Tô Thận không làm được biểu cảm hài hước nhưng lại có giọng nói hay, cộng thêm dung nhan giá trị cao, đứng trên sân khấu cũng là một cảnh sắc đẹp đẽ.

Cho dù là Phương Sam ở bên cạnh anh, cũng có vài khoảnh khắc bị giọng nói dễ nghe thu hút.

Tướng thanh không thể tránh khỏi tương tác với khán giả, Phương Sam dùng giọng điệu khoa trương hỏi: "Đẹp trai, gia thế tốt, sao anh lại đến giới tướng thanh tranh bát cơm với người khác?"

Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe bên dưới có người hét lên: "Ăn no rỗi việc."

Cả khán phòng cười rộ lên.

Ngụy Tô Thận bình tĩnh thừa nhận: "Đó là một phần, quan trọng nhất là tiền nhiều quá không có gì làm."

Khán giả: "......"

Ghen tị khiến cho bọn họ trong nháy mắt không thể cười được.

Biểu cảm cạn lời trên mặt Phương Sam tuy là cố ý giả bộ, nhưng cũng mang theo vài phần chân thật, hắn mím môi nói: "Nhân sinh của anh thật đúng là tùy hứng theo ý mình."

Ngụy Tô Thận vẫn giữ nét mặt bình thản: "Quá khen."

Dưới khán đài, nhóc mập che miệng nói với Ngụy Diệp: "Sao anh ấy có thể nhịn không đánh anh con nhỉ?"

Là người nhà, mà mình cũng thấy đáng ăn đòn.

Phương Sam và Ngụy Tô Thận không ngừng châm chọc nhau, khiến khán giả dưới đài cười không ngớt.

Thực tế thì bản thân thấy không có gì hài hước lắm, nhưng liên tưởng đến thân phận thật sự của Ngụy Tô Thận là một phú nhị đại, quả thực là trò cười.

Phương Sam khẽ ho một tiếng: "Gần đây trên mạng đều truyền nhau rằng, anh tham gia biểu diễn là để theo đuổi tôi..."

Lời còn chưa nói hết, dưới khán đài đã bắt đầu hò reo.

Phương Sam đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác "suỵt", sau đó nghiêm mặt nói: "Cãi lời người trong mộng không phải là một hành động khôn ngoan."

Ngụy Tô Thận còn chưa kịp mở miệng, nhóc mập đã ghé vào tai nói nhỏ với Ngụy Diệp: "Cá một vạn tệ, con đoán câu tiếp theo của anh ấy chắc chắn sẽ bắt đầu bằng 'từ nhỏ cha tôi đã dạy tôi...'"

Ngụy Diệp liếc mắt một cái: "Con có một vạn tệ sao?"

Sau khi phát hiện Ngụy Tô Bùi bị rớt tín chỉ cuối kỳ, ông đã thu hết tiền tiêu vặt của cậu nhóc.

Nhóc mập vội vàng sửa lời: "Vậy con cá mười cân mỡ bụng!"

Thua phải đi giảm béo.

"......"

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Tô Thận: Đặt mình trong biển người đầy những trò ngớ ngẩn, tôi thường cảm thấy mình không hợp thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro