Chương 84. Đại nạn ngập đầu, mạnh ai nấy bay
Tự cầu nhiều phúc?
Phương Sam dùng ánh mắt oán trách nhìn Ngụy Tô Thận: "Anh muốn chia tay tôi?"
Ngụy Tô Thận không sửa đúng thành ngữ, dùng giọng trầm thấp dễ nghe nói: "Bất lực."
Phương Sam giọng điệu bi thương: "Người ta nói khổng tước bay về hướng đông nam, năm dặm lại bồi hồi..."
Lúc nói câu này vẫn luôn chú ý xung quanh, muốn tìm khoảng trống để rời đi.
Đáng tiếc đã quá muộn, theo tiếng chỉ trích kinh thiên địa khiếp quỷ thần của Phương Xán, ánh mắt Phương Tinh Hải đã như dao sắc ném tới.
Phương Sam đứng yên tại chỗ, ngoài một đôi tay đẹp không biết để đâu, còn có dáng vẻ cố ý đứng thẳng lưng.
Những việc khác còn dễ thôi miên, vấn đề là hắn làm gì có ba ba, giả sử đứng trước mặt chính là một lập trình viên, còn có khả năng tự lừa dối mình.
"Tôi..." Phương Sam mở miệng phát ra âm tiết đầu tiên.
Ánh mắt Phương Tinh Hải càng thêm sắc bén: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Phương Sam cảm thấy nếu tức giận hét lên một tiếng tôi là con riêng cũng khá phù hợp với tình hình, nhưng nhanh chóng dập tắt ý nghĩ này sau khi não bộ cấp tốc vận chuyển, không lâu sau, điều chỉnh thành biểu cảm bi phẫn: "Hóa ra ông thực sự không biết sự tồn tại của tôi, tôi chính là..."
Nói đến đây, thân thể mềm nhũn ngã về phía sau, trong nháy mắt sắp rơi xuống đất phát hiện bị lệch, lại dịch chuyển qua một góc ba mươi độ, cuối cùng ngã vào người Ngụy Tô Thận.
Trong ánh mắt bất thiện, Ngụy Tô Thận rất bình tĩnh bấm huyệt nhân trung của Phương Sam, nhưng không có phản ứng.
"Tức giận quá mức công tâm, e là một lúc không tỉnh lại được."
Ngụy Tô Thận mặt không chút thay đổi nói dối, định bế người rời đi, nhưng chân Phương Sam lại giống như rễ cây cổ thụ nghìn năm cắm dưới nền đất, ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm: "Không muốn bế kiểu công chúa."
Ngụy Tô Thận giật mí mắt, vòng tay mạnh mẽ, không cho hắn cơ hội từ chối.
Khi gần rời khỏi mảnh đất thị phi, Phương Tinh Hải đột nhiên quát lên: "Khoan đã."
Ngụy Tô Thận dừng bước lại, hơi nghiêng mặt sang bên, đường nét khuôn mặt cứng rắn nghiêm nghị, như giọng điệu nói chuyện của anh lúc này: "Phương tổng đừng chỉ mải lo sự nghiệp, đối nhân xử thế cũng rất quan trọng."
Để lại một câu lập lờ nước đôi, cười lạnh rời đi.
Phương Tinh Hải tức giận mắng: "Thằng nhãi nhà họ Ngụy càng ngày càng ngông cuồng." Nói xong trừng mắt nhìn Phương Xán: "Còn con nữa, vừa rồi nói bậy gì vậy?"
Nước trong càng khuấy càng đục, chuyện càng vẽ càng đen, Phương Tinh Hải vừa mở miệng, sắc mặt Phương Xán đã không tốt. Bình thường, Phương Xán nổi tiếng là bình tĩnh, nhưng bây giờ cảm xúc dao động quá lớn, không có tâm trạng tranh luận, cuối cùng chỉ nói: "Khách sạn không an toàn, tốt nhất là về nhà trước."
Phương Tinh Hải nhíu mày, mới đến hai ngày đã về, chuyện của Trần Vũ không có bất kỳ manh mối gì: "Chỗ ông nội con chắc sẽ không dễ ăn nói."
Lúc trước bọn họ đã hứa chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện tự sát của Trần Vũ.
Sự việc vừa qua đánh thẳng vào thần kinh Phương Xán: "Trong khách sạn có thể có thứ gì đó không sạch sẽ."
Phương Tinh Hải lắc đầu: "Ta không quan tâm con và người nhà họ Ngụy có mờ ám gì, nhớ kỹ không được nói linh tinh nữa."
Không đợi Phương Xán mở miệng, ông đã gọi điện thoại cho lễ tân bảo người đến dọn sạch nước canh đổ trên đất.
Thức ăn rơi ở cửa, khiến cửa không thể đóng lại, trước khi nhân viên vệ sinh đến, hành lang trống trải có thể nhìn thấy rõ.
Phương Tinh Hải vốn mua mì hải sản, nước sốt đậm đà, nhưng dù có cửa sổ không khí đối lưu, trong phòng cũng không có một chút mùi của thức ăn.
Phương Xán không nhịn được hỏi: "Ba, ba có ngửi thấy mùi hải sản không?"
Phương Tinh Hải dùng ánh mắt 'nói nhảm' nhìn hắn ta: "Tất nhiên."
Phương Xán chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, sinh vật không rõ ẩn trong bóng tối dường như vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Buổi tối, trong những suy nghĩ miên man yên lặng kéo đến.
Trong bóng tối, bất kỳ tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng đủ khiến người ta kinh ngạc run rẩy.
Phương Xán khẽ gọi một tiếng "Ba", Phương Tinh Hải chỉ trở mình tiếp tục ngủ.
Ngoài cửa sổ đột nhiên bắt đầu mưa lớn, Phương Xán nhớ lại, Trần Vũ cũng tự sát vào một đêm mưa, hắn đã xem qua ảnh hiện trường, não bị nước mưa cuốn đi, đáng sợ miễn bàn.
Mà bây giờ, mình rất có khả năng trở thành người chết oan tiếp theo.
Phương Xán chợp mắt không đến ba giây đã mở ra, trong nỗi sợ hãi đi giày vào, rón ra rón rén đi ra ngoài, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
605
Tiếng gõ cửa phá tan giấc mơ đẹp, Phương Sam đạp Ngụy Tô Thận một cước... đi mở cửa.
Ngụy Tô Thận vốn đã ngủ không sâu, tiếng mưa rơi và tiếng đập cửa một trước một sau, giấc ngủ không được yên.
Không có mắt mèo, không thể quan sát tình hình bên ngoài. Lúc Ngụy Tô Thận đi qua thì tiện tay cầm một con dao gọt trái cây nhỏ trên bàn, giấu trong tay áo.
Sau khi cửa mở, một gương mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện trước mặt.
"Là anh?"
Nhìn thấy người sống làm cho Phương Xán thở phào nhẹ nhõm, tựa như thoát khỏi xiềng xích nguy hiểm.
Lúc ban ngày tràng cảnh quá mức hỗn loạn, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, dòng điện xâm nhập vào cơ thể dường như đến từ Phương Sam. Ánh mắt hướng về phía giường: "Tôi đến tìm cậu ta."
Phương Sam đứng dậy rót chén trà, thản nhiên nói: "Tôi không làm dịch vụ đặc biệt."
Phương Xán mặt tối sầm, không hiểu sao Ngụy Tô Thận có thể ở chung với người có tính cách xấu xa như vậy.
Phương Sam cầm chén trà nghiêng người tựa vào đầu giường, lười biếng nói: "Có việc thì tấu đi."
Phương Xán suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Cậu có phải là pháp sư trừ tà không?"
Phương Sam nhấp một ngụm trà để xua tan cơn buồn ngủ: "Tự suy diễn là bệnh đấy."
Phương Xán: "Nhưng tôi rõ ràng cảm thấy..."
Phương Sam đảo mắt, nhún vai tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì.
Phương Xán: "Nói chuyện làm ăn đi, cậu nghĩ muốn gì?"
"Tôi không phải thương nhân." Phương Sam ám chỉ nói: "Điều duy nhất tôi quan tâm là tướng thanh, tôi muốn có nhiều người thưởng thức nghệ thuật này hơn."
Phương Xán đè nén cảm giác quái dị trong lòng: "Chỉ cần cậu giúp tôi giải quyết phiền phức, tôi có thể đảm bảo..."
Phương Sam ra hiệu chớ lên tiếng, cười híp mắt nói: "Chỉ cần thành tâm là đủ."
Nói nhiều quá, nhỡ đâu hệ thống kết toán nhiệm vụ nhận định là gian lận thì không hay.
Phương Sam ngoắc ngón tay, Phương Xán đi tới: "Tôi cần phải làm gì?"
Phương Sam mở cửa sổ ra: "Trước tiên phải thổi bay xui xẻo."
Để Phương Xán đứng trước cửa sổ, Phương Sam bước tới bên cạnh Ngụy Tô Thận: "Nói chuyện một chút đi."
Ngụy Tô Thận liếc nhìn xung quanh, căn bản không có chỗ nào che giấu được.
Phương Sam bước vào nhà vệ sinh: "Mau vào đây."
"......"
Ngụy Tô Thận cuối cùng vẫn bước vào, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lời nói lại có chút cảm giác thú vị: "Sao tôi không biết cậu còn có thân phận là pháp sư trừ tà?"
Phương Sam nói một cách mơ hồ: "Trước tiên thu hồi chút lãi."
Ngụy Tô Thận dường như nghĩ đến điều gì đó, khẽ cười một tiếng.
Phương Sam chỉ chỉ vào mình: "Tôi, hệ thống, che chở con cái."
Phương Xán suýt chút nữa đã giết chết ký chủ, bởi vì vẫn còn trông cậy vào đối phương để tăng số lượng ghế, không thể lập tức đòi lại khoản lỗ đó, nhưng bắt hắn trả giá một chút thì không khó.
Ngụy Tô Thận: "Sợ rằng Phương Xán thực sự nghĩ cậu là pháp sư trừ tà."
Phương Sam cười híp mắt nói: "Nếu đã như vậy, không lập đàn làm pháp đốt chút nhang cũng thấy có lỗi với danh xưng này."
Trong mắt Ngụy Tô Thận đột nhiên thêm mấy phần nghiêm túc: "Thứ bám vào trên người Phương Tán rốt cuộc là thứ gì?"
Phương Sam từng đề cập rõ ràng rằng mỗi một vị diện đều có hạn chế riêng, thế giới này không có linh khí, nên không có khả năng xuất hiện ma quỷ hoặc tà đạo cướp đoạt linh hồn. Tinh thần của Phương Xán nhìn qua không có vấn đề, giống như bị một lực lượng không rõ điều khiển.
"Tạm thời chưa có kết luận." Ánh mắt Phương Sam nhìn sang chỗ khác.
"Đồng loại..." Ngụy Tô Thận lặp lại lời của Phương Sam đã từng nói, nhìn hắn: "Có phải ở gần đây có hệ thống khác không?"
Phương Sam cũng không còn cố ý tránh né trọng tâm câu chuyện: "Theo quỹ đạo tính toán của chương trình, hai hệ thống không nên gặp nhau trong cùng một vị diện. Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, chỉ là bây giờ khó xác định, rốt cuộc là do hệ thống của Trần Băng Anh giở trò quỷ, hay là có hệ thống khác tham gia."
Ngụy Tô Thận: "Hệ thống cũng có thể giết người?"
Phương Sam nở nụ cười: "Người có thiện ác, hệ thống cũng vậy. Nếu tôi đoán không sai, Trần Vũ tuyệt đối không phải nạn nhân đầu tiên, những người chết đều là những người có gia cảnh giàu có. Có hệ thống có thể thu thập khí vận thông qua việc săn lùng những người có khí vận tốt."
Ngụy Tô Thận nhướng mày: "Thú vị."
Nhờ Phương Sam ban tặng, anh từng một lần cho rằng hệ thống đều cùng một loại.
Ánh mắt Phương Sam trở nên ác liệt: "Ý của ký chủ là tôi là hàng kém chất lượng?"
Ngụy Tô Thận: "...Cậu đặc biệt tốt."
Phương Sam tạm thời dừng thảo luận chủ đề này: "Trân trọng người trước mắt, còn người đang ở ngoài kia ký chủ muốn xử lý thế nào?"
Ngụy Tô Thận suy nghĩ một chút: "Chép Đạo Đức Kinh một trăm lần."
Phương Sam nhìn hắn với ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Ngụy Tô Thận hỏi: "Quá ác rồi sao?"
Phương Sam lắc đầu, chỉ cảm thấy đây là vị ký chủ có trí tưởng tượng nghèo nàn nhất mà mình từng gặp.
Gió lạnh đập vào mặt, Phương Xán đắp một chiếc chăn, khi biết phải chép Đạo Đức Kinh, nghi ngờ nói: "Xác định không phải là trả thù chứ?"
Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Cửa ra ở ngay đó, lúc nào cũng có thể đi ra."
Che đậy dưới ánh mắt tối tăm, có bao nhiêu oán hận không thể biết được, ít nhất lúc này hắn ta lựa chọn chép Đạo Đức Kinh theo yêu cầu.
Phương Sam nhìn biểu cảm của hắn, như thể chịu đựng sự sỉ nhục, rồi lại nhìn sang Ngụy Tô Thận, trong ánh mắt người sau có giấu một tia khoái ý, khoảnh khắc đó hắn không hiểu rốt cuộc kẻ có tiền định nghĩa như thế nào về vinh quang và sỉ nhục?
Trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Phương Sam ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Phương Tinh Hải nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa, đẩy mạnh Phương Sam ra, nhìn chòng chọc vào Phương Xán: "Đừng nói với tôi, cậu lại gặp ác mộng."
Phương Xán chép Đạo Đức Kinh cả đêm, trong mắt đầy mệt mỏi: "Con đến để thăm hỏi tình anh em."
Lý trí cuối cùng nhắc nhở ông rằng đây là con trai ruột của mình, Phương Tinh Hải nắm chặt nắm đấm nhưng cuối cùng cũng không vung tới. Quay đầu lại híp mắt nhìn Phương Sam: "Tôi không quan tâm cậu dùng thủ đoạn gì, khiến nó tin vào những lời lẽ hoang đường như vậy. Nhưng tôi đảm bảo..."
Nói đến đây, dừng lại một chút, giọng nói mang đầy đe dọa: "Cậu sẽ phải trả giá thật lớn cho lời nói của chính mình."
Không nói thêm gì nữa, xem ra đã nghĩ xong thủ đoạn đối phó với người khác.
Dứt lời, xoay người rời khỏi.
Ánh sáng ban ngày xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, Phương Xán khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau Phương Tinh Hải ra ngoài.
Bên trong gian phòng khôi phục yên tĩnh, Phương Sam giữa lông mày đều là vui vẻ, có lời hứa của Phương Xán tối hôm qua, tỷ lệ chỗ ngồi sẽ lại tăng thêm một lần nữa, tiếp theo chỉ cần kiên nhẫn đợi đến ngày diễn.
Ngoài trời không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, Phương Sam duỗi người một cái: "Hy vọng cha con bọn họ thông minh một chút, đừng nghĩ đến việc rời khách sạn ngay bây giờ."
Nếu như đã bị theo dõi, tùy tiện rời đi rất có thể sẽ chọc giận đối phương.
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.
Ngụy Tô Thận tại thời điểm hắn còn đang than thở, mở miệng lạnh lẽo nói: "Xem ra bọn họ không thông minh như cậu tưởng tượng."
Phương Sam nghiêm túc cân nhắc một phen, có nên thấy chết mà không cứu không, cuối cùng quyết định vì vé bán ra mà chịu thiệt thòi.
Tình huống còn tệ hơn tưởng tượng, khi Phương Sam phá cửa xông vào, Phương Xán và Phương Tinh Hải đồng thời như bị mất hồn, có dấu hiệu muốn nhảy ra ngoài cửa sổ.
Những người tự sát thông thường là do tuyệt vọng, nhưng họ lại đầy vẻ kinh hoàng.
Phương Sam liếc nhìn Ngụy Tô Thận: "Thật ra chúng ta cứu được Phương Xán đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Phương Tinh Hải đang vùng vẫy giãy chết nghe vậy cố gắng kiểm soát cơ thể mình, quay lại với khuôn mặt trắng bệch, hét lên một tiếng: "Con trai!"
Phương Sam bị tiếng hét này làm cho sững sờ.
Thấy cậu không động đậy, Phương Tinh Hải dùng ngón tay bấu chặt vào khe cửa sổ, ngăn cản thân thể mình tiếp tục lao xuống dưới, khàn giọng cầu cứu: "Ta là ba con, mau cứu ba!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro