Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76. Nếu như cái này cũng không tính là yêu


Chuyển ngữ: Băng Di

Chủ đề của tập này trong chương trình "Siêu thần diễn thuyết gia" gần như được thiết kế riêng cho Ngụy Tô Thận-

Cha mẹ có thành tựu rất cao có phải là điều tốt cho con cái không?

Chủ đề này không có nhiều giá trị dinh dưỡng, nhưng có sự tham gia của Ngụy Tô Thận, chỉ cần quảng bá một chút cũng có thể dễ dàng khơi gợi sự thảo luận.

Đạo diễn cười nói: "Lúc đầu tôi tưởng cậu sẽ không hài lòng với chủ đề có vẻ cố ý này, nhưng không ngờ lại mang đến một sự ngạc nhiên lớn như vậy."

Ngụy Tô Thận nghe từ "ngạc nhiên" này, linh hồn khẽ run lên một cái. Anh vô thức nhìn về phía Phương Sam, người sau đang treo nụ cười ôn hòa như thường lệ, thái độ thong dong đến mức nhìn qua không có chút sát thương nào.

Thời gian kế tiếp, đạo diễn giới thiệu sơ qua về quy trình, đi qua sân khấu một lượt. Các thí sinh dự thi sẽ có năm phút riêng lẻ để phát biểu bài diễn thuyết của mình trước hàng ghế trống. Thấy đã tạm ổn, đạo diễn trả lại bản thảo cho Ngụy Tô Thận, đi qua tìm chuyên viên ánh sáng.

Vài trang giấy nhẹ bỗng trong tay nhưng dường như nặng hàng nghìn cân, Ngụy Tô Thận mấy lần cúi đầu, nhưng có cảm giác nặng nề không thể nào mở ra đọc.

"Yên tâm xem đi." Phương Sam đầu độc nói, "Ký chủ sẽ phát hiện ra một kho báu tuyệt vời."

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào bản thảo, trong lòng chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại-Chiếc hộp Pandora.

Cho dù có ôm tâm trạng gì, bản thảo vẫn phải xem, không chỉ xem mà còn phải cố gắng nhớ kỹ.

Các phân đoạn trong chương trình được thiết kế rất bình thường, không có nhiều cảnh trang trí cầu kỳ, chỉ có một bục diễn thuyết, nơi thí sinh sẽ đứng trên đó phát biểu. Tuy thiếu rất nhiều chiêu trò thu hút mắt, nhưng lại càng thêm nghiêm túc hơn, làm nổi bật tối đa khả năng lôi cuốn bằng ngôn ngữ của các thí sinh.

Dưới tình huống như vậy, không yêu cầu phải tuyệt đối không cầm giấy, nhưng thi thoảng cúi đầu chắc chắn sẽ làm giảm sự hấp dẫn của bài diễn thuyết rất nhiều.

Ngụy Tô Thận lấy tốc độ nhanh như gió đọc lướt qua bản thảo một lần, phản ứng đầu tiên là nhớ lại xem thứ đã thoát ra khi chiếc hộp Pandora được mở là cái gì... Không sai, đó là thảm họa và tai nạn.

Phương Sam hiểu được suy nghĩ của anh, khuyên nhủ: "Cuối cùng thì thảm họa cũng sẽ lan tràn ra thế giới, ký chủ không phải là người duy nhất chịu ảnh hưởng của thảm họa."

Theo như những lời anh đã nói vài ngày trước, anh không cô đơn.

Suy nghĩ một lúc, Ngụy Tô Thận cuối cùng cũng dời mắt khỏi bản thảo, Phương Sam lấy tư thế rất có đạo lý nói: "Huống chi, trọng tâm của bài viết này không nằm ở chỗ ký chủ."

Có vẻ như bị thuyết phục bởi câu nói này, lúc Ngụy Tô Thận nhìn lại bản thảo lần nữa, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Giống như nhiều chương trình tống nghệ khác, "Siêu thần diễn thuyết gia" được ghi hình tại chỗ và phát sóng sau một tuần.

Vào ngày ghi hình, Ngụy Tô Thận mặc vest chỉnh tề, gần như đem sự đẹp trai thể hiện đến mức tuyệt đỉnh. Phương Sam nhìn vẻ cao quý trên người anh, cảm thán nói: "Ngoại trừ cà vạt, mọi thứ đều rất tốt."

Ngụy Tô Thận cúi đầu liếc nhìn cà vạt, màu tím đậm với họa tiết sọc nghiêng, là kiểu dáng thịnh hành nhất trong năm nay.

Phương Sam: "Màu đỏ tươi sẽ phù hợp hơn với ký chủ, tốt nhất là chiều dài hơi ngắn một chút, nhấn mạnh cá tính."

Ngụy Tô Thận lạnh lùng nói: "Cái cậu nói được gọi là khăn quàng đỏ."

Phương Sam hỏi ngược lại: "Ký chủ không thích à?"

Ngụy Tô Thận a một tiếng, thể hiện rõ ràng mà không cần nói thêm gì.

Thời điểm đến lượt Ngụy Tô Thận lên sân khấu, Phương Sam híp mắt một cái, dưới ánh đèn chiếu sáng, người đó dường như chiếm hết mọi ánh nhìn của thế gian.

Giọng nói trầm ấm có từ tính vô cùng, ít nhất đối với khán giả ở hiện trường, ngay lập tức bọn họ bỏ quên nội dung mà chỉ tập trung vào cảm giác hưởng thụ mà lỗ tai đang nhận được.

Sau những phút đầu khuấy động đầy hào hứng, lý trí đã quay trở lại, biểu cảm của mọi người dần trở nên quái dị, nhưng Ngụy Tô Thận không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục diễn thuyết một cách tự tin-

"... Ngày hôm nay tôi rất vinh dự được đứng trên sân khấu này, đặc biệt tôi muốn cảm ơn cha tôi. Ông ấy tên là Ngụy Diệp, Ngụy trong Ngụy Tô Thận, Diệp trong Diệp Dập.

Tôi đã từng có một lần oán giận. Sống trong một gia đình có hai con, em trai tôi được cha mẹ cưng chiều hơn, chỉ cần nhìn cân nặng của chúng tôi cũng có thể thấy sự khác biệt trong chi phí ăn uống của chúng tôi.

Cũng là con của nhà họ Ngụy, em trai tôi không bao giờ phải tiếp xúc với công việc của công ty, tất cả đều do tôi độc tài....

Tuy nhiên, khi hồi tưởng lại quá trình trưởng thành của mình, nhờ sự nghiêm khắc của cha mà tôi đã vứt bỏ sự kiêu căng tự mãn, nỗ lực quá mức đã khiến tôi quên đi sự giàu có của gia đình. Chính yêu cầu cao của cha đã làm cho vạch xuất phát của cuộc đời tôi càng cao hơn....

Khi trời lạnh, cha mặc thêm áo cho tôi, khi tôi thất bại, cha động viên tôi. Tại đây, tôi muốn nói rằng, cha tôi là thiên thần bảo hộ của tôi!

Xin hãy nhớ tên của ông ấy - Ngụy Diệp!"

Biểu cảm của khán giả biến đổi khó lường, nhiếp ảnh gia hoàn toàn không có cách nào bắt được khoảnh khắc cảm xúc cố định.

Dù biết rằng việc nói chuyện riêng trong khi người khác đang diễn thuyết là rất bất lịch sự, nhưng những người quen biết nhau không thể kiềm chế mà thầm thì-

"Em trai anh ấy là một nhóc mập mạp."

"Hơn nữa không có quyền thừa kế."

"Trong suốt bài thuyết trình, tôi chỉ nhớ tên cha của anh ta."

Mặc dù khán giả đã ký thỏa thuận bảo mật, nhưng vẫn có người lén lút đăng lên vòng bạn bè, nhưng chỉ nói một cách đầy ẩn ý: Sau khi tham dự buổi ghi hình của 'Siêu thần diễn thuyết gia', tôi đã được mở rộng tầm mắt.

Cách nói 'Ngụy Tô Bùi mất quyền thừa kế, Ngụy Tô Thận khổ cực phấn đấu' bắt đầu lan truyền trong phạm vi nhỏ.

Trước khi tiết mục phát sóng, độ nóng trên mạng không nhiều, nhanh chóng bị các tin tức mới lấn át.

Tuy nhiên, Ngụy Tô Thận lại biết đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Phương Sam tốt bụng nhắc nhở: "Khi chương trình phát sóng vào tuần sau, ngàn vạn lần đừng về nhà."

Ngụy Tô Thận bình tĩnh đáp: "Sẽ không bị đánh chết."

Phương Sam càng bình tĩnh hơn: "Nhưng sẽ bị đánh gần chết."

Cả hai đồng thời dừng nói chuyện, lấy điện thoại ra tìm khách sạn gần đó, Ngụy Tô Thận đã đặt trước một phòng.

Mắt mở trừng trừng nhìn anh trả tiền, Phương Sam lắc đầu nói: "Còn một tuần nữa mà, về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã."

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Sợ rằng không thể như ý được."

Ở nhà họ Ngụy, dù Ngụy Diệp không có mặt, cũng không phải hoàn toàn gió êm sóng lặng.

Trần Băng Anh mỗi ngày đúng giờ dạy thêm cho nhóc mập, cô để lại khá nhiều bài tập, nguyên ý là muốn nhóc mập nhờ giúp đỡ, vừa để thể hiện chỉ số thông minh của cô, vừa dùng sức quyến rũ để bắt lấy đối phương làm tù binh, đồng thời cũng làm ra vẻ cho Khương Mỹ Linh xem.

Đáng tiếc, mọi nỗ lực của cô trong mắt nhóc mập chỉ đạt được một cái kết luận: Cô ta là ma quỷ.

Nghe cô giảng một cách không tập trung, nhóc mập đột nhiên hít hít mũi...ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp?

Nhìn vào chiếc vòng tay bạc mới trên cổ tay mảnh khảnh, nhóc mập nói với giọng kỳ quái: "Bạn trai tặng à?"

Trần Băng Anh lắc đầu: "Một người bạn tặng."

Nhóc mập bĩu môi, nghĩ thầm, sao bây giờ người ta lại nói dối một cách trắng trợn như vậy chứ?

Sau khi giảng xong một đề bài, Trần Băng Anh hỏi: "Mấy ngày này sao không thấy bác Ngụy đâu?"

Nhóc mập cười lạnh trong lòng, đoạn thời gian trước Ngụy Tô Thận không ở nhà, cô ta đã hỏi thăm tình hình gần đây của anh hai, giờ lại tìm hiểu hành tung của cha cậu, đây là định bắt cả cha lẫn con sao?

"Bị đuổi đi rồi." Câu nói này không hề chừa lại chút mặt mũi nào cho Ngụy Diệp.

Trần Băng Anh kinh ngạc: "Sao lại có thể như vậy?"

Nhóc mập bình tĩnh đáp: "Đắc tội với người không nên đắc tội."

Trong cái nhà này, người không thể chọc giận nhất chính là mẹ cậu.

Trần Băng Anh đoán được đại khái, cảm xúc ghen tị và ngưỡng mộ đan xen lẫn nhau, đó là sự ghen tị tự nhiên của phụ nữ với đồng loại. Là một phụ nữ, Khương Mỹ Linh có thể nói là viên mãn cả về sự nghiệp lẫn gia đình.

Nếu như cô ở vị trí đó, chắc chắn cô sẽ nịnh nọt đối phương hết mức, tuyệt đối sẽ không bao giờ đuổi chồng ra ngoài để người khác có cơ hội lợi dụng.

Nghĩ đến đây, Trần Băng Anh dò hỏi: "Vậy giờ ông ấy ở đâu?"

Nhóc mập ngáp một cái: "Ai mà biết được?"

Ngụy Diệp bị nhắc tới lúc này đang trò chuyện với ông bạn cũ, hai vợ chồng Bùi Dương đối mặt với tình huống chủ gia đình bị đuổi ra ngoài, tuy không chế giễu nhưng cũng cảm thấy buồn cười.

"Cơn giận của chị dâu chắc cũng nên nguôi rồi." Lý Hựu Nhàn cười khuyên bảo: "Hay là về nhà xem sao?"

Ngụy Diệp xua tay: "Không dễ dàng như vậy đâu, cô ấy giận tôi vì đã lấy an toàn của con trai làm mồi câu, đây là bất đồng quan điểm."

Bùi Dương nói: "Chuyện bé xé ra to, chỉ là một cô gái bình thường thôi. Cho dù lòng dạ khó lường, thì tạm thời giữ lại cũng không gây ra chuyện gì lớn được."

Nghe vậy, Lý Hựu Nhàn nhíu mày một cái: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Hiển nhiên là đứng về phía Khương Mỹ Linh.

Bùi Dương cười cười không tranh luận.

Những chủ đề không vui đều là đến điểm thì ngừng, Ngụy Diệp và Bùi Dương dần chuyển sang nói về chuyện kinh doanh. Bản thân Lý Hựu Nhàn không hứng thú lắm với những chuyện này, tự mình xuống bếp nấu một bữa tối phong phú.

Bữa ăn giữa bạn bè, bỏ qua các quy tắc và lễ nghi rườm rà, cả hai bên đều ăn ý không bàn chuyện công việc.

Tivi chỉ mở để nghe tiếng mà thôi, khi bản tin kết thúc, cũng là lúc họ ăn được nửa bữa.

Mới vừa nâng ly nhẹ nhàng chạm, chợt nghe thấy giọng nói cao vút của người dẫn chương trình trên tivi: "Ngày hôm nay chúng tôi có một thí sinh là một nhân vật nổi tiếng trên mạng gần đây, nghe nói hoàn cảnh gia đình của anh ấy vô cùng tốt..."

Cùng với tiếng vỗ tay của khán giả, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai.

Ngụy Diệp quay đầu lại nhìn, ngón tay cầm ly rượu hơi cứng đờ.

Là ông uống nhiều quá rồi chăng? Thậm chí còn sinh ra ảo giác.

Bùi Dương không chắc chắn nói: "Hình như là con trai anh đấy."

Ngụy Diệp miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chỉ là giống mà thôi."

Gần như cũng trong lúc đó, thí sinh mới lên sân khấu đã bắt đầu bài diễn thuyết: "... ông ấy tên là Ngụy Diệp, Ngụy trong Ngụy Tô Thận, Diệp trong Diệp Dập."

Chát một tiếng!

Tiếng ly rượu rơi vỡ trên sàn thật chói tai.

Trên tivi, bài phát biểu của Ngụy Tô Thận vẫn đang tiếp tục, sắc mặt của Ngụy Diệp ngày càng khó coi, càng về sau, Bùi Dương đã không đành lòng nhìn nữa. Ông quay sang nhìn chằm chằm bụng vợ đang to dần... Ông trời phù hộ, cái thai này ngàn vạn lần đừng là con trai, không biết chừng tương lai lại là một đứa hố cha!

Có lòng trắc ẩn, Bùi Dương không thể không nhắc nhở: "Tôi nhớ rằng anh có một cuộc phỏng vấn tài chính vào ngày mai."

Ngụy Diệp âm trầm gật đầu.

Bùi Dương thở dài: "Có thể người dẫn chương trình sẽ đề cập đến chuyện này, anh nên chuẩn bị sẵn cách đối phó."

"Đứa con bất hiếu này." Nếu không phải cái ly đã rơi xuống đất, có lẽ nó cũng sẽ bị ông bóp nát thành bụi phấn.

Lý Hựu Nhàn thiếu tự tin giải thích một câu cho Ngụy Tô Thận: "Ít nhất thì cậu ấy đã cảm ơn anh trong suốt bài phát biểu."

Sự lo lắng của Bùi Dương hoàn toàn không thừa, chưa kịp đến ngày hôm sau, Ngụy Diệp đã nhận được rất nhiều lời 'thăm hỏi ân cần' từ bạn bè thân thiết.

Đồng thời, cũng trong lúc đó Khương Mỹ Linh và nhóc mập đang ngồi trên ghế sofa, nhìn lại đoạn phát sóng với chút sợ hãi.

Nhóc mập nói: "Mẹ, anh ấy dĩ nhiên nói con mập trước nhân dân cả nước."

Khương Mỹ Linh cảm thấy môi hơi khô, uống một ngụm nước: "Còn tốt hơn là cha con, nghĩ kỹ lại mà xem."

So sánh một cách nghiêm túc, nhóc mập đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Dù có oai phong một cõi trên thương trường, dân chúng vẫn cảm thấy hứng thú với minh tinh nhiều hơn. Ban đầu, buổi phỏng vấn tài chính và kinh tế chỉ là một sự kiện nhỏ đi ngang qua sân khấu, thường ngày chỉ có một lượng nhỏ khán giả chuyên theo dõi, nhưng vì lời phát biểu gây chấn động ngôn luận của Ngụy Tô Thận, số người chờ xem buổi phỏng vấn ngày hôm đó không ít.

Người dẫn chương trình để tóc ngắn gọn gàng, bộ trang phục màu trắng trông có vẻ rất trí thức: "Tiếp theo, tôi sẽ hỏi một câu có lẽ là vấn đề mà khán giả quan tâm nhất. Mọi người đều biết rằng con trai ông đã tham gia 'Siêu thần diễn thuyết gia' vài ngày trước, anh ấy nói rằng ông là thiên thần hộ mệnh của anh ấy, ông nghĩ sao về điều này?"

Ngụy Diệp mặt không chút thay đổi: "Cách nói này không chính xác lắm. Thiên thần hộ mệnh đã bị nó làm tức chết rồi, giờ đã biến thành thiên sứ hộ mạng."

"..."

.................................

Đừng đọc trên trang ăn cắp Zingtruyen.top.

Hãy ủng hộ người dịch tại Wattpad .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro