Chương 72. Trên trời nguyện làm chim liền cánh.
Chuyển ngữ: Băng Di
Màn trình diễn cảm động của ái tình đang diễn ra, Phương Sam không nhìn lâu, liền chuyển sự chú ý sang cô gái nhỏ nhắn vừa xuất hiện, thở dài một tiếng: " Tình báo lạc hậu hại chết người."
Trước mắt quá nửa là muội muội mà Trương Thần nói là người chuyên phụ trách lừa gạt người ở trong thành, người một nhà đều có cùng một kiểu ánh mắt.
Phương Sam giễu cợt nói: "Nếu như ta là ngươi, thấy đại thế đã mất, nên ngoan ngoãn trốn trong bóng tối không xuất hiện."
Cô gái cũng không trả lời, dường như cô ta am hiểu dao găm, lại rút ra một con dao từ thắt lưng, hai tay cầm ngược, tạo thành một tư thế quái dị giống y như con nhện.
Phương Sam bước lên một bước: "Cũng được, người một nhà thật chỉnh tề là quan trọng nhất."
Cô gái không có bất kỳ động tác dư thừa nào, mỗi chiêu đều tàn nhẫn. Phương Sam không đón đánh chính diện, ngược lại không ngừng lùi lại né tránh, giữa hai người không khác gì đang chơi mèo vờn chuột, cô tấn công, hắn phòng thủ, cô tiến, hắn lùi.
Chẳng mấy chốc, trên trán cô gái đã toát mồ hôi hột, tay cầm dao càng siết chặt hơn, tức giận nói: "Chỉ biết né tránh không phản công, ngươi có phải là đàn ông không?"
Phương Sam tuy từ đầu đến cuối đều đang chạy trốn, nhưng không hề tỏ ra chật vật, thậm chí còn chắp tay sau đít, sống lưng thẳng tắp, mỉm cười nhìn cô: "Người sử dụng dao găm giỏi tấn công cận chiến, cứ tiếp tục kéo dài, ai thắng ai thua vừa nhìn đã rõ."
Sắc mặt cô gái vô cùng xấu xí, lồng ngực phập phồng chứng minh rằng cảm xúc của cô đang thay đổi dữ dội: "Vô liêm sỉ!"
Phương Sam vô cùng thong dong, dù đối phương có tức giận thế nào, thái độ của hắn trước sau vẫn như một... liên tục tránh né, trong khi đó còn tranh thủ thời gian thổi mảnh ngọc, cùng đám hoạt tử nhân nhắm tịt hai mắt kia nhảy múa xoay tròn.
Hình ảnh mỹ lệ mà đáng sợ, Ngụy Tô Thận là người đầu tiên quay đầu đi chỗ khác, Vân Hàn không nhịn được nói: "Ta vẫn chưa hỏi, hắn giữ chức vụ gì trong ma giáo vậy, hộ pháp?"
Ngụy Tô Thận không hề do dự: "Không quen, chỉ là quen biết sơ sơ."
Nghe vậy, Mộng Huân Mị và Vân Hàn cùng lúc dùng ánh mắt không đồng tình nhìn anh: Tùy tiện bỏ rơi một đồng đội có đầu óc không bình thường, không khỏi quá lạnh lùng vô tình rồi.
Ngụy Tô Thận lạnh lùng nói: "Giỏi thì đi mà muốn."
Hai người mặt mày trắng bệch, không hẹn mà cùng quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Thất bại đã định, cô gái vẫn không chịu từ bỏ, như thể dù phải liều mạng, cũng muốn để lại một vết xước trên người Phương Sam.
Người hiểu Phương Sam nhất vẫn là Ngụy Tô Thận, anh nhàn nhạt nhắc nhở: "Nếu kéo dài thêm, sẽ lỡ mất thời gian ăn tối."
Ánh mắt Phương Sam trở nên sắc bén, đột ngột dừng bước lùi lại, cô gái hơi sững lại, dường như cảm nhận được nguy hiểm, đang định né tránh, thì bị một cú đá bất ngờ làm cho va vào vách núi.
Cô gái nhìn hắn chằm chằm, như một con thú dữ bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể phản công.
Trên người Phương Sam có nhiều phẩm chất thú vị, duy chỉ thiếu đi sự thương hương tiếc ngọc. Người ta đã ngã xuống đất, hắn vẫn không quên bồi thêm một cú đá, đá văng con dao găm trong tay cô gái.
Giao người cho Vân Hàn xong, hắn lại đi kiểm kê hoạt tử nhân, mặc dù đang bị khống chế, nhưng trong mắt đám hoạt tử nhân này vẫn còn rõ ràng dục vọng kiếm ăn như sói đói.
Phương Sam đột nhiên đi về hướng ngược lại, dưới ánh sáng, bên cạnh tảng đá có một cái bóng màu đen.
Dùng sức kéo người ra ngoài, đó là một thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, Phương Sam giải huyệt cho gã, người này liền vội vã bái tạ.
Phương Sam nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nghiền ngẫm: "Mặc đồ sạch sẽ gọn gàng, chắc không phải là kẻ lang thang, nhất định cô ta cũng không thể ra tay với ngươi ở trong thành."
Mỗi khi nói một câu, sắc mặt của thanh niên lại khó coi hơn một chút.
Phương Sam cười híp mắt nói: "Sao rồi, đây là trộm gà không thành lại mất nắm thóc?"
Trước đó Trương Thần mặc dù lời nói có vẻ hận đời, nhưng không phải hoàn toàn là sai, ít nhất có một điểm, những kẻ lén lút theo dõi cô gái ra khỏi thành phần lớn không phải là kẻ tốt lành gì, nhất là trong thời đại này, phá hủy sự trong sạch của người khác không khác gì giết người.
Quay đầu liếc nhìn Vân Hàn một cái, đá gã thanh niên đang kinh hãi đến bên cạnh hắn: "Mua một tặng hai, mang đi thử thuốc đi."
Vân Hàn cũng là người thú vị, thật sự nhận lấy lòng tốt của hắn: "Cảm ơn."
Phương Sam để bọn họ về trước, còn mình thì đi xử lý hơn hai mươi cỗ quan tài còn lại phát hiện đêm hôm đó.
Đường xuống núi dễ đi hơn, nhưng cũng dốc hơn, Ngụy Tô Thận thả Lấp Lánh ra, ăn một nửa não của đám hoạt tử nhân, khiến cho khả năng hoạt động của chúng chậm đi không ít.
Có gánh nặng là đôi cha con này, lại thêm Mộng Huân Mị bị thương, hành trình đương nhiên chậm đi rất nhiều.
Vân Hàn luôn cảm thấy ánh mắt Mộng Huân Mị nhìn mình quá nóng bỏng, nhẹ ho một tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở.
Mộng Huân Mị không hề thu bớt lại chút nào. Ở sư môn cô rất được yêu thích, là tâm điểm chú ý của mọi người, Bạch Dạ Thương không nghi ngờ gì là người xuất sắc nhất trong các sư huynh đệ, sau này ra ngoài lại tiếp xúc với Ly Vương, giáo chủ ma giáo, những người này đều được xem là những người đứng đầu, nhưng mà họ đều không để ý đến cô.
Đối với nữ nhi, quan trọng nhất là chuyện chung thân đại sự, qua thôn này sẽ không còn khách điếm khác, cô mơ hồ có linh cảm, Vân Hàn chính là ngôi làng cuối cùng mà cô đi qua.
Chủ động một chút, cũng không có gì sai.
Ngụy Tô Thận tất nhiên là vui vẻ nhìn thấy như vậy, đặc biệt là trong trường hợp Mộng Huân Mị vì cứu Vân Hàn mà bị thương, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả gấp đôi, làm ít mà công to.
Mùi hôi thối của hoạt tử nhân và mùi chua của tình yêu chồng lên nhau, khiến cho hoàn cảnh trong núi này trong nháy mắt trở nên ác liệt hơn không ít
....
Trong gian nhà nhỏ không lớn, cửa sổ bốn phía mở rộng, Ly Vương ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm gió, híp mắt hưởng thụ, dáng vẻ giống con mèo lười nằm ngủ trên tường cao đến mấy phần.
Trong không khí truyền đến mùi hương thoang thoảng quái dị, Ly Vương mở mắt ra, liền thấy Ngụy Tô Thận và những người khác mang theo "chiến lợi phẩm" đi tới.
Lần lượt nhìn sang, không thấy có Phương Sam, căn cứ tâm niệm có thể yên tĩnh thêm một lúc, không hỏi thăm tung tích của người sau, mà chỉ tượng trưng quan tâm một câu: "Mộng cô nương sao lại bị thương?"
Mộng Huân Mị nhẹ nhàng nói: "Có chút sự cố ngoài ý muốn."
Nghĩ đến từ lúc bước vào cửa, Vân Hàn luôn đỡ cô, Ly Vương nhướng mày: "Mỹ nhân cứu anh hùng?"
Mộng Huân Mị ngượng ngùng cúi đầu: "Là ta gây thêm phiền phức."
Với võ công của Vân Hàn, dù cô không xông lên, chắc cũng không có vấn đề gì.
Ly Vương khoát khoát tay, không để ý đến ánh mắt oán hận của đôi cha con bên cạnh đang quăng tới, hứng thú nói: "Phản ứng bản năng của con người không thể giả được, xem ra cô nương đã có tình ý."
Mộng Huân Mị lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả mặt.
Vân Hàn nhíu mày: "Chuyện liên quan đến danh tiết của một cô gái, xin Vương gia đừng nói đùa."
Ly Vương cười khẩy, sắc mặt Mộng Huân Mị thì lập tức trắng bệnh. Cô đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy, đối phương đây là muốn từ chối sao?
Một lúc sau, cô chậm rãi hỏi: "Ta có chỗ nào không tốt ư?"
Mộng Huân Mị đối với Vân Hàn nhiều lắm cũng chỉ là có hảo cảm, không đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng cô đã từng nhận được nuông chiều vô hạn, không chịu nổi một chút xíu không như ý nào trong cuộc sống, không nhịn nổi lên lòng hiếu thắng.
Vân Hàn trầm mặc, tốt thì tốt thật, nhưng tình cảm không phải chỉ nói đến tốt hay xấu.
Mộng Huân Mị: "Là vì võ công ta không đủ cao?"
Vân Hàn lắc đầu.
Mộng Huân Mị: "Hay là vì gia cảnh của ta không đủ giàu có?"
Vân Hàn vẫn lắc đầu.
"Ta hiểu rồi," Mộng Huân Mị cười khổ một tiếng: "Huynh chê ta là con gái."
"......"
Ly Vương vốn đứng bên cạnh an ổn xem kịch vui, sắc mặt cũng có chút thay đổi... câu nói vừa rồi dường như có ám chỉ gì đó.
Vân Hàn trong lúc nhất thời không nghĩ ra trọng điểm trong câu cuối cùng của cô ở đâu, nhưng thấy cảm xúc của Mộng Huân Mị dao động khá lớn, hắn không truy cứu thêm, quét mắt vnhìn đôi cha con đang bị trói gô: "Lấy chính sự làm chủ."
Ly Vương, người ngồi không cũng bị trúng đạn, chuyển cơn giận sang trên người hai người này: "Tự mình khai báo, chớ ép bản vương dùng hình."
Người trung niên phun một ngụm: "Nghĩ đẹp quá, ta là..."
Chưa kịp nói hết câu, vai đã bị rạch ra một vết thương.
Ly Vương: "Nói một câu vô ích, bản vương sẽ để lại một vết, nơi này vừa hay có một thần y, lúc quan trọng có thể giữ cho ngươi một hơi thở."
Người trung niên sững sờ, không ngờ đường đường là một vương gia lại biết dùng thủ đoạn như vậy.
Ly Vương lại nhìn sang cô ả bên cạnh: "Còn ngươi, vết đao đầu tiên sẽ không rơi vào vai mà là..."
Lưỡi đao lạnh lẽo áp vào sườn mặt cô gái, trong mắt cô lóe lên một tia sợ hãi theo bản năng, Ly Vương cười cười: "Ngươi nên biết hậu quả."
Tưởng rằng hắn sẽ có chút thương xót với con gái, không ngờ ngược lại càng thêm tàn nhẫn hơn.
"Thảo nào..." Cô ả ngửa đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, nghĩ đến câu hỏi đau khổ của Mộng Huân Mị trước đó, cười chua chát: "Nhan sắc đẹp đẽ cũng không là gì trong mắt những kẻ như các ngươi."
Ly Vương càng nghe càng thấy không đúng, lúc lấy lại tinh thần thì thì lưỡi dao đã rạch vào da cổ cô gái.
Ngụy Tô Thận nắm lấy cổ tay Ly Vương: "Đao hạ lưu nhân."
Sát khí trong mắt Ly Vương cũng không biến mất, qua một lúc lâu, tay mới từ từ hạ xuống.
Có thể sống thì không ai muốn chết, cảm nhận được cơn đau nhói ở cổ, cô gái không dám chọc giận Ly Vương nữa, sợ hắn thẹn quá thành giận mà giết cô.
"Cơ hội cuối cùng." Ly Vương ngồi lại vị trí cũ, lạnh lùng nhìn cô.
Cô gái bất đắc dĩ: "Ta chỉ phụ trách lừa gạt người trẻ tuổi, cụ thể ngươi phải hỏi cha ta."
Người trung niên bên cạnh thầm mắng cô không có lương tâm.
Ly Vương nhịn không được gõ gõ bàn, ánh mắt người trung niên lóe lên: "Nói hết cả rồi, ngươi sẽ tha cho chúng ta sao?"
Ly Vương cũng không che giấu: "Cùng lắm là cho ngươi chết thoải mái một chút, nhưng con cái của ngươi có thể bị lưu đày."
Đối với tội ác của bọn họ, đây đã có thể coi là ân huệ lớn, còn như lưu vong trên đường hoàn cảnh gian khổ, có thể thuận lợi sống sót hay không thì là vấn đề của bọn họ.
"Ngươi tốt nhất là phải giữ lời, nếu không ta có làm quỷ cũng sẽ... ư..."
Cổ tay bị giẫm dưới đế giày mềm, người trung niên kêu lên đau đớn.
Ly Vương tăng thêm lực: "Đừng thách thức sự kiên nhẫn của bản vương."
Người trung niên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Ta nói!"
Ly Vương lúc này mới giảm lực, người trung niên bất chấp vết thương trên tay: "Cơ nghiệp của tổ tiên để lại, ta chỉ là làm rạng rỡ mà thôi, cái gọi là hoạt tử nhân, chỉ là dùng thuốc tắm bảo quản thân thể."
Sắp đến giờ ăn, Ly Vương theo trực giác cảm thấy những lời kế tiếp không phải điều mình muốn nghe, trong mắt Vân Hàn đầy sự hứng thú, dùng ánh mắt cảnh báo hắn không được dừng, phải tiếp tục nói.
"Đảm bảo thân thể không thối rữa, còn cần thay não..."
Ly Vương đột nhiên đứng lên bước ra bên ngoài: "Có kết quả rồi báo ta biết."
Không khí bên ngoài làm cho người ta hết sức thoải mái, đáng tiếc là trời quá oi bức, không đủ nhẹ nhàng khoan khoái.
Từ xa thấy một bóng dáng áo đỏ đang tiến lại gần, dù đều mặc áo đỏ, cũng không thể nhầm lẫn Phương Sam với người khác. Khí chất của hắn quá đặc biệt, vẻ đẹp kỳ lạ đó không ai có thể bắt chước được.
Mà so với khuôn mặt xinh đẹp đó, là đầu óc không có lối về.
Phương Sam đến gần, câu đầu tiên hỏi không phải là về hoạt tử nhân, ngược lại là chuyện tiến triển của Mộng Huân Mị và Vân Hàn.
Ly Vương: "Không có tiến triển."
Phương Sam kinh ngạc: "Sao lại thế?"
Được một thiếu nữ trẻ tuổi liều mình cứu mạng, lẽ ra phải động lòng chứ.
Ly Vương: "Vân Hàn chê cô ấy là con gái."
"...!"
.......
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Sam: Là do tôi nghe hiểu có vấn đề sao? Tại sao nghe không rõ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro