Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68. Ý tưởng nguy hiểm không gì sánh được

Chuyển ngữ: Băng Di

Ly Vương nghe hắn báo cáo, lông mày dần dần nhíu lại.

So với hai người khác, hiềm nghi của Trương Thần nhiều hơn hẳn, phát hiện trong giếng sau nhà hắn có rất nhiều xác động vật; hai người còn lại, trong nhà chỉ tìm thấy vài quyển sách kỳ quái.

Ly Vương ngắt lời thuộc hạ, bảo hắn gọi Phương Sam tới.

Thuộc hạ chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị gọi lại: "Lễ vật chuẩn bị cho Thái hoàng Thái Hậu thế nào rồi?"

Thái hoàng Thái Hậu sắp sinh nhật, Ly Vương đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, tốn rất nhiều công sức mới tìm được một khối ngọc thạch phẩm chất cực tốt, sai người điêu khắc thành Phật ngọc.

"Hồi Vương gia, thợ thủ công đã khắc xong hai ngày trước, chỉ chờ ngài trở về kiểm tra."

Ly Vương suy nghĩ một chút: "Khối ngọc đó thừa rất nhiều, chắc còn lại không ít mảnh ngọc nhỏ, ngươi trở về bảo người khắc thành ngọc bội, mang cho Phương Sam."

Tốt xấu gì thì đối phương cũng giúp hắn giải quyết tin đồn đoạn tụ, đáng được ban thưởng.

Thuộc hạ ngây ra như phỗng, bị lan truyền tin đồn đội nón xanh, người gây ra chuyện còn có thể được thưởng, liên hệ với việc chủ tử chỉ nhớ tới Trương Thần vì dung mạo tuấn tú, thuộc hạ lập tức nhận ra Ly Vương đánh giá người hoàn toàn dựa trên nhan sắc.

Có được nhận thức này, hắn quyết tâm, kéo khăn che mặt màu đen xuống: "Vương gia, ngài nhìn ta một chút."

Làm cận vệ trung thành nhiều năm như vậy, chưa từng được thưởng qua. Hắn khá tự tin về nhan sắc của mình, nói không chừng có thể được Vương gia ưu ái.

Ly Vương nhíu mày, không hiểu cái tên thuộc hạ này đang giở trò quỷ gì.

"Vương gia, ngài lại nhìn kỹ một chút đi." Thuộc hạ chớp chớp mắt.

Thật ra hắn rất có khí dương cương, mong cho mình được thăng quan phát tài.

Ly Vương giật giật mí mắt, thuộc hạ đắc lực vốn trầm mặc ít nói nay đầu óc đột nhiên không bình thường, ngón tay hơi co lại rồi buông ra, cuối cùng một cước đạp ra ngoài.

Thuộc hạ không dám phản kháng, chỉ dùng nội lực bảo vệ cơ thể khi đáp xuống đất.

Ở một khoảng cách bên ngoài rất xa, Vân Hàn nhìn thấy cận vệ bị đá bay vào nhà, cau mày... đây là muốn tặng cho mình để giải phẫu hả?

Không đợi hắn suy nghĩ tỉ mỉ, giọng nói chứa đầy lửa giận của Ly Vương cách phía chân trời truyền đến: "Chữa trị cái đầu của hắn cho ta!"

Vân Hàn buồn bực, cận vệ trên đất cũng buồn bực không thôi, chẳng màng đứng dậy, nghiêm túc hỏi: "Dung mạo cùa ta không đẹp sao?"

Vân Hàn nhìn hắn chằm chằm vài giây, xoay người viết xuống đơn thuốc, đưa cho Mộng Huân Mị: "Đem đi sắc, ngày ba lần cho hắn uống."

Cận vệ ù ù cạc cạc, đang yên lành uống thuốc làm gì?

Phương Sam xem không nổi cảnh tượng này, chạy ra ngoài hóng gió, tâm trạng đang thư thái thì thấy Ly Vương đứng dưới tán hoa đào, ánh mắt phiêu hốt bất định.

Đối phương đã nhìn thấy mình, quay lưng đi thì không ổn, Phương Sam chắp tay hành lễ.

Phần lớn thời gian, Ly Vương vẫn là một người rất chính trực, ít nhất giờ khắc này ở trên mặt hắn không có vẻ gì là bỡn cợt.

"Đêm đó còn có ấn tượng gì về chiếc quan tài đó không?"

Phương Sam gật đầu.

Ly Vương nghiêng người sang: "Nói một chút xem."

Phương Sam: "Nắp quan tài hơi mỏng một chút, trọng lượng nhẹ hơn quan tài bình thường rất nhiều." Nói đến đây, hắn chìm vào hồi ức, tựa như đang cân nhắc có nên nói ra một ký ức hoặc phán đoán không chắc chắn không.

Ly Vương hơi gật đầu, ra hiệu không cần giữ lại.

"Lúc Vương gia chém mở quan tài, bên trong dường như có một cơ quan, không thấy rõ lắm."

Ánh mắt Ly Vương trầm xuống: "Ngươi nghĩ đó là cơ quan gì?"

Phương Sam: "Quan tài này nếu có thể di chuyển tự do, sẽ không liên quan tới mật đạo, rất có thể chỉ là một cơ quan nhỏ bình thường, điều khiển việc ra vào."

Nói trắng ra là, để tiện cho hoạt tử nhân ra vào.

Ly Vương đột nhiên bẻ một cành đào, hoa đang nở rực rỡ, không ít cánh hoa bị rung động bay lả tả xuống, khiến cho người khác có cảm giác ngoài đẹp ra còn có tàn nhẫn.

"Người chết thì không có thần trí."

Hoạt tử nhân, chẳng qua là thân thể chưa thối rữa hoàn toàn mà thôi.

Ánh mắt Ly Vương đột nhiên chuyển từ hoa đào sang trên người Phương Sam: "Nghĩa là kẻ đứng sau giật dây có thể khống chế hành động của những người chết này?"

Phương Sam: "Hiện tại đều là suy đoán. Tuy nhiên, người này rõ ràng không làm việc đàng hoàng."

Ly Vương: "Ý ngươi là gì?"

Phương Sam mỉm cười nói: "Nếu tạo ra hoạt tử nhân với số lượng lớn, lập nên một đội quân..."

Câu sau không nói hết, cũng không cần thiết, ánh mắt Ly Vương trở nên căng thẳng, sau đó nói: "Đột nhiên mất tích quá nhiều người, quan phủ chắc chắn sẽ điều tra."

Phương Sam buông tay: "Mọi việc phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện."

Nhưng Ly Vương lại nghĩ tới một điểm mấu chốt khác: "Có bao nhiêu chiếc quan tài tương tự?"

Phương Sam: "Hơn mười chiếc."

Nhà bình thường mất tích một hai người chắc chắn sẽ báo án, thuận tiện nhất là bắt cóc những kẻ lang thang.

Vì vậy, cận vệ vừa bị mạnh mẽ rót thuốc lại bị gọi tới, đi điều tra những kẻ lang thang mất tích.

Ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc gay mũi, Phương Sam thở dài: "Thời buổi rối loạn."

Ly Vương vốn muốn nói thêm vài câu với Phương Sam, nhưng lời đến miệng lại đột nhiên đổi ý, sợi dây trong đầu tên là lý trí nói cho hắn biết, nói nhiều chỉ tự làm tổn thương chính mình.

"Trong thôn có một người tên Trương Thần, có thể chú ý một chút, không có việc gì thì ngươi lui xuống trước đi."

Phương Sam rất lễ phép bái một cái rồi lui ra, mí mắt phải của Ly Vương vẫn giật liên tục, nhìn theo hướng Phương Sam rời đi, thầm cầu khẩn làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra nữa.

Người ít, tranh chấp cũng ít.

Trên đường đi, thôn dân cùng nhau đi tới thôn Vô Ưu nhìn thấy Phương Sam đều sẽ chào hỏi, người nhiệt tình hiếu khách còn mời hắn đến nhà ăn cơm, sau khi từ chối khéo từng người, Phương Sam nhìn thấy một bóng đỏ chói mắt, liền dùng khinh công bay tới.

Ánh mắt giao nhau trên không trung, Ngụy Tô Thận ba ngàn sợi tóc xanh bay lượn, đầy tà mị cuồng ngạo.

Phương Sam hơi có chút kinh ngạc: "Dù là người của ma giáo, cũng không cần phải mặc đồ đỏ rêu rao như vậy."

Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn hắn một cái, u ám nói: "Trước kia thiếu nợ, không trả ngay thì thiệt."

Phương Sam không hiểu sao nghe ra một chút u oán từ trong đó, tránh ánh mắt anh: "Trước tiên đi xem tiến triển của Mộng Huân Mị và Vân Hàn đi."

Ngụy Tô Thận không nói câu nào, chỉ theo sau phía sau hắn, Phương Sam cố gắng kiềm chế ảo giác có vong hồn bám theo sau lưng.

Ngoài dự đoán, khi đến nơi chỉ còn một mình Vân Hàn trong phòng.

"Cô ấy đâu rồi?"

Vân Hàn chỉ tập trung vào hoạt tử nhân bị chia năm xẻ bảy, không ngẩng đầu nói: "Sắc thuốc xong, nói muốn đi gặp một người."

Phương Sam nhướn mày, cất bước đi về phía nơi ở của Bạch Dạ Thương.

Xa xa trai tài gái sắc, vốn là hình ảnh rất hài hòa, tiếc thay bị tiếng cãi vã phá vỡ -

Mộng Huân Mị mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp tràn đầy giận dữ: "Huynh sớm biết đó là giáo chủ ma giáo, vì sao không nói cho ta?"

Bạch Dạ Thương thở dài: "Nói cho muội thì có ích gì?"

Khi đó, ngay cả hắn cũng không nắm chắc được đối phương có ý gì.

Mộng Huân Mị gần như bật khóc: "Nhưng huynh trước giờ chưa bao giờ gạt muội."

Cảm xúc của cô dao động mạnh mẽ, không chú ý đến hai khí tức mới xuất hiện, nhưng từ góc độ của Bạch Dạ Thương lại dễ dàng thấy rõ Ngụy Tô Thận và Phương Sam một trước một sau đang đi tới.

Vừa rồi, khi Mộng Huân Mị đột nhiên qua đây chất vấn về thân phận của Ngụy Tô Thận, Bạch Dạ Thương đã cảm thấy không ổn, bây giờ nhìn thấy Ngụy Tô Thận khôi phục hình dáng quần áo đỏ như lửa, trong chốc lát hắn không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng.

Nghi vấn nhiều lắm, thế nhưng Mộng Huân Mị cứ khóc không ngừng, hắn chỉ có thể cố nhịn xuống.

"Sư muội, muội bình tĩnh một chút."

Mộng Huân Mị: "Kẻ lừa dối muội đứng ngay trước mặt, huynh bảo muội làm sao bình tĩnh được?"

Bạch Dạ Thương suy tư rồi nói: "Không phải muội đang làm trợ thủ của thần y sao, hay là trở về chỗ của hắn bình tĩnh lại một chút đi?"

Mộng Huân Mị sững sờ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, thậm chí quên cả chảy xuống.

Cô như thế nào cũng không ngờ câu này lại thốt ra từ miệng Bạch Dạ Thương.

Nở một nụ cười bi thương, cô xoay người chạy đi, khi thấy Phương Sam và Ngụy Tô Thận, cô cắn môi: "Đều là đồ khốn."

Phương Sam quay lại nhìn Ngụy Tô Thận: "Bị chửi cảm thấy thế nào?"

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Bất chấp lý lẽ."

Các cô gái đáng yêu thì thích làm nũng, khó dỗ dành, những người thông minh trưởng thành như mẹ anh thì thường đuổi Ngụy Diệp ra khỏi nhà, Ngụy Tô Thận bỗng nhiên cảm thấy nói chuyện với đồng giới vẫn thoải mái hơn.

Khẽ lắc đầu một cái... Mình đang nghĩ cái gì vậy?

Phương Sam không có nhiều ý nghĩ như vậy, hiện tại quan trọng nhất là tạo cơ hội cho Mộng Huân Mị và Vân Hàn có thời gian riêng tư với nhau, bên nhà gái đang lúc thương tâm, nhà trai an ủi đúng lúc nói không chừng còn thành chuyện tốt.

Bạch Dạ Thương có nhiều nghi vấn, không biết bắt đầu từ đâu, Phương Sam lúc này đặc biệt giỏi đoán ý người, giải thích qua loa vài câu rồi trêu chọc: "Sư muội giận chạy mất rồi, vẫn không quên thỏa mãn lòng hiếu kỳ à."

"Hoạt tử nhân?" Không hề vì lời của hắn mà cảm thấy xấu hổ, Bạch Dạ Thương thì thầm: "Trước đây ta từng nghe sư phụ nhắc một lần, sớm nhất là thủ pháp của Âm Khôi Tông."

Phương Sam cười nói: "Nghe như đây mới là ma giáo chuẩn mực."

Bạch Dạ Thương: "Âm Khôi Tông là tà đạo, không thể so sánh với ma giáo."

Đối với ma giáo, người trong võ lâm là kiêng kỵ mà không ngăn được, nhưng tà đạo thì tuyệt đối phải tiêu diệt.

Phương Sam nghĩ tới Trương Thần được Ly Vương cố ý nhắc đến, cười rạng rỡ nhìn Bạch Dạ Thương, người sau rùng mình một cái, cảm thấy người trước đang có một bụng ý nghĩ xấu.

"Có muốn hay không..."

"Không muốn."

Phương Sam mặt đen lại: "Ta còn chưa nói hết."

Bạch Dạ Thương thoáng xấu hổ.

Phương Sam không ngừng cố gắng: "Bạch huynh có hứng thú đi cùng ta đến thăm nhà hắn một chuyến không?"

"Không."

"......"

Nhìn sắc mặt hắn khó coi, Bạch Dạ Thương vội giải thích cho mình: "Lần này ta có chờ ngươi nói hết câu nha."

Phương Sam cười lạnh một tiếng, lấy vũ lực kết hợp hai chọi một với Ngụy Tô Thận ép buộc, lôi Bạch Dạ Thương không tình nguyện cùng đi.

Hỏi thôn dân chỗ ở của Trương Thần xong, Phương Sam nói: "Chia nhau ra hành động."

Bạch Dạ Thương lên phải thuyền giặc thầm hạ quyết tâm cuộc đời này về sau nhìn thấy người của ma giáo phải đi đường vòng, thở dài một hơi, vẫn là đi vòng qua tường sau.

Thôn Vô Ưu đều là cửa gỗ, nhiều nhà thậm chí còn không đóng cửa ban đêm.

Mùa hè nóng nực, trên đường đi tới nhiều nhà đều mở rộng cửa lớn, nhưng đến nhà Trương Thần thì cửa đóng chặt.

Phương Sam quay đầu hỏi Ngụy Tô Thận: "Đây có phải là dấu hiệu kẻ trộm có tật giật mình không?"

Ngụy Tô Thận bước lên một bước gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng hỏi 'ai đó', nhưng chậm chạp không thấy ai ra mở cửa.

Phương Sam bình tĩnh thay đổi giọng: "Đúng là có tật giật mình tiêu chuẩn."

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền đến, sau khi cửa mở, một gương mặt trẻ trung tuấn tú xuất hiện trước mặt: "Hai vị là..."

Phương Sam nghiêm mặt: "Có người tố cáo nói ngươi chứa chấp nữ nhân phản bội Vương gia."

Trương Thần vội vàng nói: "Tiểu nhân nào có gan này."

Trong viện đột nhiên truyền đến tiếng động, Trương Thần vừa quay lại, thì thấy một bóng người vụt thoáng qua.

Phương Sam nắm cơ hội này quát lên: "Còn dám chối cãi." Hắn ra hiệu cho Ngụy Tô Thận một cái: "Đi vào lục soát."

Trương Thần không thể ngăn cản, âm thầm cắn răng vội vàng đuổi theo, Phương Sam liếc nhìn hắn, ánh mắt đầy cảnh cáo, Trương Thần đành chậm lại rồi dừng hẳn.

Trong viện rất đơn giản, chỉ có một cái giếng và vài công cụ làm nông.

Phương Sam cúi đầu giả vờ tìm kiếm, tâm trí lại nghĩ về việc khác, nhẹ giọng nói: "Không biết Mộng Huân Mị và Vân Hàn ở bên nhau thế nào rồi. Nếu Vân Hàn không phải nam chính, Mộng Huân Mị phải lòng hắn cũng là chuyện phiền phức."

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Không phải phiền phức."

Phương Sam nghi ngờ nhìn anh.

Ngụy Tô Thận giọng nói bình thản như trước: "Nếu chỉ yêu cầu nam nữ chính ở bên nhau, kết Minh hôn cũng được."

"......"

...........

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Sam: Chàng trai, suy nghĩ của anh rất nguy hiểm đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro