Chương 62. Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Chuyển ngữ: Băng Di
Ở vị diện tu chân, có vô số tu sĩ tu luyện đạo tâm, Ngụy Tô Thận chợt nhận ra so với mình bọn họ chẳng đáng nhắc tới, đối diện với Phương Sam, hắn tu luyện chính là thánh tâm.
Phương Sam ngốc nghếch tiếp tục đáp lại ám hiệu: "Ngươi cũng sáng nhất."
Ngụy Tô Thận đang muốn mở miệng, nhưng thấy đối phương ra hiệu chớ lên tiếng: "Có nghe thấy âm thanh gì không?"
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, dường như có cái gì đó bò qua bụi cỏ.
Nghi vấn nhanh chóng được giải đáp, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai: "Có rắn!"
"Không ổn." Phương Sam quát: "Đứng yên một chỗ, đừng chạy lung tung."
Nhưng đã quá muộn, nhiều người đều là dân chúng bình dân, gặp nguy hiểm chạy còn nhanh hơn thỏ. Đám người tụ lại như sao trời ngay lập tức tản ra bốn phương tám hướng, Phương Sam xách lấy vài người ném trở lại trong đội ngũ, các ẩn vệ ẩn nấp chỗ tối không tiện hiện thân, số lượng lại có hạn, chỉ đi theo được một số người.
Ly Vương kiểm lại nhân số một chút, còn thiếu năm người.
Phương Sam và Ngụy Tô Thận chia nhau hành động, một mình hắn bắt một con rắn xanh đang bò chậm chạp trong bụi cỏ, con rắn cũng đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, hơi cứng đờ giãy dụa trong lòng bàn tay hắn, rất có thể bị người khác bắt rồi thả ra để gây rối loạn.
Đi quanh trong rừng một vòng, kẻ thù ẩn trong bóng tối, mình lại ngoài sáng, hắn cũng không dám đi quá xa, xa xa có hai người dìu nhau thất tha thất thểu quay trở về.
Đêm nay không phải ở khách điếm, đối phương có thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy làm cho người ta biến mất không dấu vết.
Phương Sam bay lên trên một cây đại thụ cao nhất, đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một đống cỏ dại... Cùng với đống đá lộn xộn là một thân thể co quắp.
Hắn đè tiếng hô hấp xuống thấp nhất, phi thân đến gần, dừng lại cách vài thước.
Một lúc sau, xác nhận thân thể nọ không có hơi thở, hắn chậm rãi bước tới.
Dưới ánh trăng lưa thưa, người trên mặt đất dừng hình ảnh ở trạng thái một khắc cuối cùng trước khi tử vong: mắt mở to kinh hoàng, như nhìn thấy hình ảnh gì đó cực kì khủng bố.
Phương Sam thở dài, giúp hắn vuốt mắt lại, đem người lật ngược lại, ngực người chết bị khoét một lỗ máu, tim đã bị xoắn nát. Để tránh gây thêm hỗn loạn lớn hơn, hắn chôn cất người nọ trong một cái hố sau tảng đá gần đó.
Bỗng nhiên, Phương Sam quay đầu, rút kiếm quát lạnh: "Người nào?"
"Là, là ta." Giọng nói yếu ớt pha lẫn sự sợ hãi, Mộng Huân Mị cố gắng kiềm chế run rẩy, xuất hiện từ sau một thân cây.
Phương Sam hơi hơi nhíu mày: "Ngươi làm gì ở đây?"
Mộng Huân Mị hít thở sâu nhiều lần, sau khi bình phục mới nói: "Ta thấy có mấy người chạy trốn khỏi đội ngũ, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi theo ở phía sau."
Với tình trạng của cô, rõ ràng đã nhìn thấy gì đó, Phương Sam không ngắt lời, đợi cô nói tiếp.
Mộng Huân Mị sắc mặt tái nhợt: "Cũng không lâu lắm, có một bóng đen xuất hiện, một đao giết chết người kia, còn dùng dao găm phá nát trái tim của người chết."
Phương Sam: "Đối phương võ công rất cao sao?"
Mộng Huân Mị gật đầu: "Ít nhất biết thuật liễm tức, ta cũng không biết hắn xuất hiện từ lúc nào."
Phương Sam giọng thoáng nặng nề: "Lúc đó ngươi đang làm gì?"
Mộng Huân Mị lộ vẻ xấu hổ nói: "Ta trốn đi."
Cô từ nhỏ được sư môn bảo vệ vô cùng tốt, võ công tuy tạm ổn nhưng chưa từng làm người khác tổn thương, trong nháy mắt tận mắt thấy máu tươi bắn ra, hai chân tựa như đổ chì, không có cách nào xông lên được.
Đến khi hồi thần, mới phát hiện mình đã trốn sau thân cây.
Phương Sam không trách, chỉ hỏi: "Hung thủ trông thế nào?"
"Rất lùn." Mộng Huân Mị nhớ lại: "Da nhăn nheo, giống lão hán lọm khọm khoảng sáu, bảy mươi tuổi."
Dừng một chút nhẹ giọng nói: "Ngược lại trong đội ngũ ta chưa từng thấy người này."
Phương Sam gật đầu, trong mắt xẹt qua một luồng ánh sáng: "Về trước đi."
Một lúc sau, lại có hai người lạc đường trở về đội ngũ, thanh âm thảo luận vang lên liên tiếp, Ly Vương không nhịn được gõ nhẹ vào vỏ kiếm, trong nháy mắt an tĩnh không ít.
Phương Sam tỉ mỉ quan sát mỗi gương mặt trong đội, dường như muốn từ đó phát hiện ra được gì, lại thấy Ngụy Tô Thận ngầm chỉ cho hắn một hướng khác. Hắn vô thức nhìn theo, thấy một người đàn ông cao lớn, ngũ quan đoan chính, bề ngoài rất dễ dàng khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Ngay sau đó, ngón tay của Ngụy Tô Thận lại chỉ một hướng ngược lại, nơi đó có một nam tử hết sức trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, mặc quần áo trắng. Trên người hắn có khí chất kỳ lạ, trong đám đông liếc mắt dễ bị bỏ qua, nhưng một khi chú ý đến, thì rất khó để rời mắt. Như cây cỏ lau, vô cùng thu hút.
Trải qua sự việc vừa rồi, không ít người đã bị nỗi sợ thổi mất cơn buồn ngủ.
Ly Vương ra lệnh kiểm tra xung quanh, rắc thuốc đuổi côn trùng và rắn, mọi người mới dần dần yên tâm, có mấy người gan lớn thậm chí ngẹo đầu ngủ tiếp.
Phương Sam đảo mắt, đi đến bên cạnh nam tử quần áo trắng: "Vị huynh đài này, xin hỏi cao tính đại danh?"
Nam tử quần áo trắng liếc nhìn hắn, thản nhiên đáp: "Vân Hồng."
Gió nhẹ thổi bay áo bào rộng lớn của hắn ta, có một mùi hương thảo dược thanh đạm toả ra, Phương Sam mỉm cười nói: "Vân công tử thân thể không khỏe sao?"
Vân Hồng nhíu mày, không biết từ đâu cho ra kết luận này.
Phương Sam hít hít mũi: "Mùi thuốc đông y."
Vân Hồng không vì bị hắn chỉ ra sự thật mà hoảng loạn, ngược lại khẽ gật đầu: "Ta thích tiếp xúc với thảo dược."
Phương Sam trực tiếp xưng hô 'Vân huynh' để kéo gần khoảng cách: "Ngươi ở Vương phủ ứng tuyển vị trí gì?"
Vân Hồng: "Trà sư."
Phương Sam lại hỏi thêm mấy vấn đề, Vân Hồng đã mất kiên nhẫn, vừa định đuổi người, Phương Sam lại chủ động đứng dậy, đi về một hướng khác.
Hắn gần như đồng thời bắt chuyện với tất cả mọi người một lần, cuối cùng mới đi tới chỗ Ngụy Tô Thận, còn chưa há mồm nói gì đã 'chậc' một tiếng.
Tướng mạo tốt chính là một lợi thế, dù ngồi tùy ý, vóc người dong dỏng cũng làm cho anh có vẻ không giống người bình thường.
Ngụy Tô Thận: "Hai người kia võ công không thấp."
Phương Sam đã gặp qua Vân Hồng, hỏi tin tức của người còn lại.
"Triệu Phàm, vẽ rất đẹp, đối xử với mọi người nhiệt tình, nhân duyên trong vương phủ tốt."
Phương Sam nhướng mày: "Hiểu rõ vậy."
Ngụy Tô Thận mặt không chút thay đổi: "Tôi vốn muốn cạnh tranh chức vị của hắn."
Phương Sam hứng thú: "Thầy bói?"
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Phương Sam đột nhiên nhìn về phía Bạch Dạ Thương, người sau gần như hoàn toàn khôi phục sức mạnh, nhưng dư độc chưa sạch nên nội tức vẫn hỗn loạn, khiến người khác cảm nhận chỉ là một người biết chút võ công mà thôi.
Bị nhìn chăm chú một khắc, Bạch Dạ Thương không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
Phương Sam vẻ mặt ôn hòa vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Có một nhiệm vụ nặng nề," vừa nói hắn vừa lén liếc Triệu Phàm: "Quyến rũ hắn, thăm dò xem người nọ có vấn đề hay không."
Bạch Dạ Thương lui về phía sau một chút, tránh xa sự đụng chạm: "Sao ngươi không đi?"
Phương Sam lặng lẽ chỉ Vân Hồng: "Ta có mục tiêu khác."
Về bản chất Bạch Dạ Thương là thanh niên tuấn kiệt chính trực, xuất phát từ đại cục, cuối cùng vẫn đồng ý.
Phương Sam lại hỏi cặn kẽ thông tin của người chết, sau đó trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị, thì thầm vài câu vào tai Bạch Dạ Thương, người sau ngạc nhiên nhìn đối phương, gật đầu.
Nói xong bí mật, Phương Sam trở lại vị trí của mình, ôm đệm mềm nhỏ, thoải mái mà ngủ.
Bạch Dạ Thương lúc đầu cũng ngủ, nhưng trong bóng tối cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vừa mở mắt liền gặp ngay hai mắt tối om om của Ngụy Tô Thận, không khỏi rợn tóc gáy: "Có chuyện gì vậy?"
Ngụy Tô Thận hỏi: "Hắn nói gì với ngươi?"
Bạch Dạ Thương thận trọng nói: "Đây thuộc về vấn đề riêng tư."
Ngụy Tô Thận nhàn nhạt hừ một tiếng, Bạch Dạ Thương lúc này mới nhớ ra người này còn có một thân phận là giáo chủ ma giáo, vội vã thấp giọng nói: "Là bảo ta tiết lộ một cái ngày sinh giả ra ngoài, tốt nhất là vào giờ âm, năm Sửu."
Ngụy Tô Thận nói thì ra là thế, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bạch Dạ Thương hoàn toàn không ngủ được nữa, trong lòng như có kiến bò, chỉ cảm thấy những người nói nửa chừng như vậy thật là quá đáng ghét.
Bất kể lòng người đen tối như thế nào, ngày hôm sau mặt trời vẫn cứ mọc như bình thường.
Buổi sáng, mọi người lục tục tỉnh dậy, Ly Vương gọi người phân phát hết lương khô, cùng Phương Sam đứng phía trước trò chuyện.
Bạch Dạ Thương hiệu suất cực cao, thừa dịp đầu bếp đến đây lải nhải, hắn liền bàn luận về ngày sinh tháng đẻ với đối phương. Đầu bếp này gặp người liền nhiều chuyện, không cần bất kỳ gợi ý gì, hắn lại đi tám ngay với người khác.
Sau một đêm ngủ ngoài trời, biết được chạng vạng ngày hôm nay sẽ đến nơi, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Vào buổi trưa, đi ngang qua một trấn nhỏ, Ly Vương bao trọn một quán rượu nhỏ, sau hai ngày gặm lương khô, đột nhiên được ăn cơm canh nóng, mọi người cảm thấy thoải mái gấp bội.
Thân phận của Bạch Dạ Thương đương nhiên không được ngồi cùng Ly Vương, mà ngồi dưới lầu cùng người khác. Giữa đường không biết người nào đã đẩy hắn một cái, làm đổ nước canh lên áo, Bạch Dạ Thương lắc đầu, hỏi chưởng quỹ về tiệm may ở gần đây, chuẩn bị đi đổi quần áo.
Có nhiều người lần đầu tiên đi xa nhà, quyết định tiết kiệm thời gian ăn cơm để đi dạo một chút.
Phương Sam và Ly Vương ngồi trong phòng riêng, lặng lẽ hé cửa sổ ra một chút, lẩm bẩm nói: "Có trò hay để xem rồi."
Chỉ thấy phía sau Bạch Dạ Thương, có một một thân ảnh đi theo không xa không gần.
"Có muốn bắt con chuột đó ngay bây giờ không?"
Ly Vương đột nhiên đứng dậy: "Cùng đi đi."
So với mua quần áo, đồ ăn vặt và xiếc ảo thuật trên đường hấp dẫn người ta hơn.
Cũng không lâu lắm, bên cạnh Bạch Dạ Thương chỉ còn lại một mình Triệu Phàm.
Triệu Phàm cười híp mắt nói: "Ta có người thân ở đây, nhà hắn chính là mở tiệm may vá."
Bạch Dạ Thương theo hắn đi, sau khi rẽ qua vài ngõ nhỏ, nghi ngờ: "Chỗ này hẻo lánh như vậy, không giống tiệm may chút nào."
Triệu Phàm xoay người lại, nụ cười hiền hòa dần dần biến mất: "Quả thực không giống, nhưng mà thích hợp giết người chôn xác."
Bạch Dạ Thương lùi lại hai bước, vô vị nói: "Chuyện đùa này không vui đâu."
Triệu Phàm từng bước áp sát tới, Bạch Dạ Thương đột nhiên nhớ lời của Phương Sam diễn trò phải làm nguyên bộ, suy nghĩ có nên hét lên cứu mạng một hồi hay không.
Đang định gân cổ hét lên, Triệu Phàm đột nhiên thu nhỏ cơ thể lại mấy lần, lao về phía hắn.
Bạch Dạ Thương giơ tay định đánh ra một chưởng, nhưng đối phương đã bị ném đi như con diều đứt dây, rơi vào góc tường.
Phương Sam và Ly Vương từ phía sau hắn bước ra, người trước một bộ nhã nhặn bại hoại, trong tay còn phe phẩy cây quạt: "Thái bình thịnh thế, tại sao cứ có người muốn gây chuyện vậy chứ?"
Triệu Phàm - hình dáng thật sự chính là một lão già hèn mọn hơn sáu mươi tuổi, Bạch Dạ Thương cảm thấy rất hứng thú với kỹ thuật dịch dung của lão ta, tiếc là có Ly Vương ở đây, không có cách nào hỏi kỹ.
Biết không thể chạy thoát, Triệu Phàm vịn tường đứng dậy, không chút hoang mang nói: "Mọi người đều có cùng chung mục đích, Vương gia hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?"
Ly Vương nhướng mày: "Bản vương khi nào cùng ngươi chung mục đích?"
Triệu Phàm cười lạnh: "Trong số những người được Vương gia chọn, có không ít người sinh vào giờ âm, tháng âm, năm âm, ngũ hành đầy đủ, thậm chí có cả mệnh cách Thiên Ất quý nhân, chẳng phải để bày trận Thái Âm Kỳ Môn, cướp đoạt số mệnh của người khác sao?"
Ánh mắt Ly Vương trở nên phức tạp, bày ra một loại biểu cảm kỳ lạ.
Triệu Phàm: "Ta còn có một môn trận pháp, hữu ích hơn cả Thái Âm Kỳ Môn."
Ánh mắt Phương Sam lóe lên sự tàn nhẫn, biết được bí mật này, muốn không bị diệt khẩu, thì cần phải ra tay trước.
"Hồ ngôn loạn ngữ." sau khi quát lạnh một tiếng, thì chuẩn bị giết Triệu Phàm.
Ly Vương ngăn cản: "Để cho hắn một cái mạng đi."
Triệu Phàm bị phong bế kinh mạch, điểm á huyệt không thể nói, Ly Vương cho người trói lại ném vào xe ngựa riêng, tất cả giống như đá chìm đáy hồ, kích lên một chút sóng lớn thì rất nhanh trở lại bình thường.
Gần sát hoàng hôn, sau khi vòng qua hai ngọn núi, xuyên qua con đường hẹp, một thế giới khác mở ra trước mắt mọi người.
Xa xa có cánh đồng, vài người trung niên ngồi nghỉ ngơi trên bờ ruộng, trẻ con chơi đùa dưới tán cây hoa đào, có nhà đang thổi lửa nấu cơm, mùi thịt kho tỏa ra theo gió bay tới.
Ly Vương gọi vài thị vệ sắp xếp cho những người mới đến, Triệu Phàm bị lôi ra khỏi xe ngựa, khi lão ta tận mắt thấy thế giới đào nguyên tồn tại thật sự ở hiện thực, lão không thể nói nên lời vì khiếp sợ.
Ly Vương không thèm nhìn lão ta, nói với Phương Sam: "Trước ngươi nói không sai, bản vương có dã tâm." Trong giọng nói nhuốm một chút buồn bã: "Nhưng ta và thánh thượng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt, năm đó vì cứu hắn, bản vương bị hủy hoại dung mạo, mất tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế."
Phương Sam nghĩ đến điều gì, sắc mặt không tốt lắm: "Cho nên Vương gia tuyển chọn các nhân tài nổi bật trong các ngành nghề là để..."
Ly Vương: "Tạo ra một thế giới nhỏ độc lập với thế tục, ở đây, bản vương chính là chúa tể."
Nói trắng ra là, là muốn thử làm thổ hoàng đế cho đỡ ghiền.
Phương Sam trầm mặc vài giây, đột nhiên giải á huyệt của Triệu Phàm: "Có gì muốn nói không?"
Triệu Phàm gần như ở trạng thái phát điên, chỉ vào Ly Vương mà chửi rủa. Kế hoạch vốn rất tốt, dù có bị phát hiện, Ly Vương nói không chừng có thể vì thưởng thức tài năng của hắn mà trọng dụng, không ngờ đối phương từ đầu đến cuối, hoàn toàn không liên quan gì đến việc bày trận cướp vận!
Phương Sam không ngăn cản, liếc nhìn Ly Vương, khóe miệng hơi hơi nhếch lên...
Một người phải buồn chán đến mức nào mới phí nhiều sức như vậy để nghĩ ra việc này?
.......................
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Sam: Có cảm thấy so với bọn họ, tôi rất bình thường không?
Ngụy Tô Thận: ... Có
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro