Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60. Sắc xuân đầy vườn không giấu được.

Chuyển ngữ: Băng Di

Sau một vòng xoay người yêu kiều, những cánh hoa từ trong tay áo vũ nữ rơi xuống lã chã.

Theo nhịp trống đột nhiên tăng dần, chúng nữ nhân vây quanh một người bước lên sân khấu: Mái tóc đen suôn dài như thác nước, ánh mắt lấp lánh, khoảnh khắc nữ tử ngước mắt, ngón tay bưng ly rượu của Phương Sam hơi hơi cứng đờ, lúc này người chói mắt nhất trên đài bất ngờ chính là Mộng Huân Mị.

Mỹ sắc trước mặt, hô hấp của mọi người đều hơi chậm lại.

Phương Sam lắc đầu, cũng may với thân phận hiện tại, Ngụy Tô Thận và Bạch Dạ Thương còn chưa đủ tư cách tham gia yến tiệc của Ly Vương, bằng không không biết sẽ xảy ra tình tiết máu chó gì.

Len lén liếc sang Ly Vương, lại không thấy trong mắt hắn có quá nhiều dao động. Phương Sam nhịn không được cau mày, ngày đầu gặp nhau ở tửu lâu, Ly Vương rõ ràng có ấn tượng tốt với Mộng Huân Mị, sao giờ lại không biểu lộ ra chút hứng thú nào?

Không ngờ rằng Ly Vương cũng đang quan sát Phương Sam, nụ cười lạnh lẽo: "Chỉ là một điệu múa mà thôi, nếu ngay cả chút cám dỗ này cũng không chống lại được, làm sao có tư cách làm mưu sĩ của bản vương?"

Lúc nghe nửa đầu câu, Phương Sam tưởng rằng mấy câu nói đó là Ly Vương đang nói về mình, không hề nghĩ rằng là đang ám chỉ hắn.

Đây là... ghen tuông?

Phương Sam ngẫm nghĩ kĩ lại, hiện tại hắn là một trong số ít người có thể thu hút sự chú ý của Ly Vương, thái độ của đối phương với hắn rất là kỳ lạ.

Nghĩ đến đây, Phương Sam nhẹ nhàng thở dài... hắn, Ly Vương, môn chủ Huyết Sát Môn, mối quan hệ giữa ba người có thể nói là rối ren không thể gỡ.

Điệu múa còn tiếp tục, thân thể Mộng Huân Mị uốn lượn theo nhịp điệu, toàn thân toát lên khí chất linh động.

Phương Sam xoa xoa mũi, thảo nào trước đây trong truyện thường thích dùng cách miêu tả như một tinh linh lạc vào nhân gian, đáng tiếc sự hứng thú của Ly Vương hiện tại tạm thời không bao gồm Mộng Huân Mị.

Những hạ nhân hầu hạ thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ quan sát Ly Vương, quản gia cũng thi thoảng liếc mắt về phía này, suy nghĩ trong lòng bọn họ đều nhất trí: điệu múa quyến rũ như vậy, vẫn không thể làm động lòng Vương gia, có thể thấy được hắn đối với môn chủ Huyết Sát Môn thực sự là tình thâm ý trọng.

Người khác sau khi xác nhận sự thật này thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, quản gia thì lại cảm thấy đau lòng, sau khi lão Vương gia qua đời, ông đã luôn theo sát Ly Vương, còn quan tâm hơn cả con ruột của mình. Trời cao đố kỵ anh tài... tại sao Vương gia hết lần này tới lần khác lại chọn đi con đường này?

Mộng Huân Mị nghĩ rằng sau khi điệu múa kết thúc sẽ thành công thu hút sự hứng thú của Ly Vương, không ngờ đối phương chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Đi xuống đi". Ngay cả những hạ nhân xung quanh mình cũng đều biểu hiện ra bộ dạng như đã lạc vào cõi thần tiên, cô không khỏi bị đả kích lớn.

Ly Vương tất nhiên biết Mộng Huân Mị không phải vũ nữ, tạm thời không muốn để ý tới. Không giết Mộng Huân Mị, thứ nhất là vì không muốn làm căng thẳng với Phương Sam, thứ hai là đối với cô gái này hắn từng hoặc nhiều hoặc ít có vài phần thiện cảm, nhưng còn chưa kịp phát triển đã bị Phương Sam đến phá hỏng.

Sau yến tiệc, mọi người lần lượt ra về.

Phương Sam tìm được Mộng Huân Mị: "Tại sao đến đây?"

Người sau bày ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ: "Ta đến để giúp đỡ."

Phương Sam gật đầu, dặn dò cô không được lén lút đi gặp Bạch Dạ Thương và Ngụy Tô Thận.

Mộng Huân Mị đáp ứng rất thoải mái: "Huynh không nói ta cũng không đi, Ly Vương nhận ra ta, chắc chắn biết ta có ý đồ khác, sẽ cho người theo dõi sát sao nhất cử nhất động của ta."

Phương Sam nhướng mày: "Nhìn cũng khá rõ ràng đấy."

Mộng Huân Mị nghiêm túc nói: "Một khi Ly Vương chú ý đến ta, sự cảnh giác với các huynh sẽ giảm bớt, việc điều tra sẽ dễ dàng hơn."

Phương Sam phát hiện, chỉ số IQ của Mộng Huân Mị có online hay không được quyết định bởi có gặp phải tồn tại đặc biệt hay không, dường như chỉ cần ở cùng nam chính hoặc nam phụ, chỉ số thông minh của cô sẽ giảm xuống thẳng tắp, ngược lại thì ở mức trên trung bình.

Có lẽ do uống rượu, Ly Vương cả một đêm không ngủ yên.

Mà ở khách điếm, môn chủ Huyết Sát Môn đứng trong bóng tối bị gió lạnh thổi cả đêm, ngày hôm sau gửi một phong thư đến Vương phủ, rồi dẫn môn hạ đệ tử rời đi.

Ly Vương đọc thư xong liền nhíu mày, gọi Phương Sam đến: "Ngươi có biết đây là ý gì không?"

Phương Sam quét mắt qua một cái, chỉ thấy bốn chữ, chữ viết mạnh mẽ khí phách, giống như chủ nhân của nó——"Nếu có kiếp sau."

Trừ cái đó ra, không có gì khác.

Ly Vương chống cằm: "Đã thử chiếu dưới ánh lửa, ngâm nước... gần như tất cả các cách đều thử qua, nhưng không thấy có chữ nào khác."

Phương Sam mấp máy môi: "Có thể nói, nhưng Vương gia không được trị tội."

Ly Vương tùy ý khoát khoát tay ra hiệu cho hắn nói.

"Không có mã hóa, hẳn là chỉ có bốn chữ này." Phương Sam nghiêm mặt nói: "Hôm đó môn chủ Huyết Sát Môn tìm tới cửa, ta đã thấy kỳ lạ, trong lúc so võ công, đối phương hình như có ý định nhường ta. Ta nghi ngờ là cố tình nhận thua."

Ly Vương lại cười, đưa chén trà nóng tới bên môi: "Toan tính gì?"

Phương Sam: "Làm như vậy là để không phải cùng Vương gia chính diện nhất quyết sinh tử."

Ly Vương suýt nữa bị sặc nước trà.

Phương Sam: "Nếu suy đoán là thật, hôm đó ở khách điếm dù Vương gia có đến phó ước, hắn cũng sẽ cầu chết."

Ly Vương vẻ mặt dần dần ngưng trọng: "Vì sao?"

"Yêu hận đan xen," Phương Sam chỉ vào thư, từng chữ từng câu: "Môn chủ Huyết Sát Môn thực sự muốn viết chắc là... nếu có kiếp sau, nhất định không phụ tình ý."

"Hoàn toàn là nói bậy!"

Phương Sam buồn bã nói: "Ngài khi tức giận nói giống y như môn chủ Huyết Sát Môn."

Khác với môn chủ Huyết Sát Môn chính là, Ly Vương đang định nổi giận nhưng đến phút chót lại kìm nén được: "Nếu hắn đã trở về, chuyện này không cần nhắc lại."

Lần này đến lượt Phương Sam cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Khóe miệng Ly Vương hơi hơi nhếch lên: "Người muốn leo cao thì nhiều lắm, bản vương không có thời gian để ý từng người." Nói xong, hắn híp mắt một cái: "Hai ngày nữa bản vương sẽ đưa những người mới tuyển trong phủ đến một nơi, ngươi có muốn đi cùng không?"

Phương Sam tất nhiên là gật đầu, trong lòng bắt đầu cân nhắc, Ly Vương đích thân đi, cũng không biết là tốt hay xấu.

Hắn lập tức báo tin cho Ngụy Tô Thận trước tiên, tiện thể hỏi thăm tình hình thương tích của Bạch Dạ Thương.

"Đã hồi phục bảy tám phần rồi," Bạch Dạ Thương do dự một chút, hỏi: "Sư muội của ta thế nào rồi?"

Phương Sam: "Ngoài việc hành động có chút hạn chế, các mặt khác..."

Lời còn chưa nói hết, Bạch Dạ Thương bỗng nhiên gật đầu: "Vậy thì ta yên tâm rồi."

Phương Sam dùng một loại vẻ mặt kỳ lạ nhìn hắn chằm chằm, với tình cảm ban đầu nhìn thấy giữa cặp sư huynh muội này, Bạch Dạ Thương nên hỏi han kỹ lưỡng một phen, lo lắng cho sư muội của hắn mới phải chứ?

Nhưng mà, Bạch Dạ Thương không hỏi thêm gì, ngược lại chủ động nói chuyện với Ngụy Tô Thận, đàm luận về một số sách cổ, thỉnh thoảng tán thưởng vài câu từ trong thâm tâm: "Kiến giải cao minh."

Phương Sam nhìn lâu rồi bất ngờ quay đầu đi, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ phản chiếu qua những tán lá rậm rạp, xa xa còn có mấy cành cây bên ngoài vươn vào trong sân, cực kỳ giống khung cảnh trong phòng lúc này——Một cành hồng hạnh muốn vượt tường.

Ly Vương là một người mạnh mẽ vang dội, chưa đầy một tháng kể từ lần phó ước luận võ lần trước lại một lần nữa xuất hành đi xa.

So với lần trước, lần này xuất hành không ít người, nhưng vô cùng khiêm tốn. Trước khi khởi hành, Ly Vương dặn dò nhiều lần, nếu ai không cẩn thận tiết lộ thân phận, phải tự đem đầu đến gặp.

Những nhân tài nổi bật các ngành phần lớn là dân chúng bình thường, suýt nữa sợ đến vỡ mật, suốt đường đi có thể nói là cẩn trọng không gì sánh được, không dám nói nhiều thêm một lời.

Rất nhiều người không biết cưỡi ngựa, đều là ngồi trên xe ngựa đặc chế, tốc độ trên đường chậm đi không ít.

Phương Sam chú ý xung quanh, ngoài vài thị vệ thân cận và các ẩn vệ đi theo trong tối, Ly Vương không mang thêm bất kỳ ai khác.

Điều duy nhất bất ngờ là Mộng Huân Mị cũng có trong đội ngũ, nhưng lại là nữ giả nam trang, không biết Ly Vương không phát hiện hay là thấy mà giả vờ không thấy, tùy ý cô đi cùng.

Theo cái nhìn của Phương Sam, khả năng thứ hai cao hơn.

Giả sử đổi lại là người bên ngoài, dưới tình huống bị lộ thân phận mà vẫn vào Vương phủ, tuyệt đối sẽ gặp họa sát thân, nhưng Mộng Huân Mị lại nhiều lần thoát khỏi, thậm chí không bị thương tổn, không thể không nói vô cùng may mắn.

Phương Sam lẩm bẩm: "Quả nhiên cô ấy rất có khả năng là nữ chính."

Số ký chủ mà hắn mang qua còn nhiều hơn số muối mà người khác từng ăn, bình tĩnh lại thì rất nhanh nghĩ ra lý do tại sao lâu nay chưa gặp cô gái nào khác có nhiều liên quan hơn.

Giả sử Mộng Huân Mị là nữ chính, nữ phụ xuất hiện đa phần là sau khi cô và nam chính tiếp xúc sâu, do ghen tuông nên mới nhảy ra, nhưng hiện tại, Mộng Huân Mị chỉ tiếp xúc nhiều với duy nhất Bạch Dạ Thương. Nếu như cô phát sinh chuyện gì với Ly Vương, mới có thể có một vài thiếp thất nhảy ra.

Phương Sam thở dài, tiếp tục như vậy thì biết năm nào tháng nào mới có thể thông quan trò chơi.

Trong khi phiền muộn, cũng không dám lơ là chuyện trước mắt, hiệu ứng cánh bướm tồn tại ở bất kỳ thế giới nào, chỉ nghĩ đến việc ghép nam nữ chính lại với nhau, không chừng từ lúc nào đó sẽ vì lơ là mà mất mạng.

Ví như sự kỳ lạ của Ly Vương hiện tại, thật sự khiến người ta không thể đoán trước.

Ban đêm, mọi người tìm nơi ngủ trọ tại một khách điếm, Ly Vương hiện giờ có chút ác cảm không rõ với khách điếm, Phương Sam đứng bên cạnh hắn: "Có phải ngài đang nhớ một người?"

Cảm thấy lời hắn có ẩn ý, nhưng chắc chắn là để làm mình khó chịu, Ly Vương không hỏi sâu thêm.

Dã ngoại rất là ầm ĩ, tiếng ve kêu phía ngoài khiến cho não người ta chấn động ong ong.

Phương Sam leo xuống định đóng chặt các cửa sổ, đột nhiên có người lộn vào, vội hô lên: "Hái hoa tặc!"

Sắc mặt Ngụy Tô Thận đen không kém cạnh bóng đêm là bao, Phương Sam chặn lại không cho anh vào: "Nhỡ đâu anh có ý đồ bất chính với tôi..."

Lời còn chưa dứt, thấy ánh mắt Ngụy Tô Thận trở nên âm u.

Phương Sam trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt..

"Chẳng trách vui đến quên cả trời đất." Ngụy Tô Thận vớt bình rượu trên bàn lên ngửi ngửi, ít nhất là rượu ngon mấy chục năm.

"Tôi không uống, thiệt đó." Nói xong, nấc một cái.

"..."

Ngụy Tô Thận đột nhiên nghĩ việc uống rượu giải sầu cũng là một lựa chọn tốt, vậy mà ngay trước mặt Phương Sam uống nốt nửa bình còn lại.

Phương Sam ngây ra như phỗng, ngón tay run rẩy chỉ vào anh: "Anh, anh..."

Ngụy Tô Thận thấy hắn hô hấp dồn dập, kiên nhẫn chờ đối phương bình tĩnh lại, Phương Sam dùng tay ôm ngực, một lúc lâu mới không còn nghẹn thở nữa.

Ký chủ do mình chọn, không thể đánh chết, Phương Sam siết chặt nắm tay vang lên tiếng ken két, cố gắng nhẫn nại: "Trời tối trăng mờ, anh tới leo cửa sổ của tôi là có ý gì?"

"Trộm hương cắp ngọc." Ngụy Tô Thận trả lời nghiêm túc: "Cậu hài lòng với đáp án này không?"

Phương Sam suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: "Bình thường."

Nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài.

Ngụy Tô Thận ngồi xuống, tự rót cho mình chén nước: "Chỉ một vấn đề, ai là nhân vật nam chính?"

Phương Sam dùng sức lắc lắc bình rượu, không còn một giọt nào, bực bội nói: "Có khi là anh đấy."

Sắc mặt Ngụy Tô Thận hơi cứng lại.

Lại nhìn Phương Sam, bình thản ung dung, biết khả năng không lớn.

"Không có lỗ hổng lớn như vậy để chui đâu," Phương Sam bĩu môi: "Tôi sẽ tìm cách thăm dò, nhưng trước tiên phải khám phá bí mật của Ly Vương đã."

Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu: "Nhiều người như vậy cùng lên đường, sẽ tốn không ít thời gian. Nghe nói nửa tháng nữa là sinh nhật của Thái hoàng Thái hậu, Ly Vương không thể rời kinh thành quá lâu, chắc chắn nơi đến không còn xa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro